Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc

Chương 21: Bồi thường




Bởi vì Chris còn đang đắm chìm trong một kì nghỉ dài khó có được, cho nên lần này Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh bay đi Las Vegas, cậu ta cũng không đi theo.

Khi máy bay hạ cánh ở Las Vegas thì đã là chạng vạng, hai người giải quyết bữa tối ở gần đó tới tối mịt, Tả Dĩ Uyên lúc này mới lôi kéo Sở Cảnh cùng lên đường.

“Du thuyền Casino?” Thẳng tới khi nhìn thấy chiếc du thuyền quen thuộc ở trước mặt, Sở Cảnh thông mình liền hiểu được điều gì, nhưng vẫn lên tiếng hỏi Tả Dĩ Uyên, hắn chỉ mỉm cười đáp lại, cũng không nói gì, đẩy vai Sở Cảnh đi lên thuyền, rồi lảng sang chuyện khác: “Đã lâu không tới đây rồi, không muốn lên đó thử xem sao?”

Sở Cảnh thầm nghĩ, việc gì đến thì đến, nghĩ vậy rồi cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu, đi theo Tả Dĩ Uyên lên du thuyền.

Đa số nhân viên chia bài trên du thuyền đều biết Sở Cảnh, khi nhìn thấy Sở Cảnh trở về, cũng không khỏi nhiệt tình đi lên chào hỏi với cậu. Sở Cảnh quét mắt một vòng, nhưng không thấy cậu thanh niên người Trung Quốc lúc trước cậu đã giúp đỡ, tính tính thời gian, nếu còn làm việc thì hôm nay là lịch làm của chàng trai tên Hứa Phàm đó. Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, Sở Cảnh mới ngộ ra: chắc là anh ấy đã kiếm đủ tiền nên đã về nước rồi.

Nhớ lại gương mặt thanh tú sạch sẽ đó lại nhìn nhìn Tả Dĩ Uyên đang đứng bên cạnh mình, Sở Cảnh khẽ nhếch môi cười, thực tốt, lúc này, chúng ta đều không có lạc đường.

“Sao vậy, không tới thử tay nghề một lần sao?” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh tựa như cưỡi ngựa xem hoa đi một vòng quanh casino, trên mặt đã lộ ra vẻ chán muốn chết, không khỏi cười trêu ghẹo.

“Không muốn.” Sở Cảnh nghiêng đầu nhìn lại hắn: “Tôi không thích đánh bạc.”

“Không thích?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày: “Không thích sao lúc trước còn trăm phương nghìn kế muốn George nhận cậu vào làm nhân viên chia bài ở đây?”

“Đúng là thế…” Sở Cảnh đưa tay đan vào mái tóc không chút để ý biếng nhác khẽ gãi gãi đầu: “Nhưng so với việc làm khách đánh bạc, tôi càng thích vị trí nhân viên chia bài hơn. Tôi đã nói rồi, tôi tới đây chỉ vì muốn cảm giác khống chế vận mệnh của người khác, cảm giác đó thực ưu việt.” Còn có, để gặp lại được anh mới là quan trọng nhất.

Tả Dĩ Uyên nghe vậy, trầm thấp nở nụ cười, vươn tay giữ tay Sở Cảnh lại, khẽ nói: “Đi theo tôi.”

Sở Cảnh thuận theo gật đầu, nắm lại tay Tả Dĩ Uyên, nhắm mắt đi theo sau Tả Dĩ Uyên, quen thuộc đi tới văn phòng chuyên dụng của ông chủ ở tầng ba.

“Nào, ký vào đây.” Kéo Sở Cảnh vào văn phòng, Tả Dĩ Uyên từ trên giá sách rút ra một phần văn kiện, rồi mở ra để ở trước mặt Sở Cảnh nói.

Sở Cảnh cầm văn kiện trước mặt nhanh chóng đọc một lần, mi tâm khẽ nhảy dựng, nâng mắt nhìn Tả Dĩ Uyên vẫn đang tỏ ra bình thản trước mặt, khẽ cười hỏi lại: “Tả, phần văn kiện này… là có ý gì?”

“Chính là dùng 20% cổ phần của chiếc du thuyền casino này làm tiền bồi thường cho cậu thôi. Khi ở chỗ Kuno, tôi cũng đã hứa với cậu, sự tổn thất của cậu không phải đã bảo để tôi gánh vác sao?” Tả Dĩ Uyên đan mười ngón tay vào nhau chống cằm nhìn cậu: “A, đúng rồi, quên nói cho cậu biết, chiếc du thuyền casino này, tôi đã mua lại từ ba ngày trước.”

Sở Cảnh nhìn chằm chằm hắn, vẫn nhịn không được nói: “Chính là dùng số tiền 800 triệu đô Kuno thua bạc đó sao?”

Tả Dĩ Uyên không chút che giấu gật đầu: “Đương nhiên, A Cảnh, nếu không có cậu, thì Kuno sao có thể thua một số tiền lớn như vậy được, tôi chỉ là một thương nhân làm ăn bình thường, làm gì có nhiều tiền mà mua nổi một chiếc du thuyền casino lớn thế này chứ?”

