Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu

Chương 22: Tâm tình của tần vận




Hai năm sau, Vu Đồng vừa thi xong liền kích động chạy nhanh về nhà bới vì Tần Vận nói hôm nay sẽ cho hắn xem bức thêu người đàn ông của nàng. Bây giờ Vu Đồng đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, hắn cao một mét bảy, dáng người khá chuẩn không mập không gầy cộng thêm khuôn mặt đẹp trai, những điều này làm cho sức hấp dẫn của hắn cao vượt bật. Vu Đồng thấy hắn so với lúc mười lăm tuổi ở kiếp trước khác nhau nhiều lắm, nhưng hắn không rõ là vì sao.

Lớn lên như thế này mang cho hắn không ít phiền toái, ở trường học, hắn được xưng là hot boy số một trường, rất nhiều học sinh nữ yêu thích hắn.

Giữa trưa, Vu Đồng vừa đi ra khỏi nhà, Tần Vận rơi vào trầm tư. Con trai thật sự đã lớn rồi, vấn đề làm nàng băng khoăng bao lâu nay là tuổi tác của hắn bây giờ đã không còn nữa, tháng sau là hắn đã tròn mười lăm tuổi nếu mà tính luôn tuổi mẹ đẻ nữa là đã mười sáu tuổi rồi, mình có nên giao mình cho hắn không đây? Mấy năm này, cùng với con trai càng ngày càng lớn ở chung một chỗ như một cặp vợ chồng làm cho một người con gái thành thục như nàng làm sao có thể không có cảm giác gì, nàng bị dày vò nhiều như thế nào.

Cầm kim thêu trên tay,nàng bắt đầu thêu tiếp bức tranh còn dang dở. Nàng sao có thể không biết tâm tư của con trai, hắn bao lâu này không làm gì mình chỉ là sợ mình bị tổn thương, nếu như bây giờ mình đồng ý hắn nhất định sẽ rất vui. Nhưng mà làm như vậy có được không? Nàng từ nhỏ đã được tiếp nhận lễ giáo làm cho trong lòng nàng do dự rất nhiều, bọn họ kết hợp mọi người sẽ chấp nhận sao? Nàng không lo lắng cho mình, vì con trai nàng có thể chấp nhận mọi thứ nhưng còn hắn? Cuội sống sau này của hắn còn quá dài, hắn có lý tưởng cùng tiền đồ rộng lớn, nếu mà làm vậy chỉ sợ bị lời đồn đãi làm hỏng?

Tần Vận trầm tư, nhưng tay nàng vẫn cứ vô ý thức tiếp tục thêu đến khi nàng tỉnh táo lại thì phát hiện bức tranh thêu đó đã được hoàn thành. Người này đang mỉm cười nhàn nhạt, nhìn kĩ lại bức ảnh trên ngực Tần Vận, đó không phải Vu Đồng thì còn là ai nữa?

- Ta đã về rồi! – Tần Vận vừa đem bức tranh thêu treo lên tường đã nghe thấy giọng Vu Đồng từ ngoài cửa truyền vào. Tần Vận vội vàng từ trong phòng đi ra, nhìn con trai người đầy mồ hôi, gắt giọng nói: - Đi về thì cũng từ từ mà đi, nhìn ngươi người toàn mồ hôi kìa!

Tần Vận đang mặc một bộ đồ ở nhà bình thường nhưng nàng cũng không kèm phần hấp dẫn. Trong mấy năm nay, nàng ở cùng Vu Đồng lại được hắn bí mật thay đổi thể chất nên dù giờ nàng đã ba mươi sáu tuổi nhưng nhìn qua tuyệt đối không cao hơn hai mươi lăm tuổi. Nụ cười của nàng làm người ta điện đảo, nhìn bộ đồ ở nhà hơi mỏng làm hiện lên hình bóng vật ở trước ngực nhô cao lên, không có chút nào rũ xuống, xuống một chút là chiếc eo thon cùng với cặp mông đầy đặn, lại thêm cặp đùi dài thẳng tắp gắn với đôi chân như ngọc, chỉ bốn chử có thể hình dung nàng bây giờ đó là “Tuyệt sắc giai nhân”.

Vu Đồng âm thầm nuốt nước miếng, cười hắc hắc nói: - Không phải cũng vì ta vội vã muốn biết đáp án hay sao? Một lòng suy nghĩ chuyện này nên ta đã vội vã chạy về.

Tần Vận nói: - Còn nói nữa? Hôm nay ngươi làm bài kiểm tra thế nào? Nếu thi không tốt xem ta giáo huấn ngươi như thế nào! Nhanh đi tắm đi rồi ra ăn cơm.

Vu Đồng vội vàng vọt lên muốn chạy vào phòng nàng, hắn cũng chẳng quan tâm bàn thức ăn, vội vàng nói: - Có thể cho ta biết trước được không?

Tần Vận chỉ bàn thức ăn: - Ăn cơm xong rồi hãy nói!

Vu Đồng bất đắc dĩ, đành phải ăn cơm xong sau đó hai mắt sáng quắc nhìn Tần Vận, Tần Vận bỏ bát đũa xuống, cũng nhìn Vu Đồng, hỏi: - Ngươi hy vọng người trong bức ảnh sẽ là ai?

