Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 17




Thạch Tuấn Nham cười híp mắt từ Từ Nhân Cung rời đi, sau khi trở lại Dục Khánh Cung, dặn dò Trữ ma ma sắp xếp cho Ngô ma ma và Quế ma ma từ Từ Nhân Cung mang về, để cho các hai ma ma trước tiên quen thuộc Dục Khánh Cung, hắn mới xoay người, sắc mặt thoáng cái liền lạnh xuống, “Cam thảo, đi nói Trình giai trắc phúc tấn và Lý giai trắc phúc tấn, còn có thứ phúc tấn và mấy người thị thiếp đều kêu đến cho ta.”

Phân phó mọi việc xong hết, hắn an vị ở trên ghế cao ung dung nhàn rỗi thưởng thức nước lọc ấm, không sai, từ khi có thai, suy nghĩ vì mình và một sinh linh nhỏ trong bụng, hắn cái gì cũng bắt đầu ăn kiêng, tựa như hiện tại uống nước lọc ấm, cũng là hắn lấy từ trong không gian mang ra. Nghĩ đến không được ăn ngon mà chỉ có thể ăn những thứ tẩm bổ an thai, đã cảm thấy đời người thực sự là khổ hạnh.

Lý giai thị bị thái tử và hắn cưng chìu hơi quá, mới dám lặp đi lặp lại nhiều lần việc khiêu khích uy nghiêm của hắn, đừng tưởng rằng trong bụng có một lá bùa hộ mệnh, hắn lại không dám đối phó nàng, hừ, nhớ xem hắn đường đường là một phúc tấn, vốn dĩ cũng không cần tranh đấu cao thấp với một trắc phúc tấn, hiện tại Lý giai thị mới là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của đám kia nữ nhân, hắn muốn phạt Lý giai thị, chỉ cần thêm dầu vào lửa là được.

Trình giai trắc phúc tấn và Lâm thứ phúc tấn, Đường thứ phúc tấn, Vương thị, Trữ thị chờ mấy người thị thiếp đều nhanh chóng tới rồi, thấy sắc mặt phúc tấn rất nghiêm túc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Trình giai thị rụt rè hỏi một câu: “Phúc tấn tỷ tỷ, người đây là làm sao vậy?” Nói xong vừa liếc nhìn mọi người, mới như hốt hoảng nhận ra nói rằng, “Tại sao Lý giai muội muội còn chưa tới chứ”

Phúc tấn nghe xong, ném một khuôn mặt tươi cười cho Trình giai thị, “Trình giai muội muội, Lý giai muội muội thân thể mang thai chắc là có hơi bất tiện, chúng ta liền chờ một chút vậy.”

Trình giai thị nghe xong nét cười trên mặt cứng đờ, hạ mí mắt không cho người ta thấy sự đố kị trong mắt nàng.

Lý giai thị thật vất vả mới từ trong đám tùy tùng ầm ĩ đi ra, nàng đã không dám mang đế hài chậu hoa, thoạt nhìn thấp hơn không ít, khí thế yếu đi nhiều, vào cửa thấy các vị tỷ muội đều đã ở đây, vội vàng hành lễ với phúc tấn, chậm rãi hạ thân người xuống, chờ phúc tấn để cho nàng đứng lên, bởi vì nàng đang mang thai, phúc tấn vì thanh danh cũng nên để cho nàng miễn cái lễ này, thế nhưng mãi đến khi nàng làm lễ xong, phúc tấn cũng không có lên tiếng, chờ chân nhỏ của nàng đứng có chút run run thì mới nghe được phúc tấn nói, “Lý giai muội muội, ngươi vẫn đang mang thai, mau đứng lên đừng đa lễ.”

Nhìn xem, nói vậy là có ý gì! Sớm không nói muộn không nói, phúc tấn rõ ràng chính là nhằm vào nàng a! Cũng tốt, nàng hiện tại có chút váng đầu, lỡ có ngã xuống đến lúc đó thái y đến xem qua, nàng cũng liền nói chuyện này.

Thái tử phúc tấn mới sáng sớm phạt trắc phúc tấn đến hôn mê, hơn nữa là nàng còn đang mang thai con của thái tử!