Sở Cảnh ho nhẹ một tiếng.

“Tôi là một công dân ưu tú luôn tuân thủ luật pháp đó nhé.” Tả Dĩ Uyên tiếp tục nói: “Điểm này, toàn thể cảnh sát thuộc Interpol đều có thể công nhận cho tôi.”

Sở Cảnh bật cười, cúi đầu đọc lại văn kiện một lần, cũng không muốn tranh luận cùng Tả Dĩ Uyên đang già mồm cãi láo, cầm bút ở một bên, lưu loát kí tên mình vào văn kiện.

“Tôi nghĩ, nói không chừng Kuno bị bom nổ chết cũng là một kết quả không tồi đâu, Tả.” Sở Cảnh đưa văn kiện trả lại cho Tả Dĩ Uyên, trong giọng nói mang theo chút đồng tình: “Nhất là một ông trùm thuốc phiện, bị bom nổ chết trước đó còn bị người khác làm cho tức chết…. tên tuổi cũng dễ nghe hơn chút.”

Tả Dĩ Uyên cong cong khóe môi, từ chối cho ý kiến.

Thu lại tập văn kiện Sở Cảnh đã kí tên xong, Tả Dĩ Uyên nói với Sở Cảnh: “Hiện tại cùng tôi ra ngoài chơi một vòng, thế nào? Tuy rằng em không thích đánh bạc, nhưng hiện nay, em cũng đã là một ông chủ của chiếc du thuyền này, đối với sản nghiệp của mình, tốt xấu cũng nên chú ý một chút chứ, nhé?”

Sở Cảnh chớp chớp mắt: “Được rồi, có lẽ phải như vậy thôi, Tả thân mến, anh muốn chơi cái gì?”

Tả Dĩ Uyên nghĩ nghĩ, lập tức nhún vai: “Em quyết định đi, dù sao có em trấn thủ, tôi hôm nay nhất định là thắng lớn trở về thôi.”

“Sẽ không bị vệ sỹ mạnh mẽ túm đi chứ?” Sở Cảnh dẫn đầu rời khỏi văn phòng, đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Tả Dĩ Uyên, hỏi lại.

“Hẳn là không.” Tả Dĩ Uyên vươn tay nhéo nhéo má Sở Cảnh, lại giống như thực nghiêm túc mà nghĩ ngợi, nói: “Đương nhiên, nếu thật sự có chuyện đó…. Tôi mang em chạy trốn, được không?”

“Cứ vậy đi, một lời đã định.” Sở Cảnh hưởng thụ động tác thân mật của Tả Dĩ Uyên, híp híp hai mắt, lười biếng cười yêu cầu hứa hẹn.

Mà đêm đó, không hề nghi ngờ gì, Tả Dĩ Uyên đại boss khí tràng cường đại, cùng Sở Cảnh thông minh nhanh nhẹn giống như hổ mọc thêm cánh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mỗi một bàn cược có mặt họ đều bị càn quét sạch, đánh một cái thắng một cái.

Những người khách chơi cùng không hiểu gì không khỏi hai mặt nhìn nhau, không thể không nói, mặc dù là người có chỗ dựa đến đâu, nhưng biểu hiện lộ liễu thế này… Thật sự là rất thiếu đánh, quá kiêu ngạo!

“Thế nào, chơi tận hứng chứ?”

Trên máy bay, Tả Dĩ Uyên nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh mình, Sở Cảnh đang khép hờ hai mắt, cười tủm tỉm hỏi.

“A, chuyện kia sao…” Sở Cảnh giống như hiểu ra, dừng một chút, lại khẽ mỉm cười: “Không thể không nói, quả thật… thực đã nghiền. Nhưng mà, Tả này, anh không sợ chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng xấu tới du thuyền casino sao? Đến lúc đó, có người cố ý tìm tới cửa….”

“Em cảm thấy, có cần phải lo lắng vấn đề này không?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày.

Sở Cảnh nhún vai, được rồi, đỉnh đỉnh đại danh L đánh bạc… bị người điều tra, quả thật khả năng này không lớn.

Nhắm mắt, Sở Cảnh chuẩn bị tiếp tục ngủ. Tuy rằng thắng không quá vất vả, nhưng dù sao cũng là cả đêm chơi bạc, tinh thần cũng không thoải mái.

“A Cảnh, em nói em thích cảm giác khống chế vận mệnh của người khác sao?”

Sở Cảnh đang mơ màng đi vào giấc ngủ, bên tai lại truyền tới thanh âm thản nhiên của Tả Dĩ Uyên. Mở mắt ra nhìn về nam nhân bên cạnh, Sở Cảnh phát hiện biểu tình như vậy của Tả Dĩ Uyên chỉ xuất hiện trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy giống y hệt biểu tình của hắn ở kiếp trước xuất hiện trong trí nhớ.

“Như vậy… đi theo tôi đi.” Tả Dĩ Uyên nhẹ nhàng cười, nhìn thẳng mắt Sở Cảnh, đôi mắt nghiêm túc cơ hồ mang theo một loại hương vị mê hoặc nói tiếp: “Tôi sẽ dẫn em, đi lên đứng ở đỉnh đầu thế giới.”