Vu Đồng nó: - Đương nhiên hy vọng là ta! Mau nói cho ta biết có phải là ta hay không?

Tần Vận thở dài: - Cái này có quan trọng sao? Chẳng qua cũng chỉ là một bức tranh thôi mà?

Vu Đồng nhìn nàng nói: - Với ta mà nói nó thật sự rất quan trọng!

Còn lại lời nói Vu Đồng cũng không nói ra nhưng Tần Vận đã hiểu, khuôn mặt nàng đỏ lên nói: - Ta đã chuẩn bị xong cả rồi, giờ đang ở trong phòng ta, ngươi tự đi vào xem đi!

Mặt dù đã hạ quyết tâm nhưng nàng vận có chút thẹn thùng làm cho Vu Đồng giật mình.

Đợi thật lâu không thấy Vu Đồng đi ra, Tần Vận cảm thấy kì lạ liền đi về phía phòng mình, nhìn thấy Vu Đồng đang ngơ ngác nhìn bức tranh thêu, không nhúc nhích chút nào, Tần Vận nhẹ nhàng lại bên cạnh hắn đẩy nhẹ một cái hỏi: - Ngươi làm sao vậy?

- Thật tốt quá! – Vu Đồng quay người lại ôm cổ Tần Vận, thì thào nói: - Thật tốt quá! Thật là ta! Ta còn tưởng là bố ta chứ!

Tần Vận đỏ mặt đấm nhẹ vào ngực hắn một cái: - Ta còn tưởng rằng ngươi đã đoán ra từ trước rồi, nếu như là hắn, ta tại sao còn phải thêu một bức chứ? Đần chết đi được!

Vu Đồng cười ngây ngô, liên tục gật đầu, Tần Vận thở dài: - Ta đã nói rồi, ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta không thêu ngươi còn có thể thêu ai? Nếu sau này ngươi dám không hiếu thuận ta thì xe ta trừng phạt ngươi thế nào!

Lúc này Tần Vận lại nói: - Bây giờ ngươi ở phòng ta chơi, ta mở máy tính của ta cho ngươi chơi!

Vu Đồng sững sờ nói: - Phong ta cũng có máy tính, chơi ở chỗ nào không giống nhau?

Tần Vận đột nhiên gắt lên: - Bảo ngươi ở đây chơi thì ở đây chơi đi, nói nhiều lời vô ích như thế làm gì!

Nói xong, nàng vội vàng đi ra ngoài để lại Vu Đồng một mình dùng máy tính của nàng. Nàng làm như vậy đúng là có ý định riêng, mặc dù nàng rất rõ ràng tân tư của Vu Đồng nhưng Vu Đồng giống như đối với tâm tư của nàng không dám khẳng định, nhưng bây giờ để nàng trực tiếp nói cho hắn biết thì nàng không làm được nên liền giả vời làm như vậy.

Vu Đồng buồn bực ngồi ở trước bàn máy tính, muốn tìm cái gì đó chơi bỗng hắn liếc mựt thấy trên bàn có một cuống sách tên là “Nhật ký Vận Nhi”. Tiện tay mở ra, hắn vừa nhìn thoảng qua liền ngây ngẩn cả người.

Nhật ký bắt đầu từ năm bản thân mười hai tuổi, khi đó hai người đi chơi Hoàng Sơn, nàng ghi chép cẩn thận từng ly từng tý, một một ngày thì nhân vật chính đều là Vu Đồng. Hắn chỉ nhìn một nữa đã hiểu được tâm tư của Tần Vận, hắn không thể tưởng tượng được rằng bản thân mình từ cái lúc ngắm mặt trời mọc đã hoàn toàn bắt được trái tim nàng, cũng là từ đó về sau nàng đã khong xem mình là con trai nữa mà là người yêu của nàng! Hắn cũng hiểu rõ tại sao Tần Vận muốn hắn chơi ở đây, căn bản là nàng muốn hắn hiểu tâm tư của nàng!

Nhưng mà nhật ký chỉ ghi đến khi hắn mười ba tuổi, Vu Đồng tò mò lật mấy trang phía sau rất nhanh đã tìm được.

Phần sau của cuốn nhật ký, Vu Đồng cũng hiểu rõ tại sao Tần Vận lại viết tận ở phía sau. So với đằng trước ghi lại những cảm xúc chân thành của nàng thì đằng sau nhật ký này cực kỳ nóng này, đó là những cảnh mà Tần Vận tưởng tượng mình cùng Vu Đồng hoan ái, hơn nữa nàng dùng từ ngữ cũng có chút thô tục, nào là “dương v*t” “Dâm huyệt” “Xo*c ta”, Vu Đồng không thể tưởng được Tần Vận bình thường tao nhã lại có một mặt khác như thế này nhưng hắn chẳng những không thấy phản cảm ngược lại cảm thấy vô cùng thích thú!

Vu Đồng đóng cuốn nhật ký lại, lột sạch quần áo nằm ở trên giường chờ Tần Vận trở về, chỉ cần đợi đến tối này là có thể? Nghĩ như vậy làm cho trong lòng hắn dâng lên mội cảm giác nóng nảy!