Phúc tấn một mực quan sát Lý giai thị, thấy nàng sắp đứng lên thì tròng mắt đảo quanh, vừa nhìn một cái đã biết chẳng phải có ý gì tốt, phất tay để Cam Dược đem Lý giai thị đỡ dậy, “Cam Dược, mau đem Lý giai muội muội đỡ lấy, thân thể của nàng nặng, bình thường cũng đã nhu nhược, chớ để nàng đứng lâu mà khó chịu, mau để cho nàng ngồi xuống.” Nói xong, hình như muốn đối xử bình đẳng, đối với Trình giai trắc phúc tấn cũng nói: “Trình giai muội muội, ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Lý giai thị nghe vậy, tay đang nắm Cam Dược không tự chủ được dùng sức, Cam Dược cau mày tức giận mà không dám nói gì, Thạch Tuấn Nham lại vui vẻ, Cam Dược là do Khang Hi phái tới lại có mối quan hệ tốt với ngoại quản sự Bác Đường cô cô, Lý giai thị muốn bấu người hả giận lại không nhìn kỹ đó là ai mà bấu cơ chứ.”

“Phúc tấn tỷ tỷ, người cho gọi muội muội sang đây là có chuyện gì sao?” Lý giai thị dẹp yên sự bất mãn trong lòng xong, mới hỏi.

Thạch Tuấn Nham lại làm dáng giả bộ uống một hớp nước, mới hướng về phía đám nữ nhân này nói rằng, “Là có chuyện lớn. Các muội muội chắc là cũng biết, thái tử gia muốn tùy xa giá, ta và Lý giai muội muội đều có thai, thật không thể đi cùng.” Nói xong hắn ngừng lại, nhìn trong mắt đám nữ nhân rõ ràng mang theo ý mừng rỡ, nhất là Trình giai thị, hắn mới lại nói tiếp, “Vốn là gia muốn một trắc phúc tấn đi, vốn dĩ hai người các ngươi đều có cơ hội đi theo, hiện tại Lý giai muội muội có thai không thể đi, ta đã định chọn Trình giai muội muội, nhưng ta mới từ Từ Nhân Cung trở về, thái hậu và mấy người thứ phi nói sợ ta có thai không quản được Dục Khánh Cung, Trình giai muội muội nên ở lại giúp đỡ ta một chút”

Trình giai thị nghe mình được đi đang vui vẻ thì bị một câu cuối cùng của phúc tấn như bị tạt một chậu nước lạnh nhất thời tỉnh táo lại, nghĩ phúc tấn vốn là không thể đi, nhưng nếu Lý giai thị không mang thai, phúc tấn chọn nàng đi theo, gia chắc chắn đáp ứng, nhưng mà bây giờ bởi vì Lý giai thị không thể đi, nàng cũng phải ở lại Dục Khánh Cung, thật sự là đáng giận! Nghĩ thế rồi nhìn về phía Lý giai thị, trong mắt cũng là mang theo bất mãn.

“Vậy do phúc tấn tỷ tỷ an bài.” Chỉ một điểm ấy của Trình giai trắc phúc tấn lại khiến phúc tấn rất hài lòng, bởi vì nàng thức thời.

Phúc tấn cao hứng, lại vui vẻ ném một quả bom, “Hai người đi theo đã được chọn, chính là Lâm muội muội và Trữ muội muội, các ngươi hầu hạ gia cho tốt, nếu người nào phục vụ tốt rồi, trở về gia nhất định vui vẻ, thăng một tước vị cho các ngươi cũng không phải việc khó gì.” Thái tử ngoại trừ Lý giai thị, thích nhất chính là hai cái mỹ nhân này, trong số những người đang ngồi đây vừa nghe hắn nói như vậy, nóng nảy nhất lại chính là Lý giai thị, nếu các nàng hầu hạ mà có thai, được thăng lên làm trắc phúc tấn là chuyện chắc chắn, nhất là Lâm thị lúc đầu đã có một lần mang thai, tuy rằng chưa sanh ra được, nếu để cho nàng có bầu lần thứ hai, cho dù không sanh ra được, cũng có thể thăng lên làm trắc phúc tấn.

Lâm thị và Trữ thị cam chịu đủ các loại ánh mắt ghen ghét đố kỵ từ hai bên trái phải quét tới, làm theo vẻ như vô cùng vui mừng phấn khởi mà cảm ơn phúc tấn, đây đối với các nàng mà nói thế nhưng lại là tin tức tốt.

“Được rồi, chuyện muốn nói ngày hôm nay chỉ như vậy. Các ngươi đều trở về đi, Cam Dược, phiền ngươi dẫn Lý giai trắc phúc tấn hồi viện. Trình giai muội muội, ngươi ở lại, ta còn có một ít chuyện cung vụ của Dục Khánh Cung muốn nói với ngươi, từ nay trở đi ngươi sẽ theo hai nhũ mẫu từ Từ Nhân Cung tới, cùng nhau học tập và làm quen với những chuyện vất vả hằng ngày mà ngươi phải làm đi.”

“Vâng.” Trình giai thị vội vàng đáp ứng, không thể đi theo thái tử, nhưng được chia cho một ít quyền lực cũng là chuyện tốt.

Lý giai thị từ sau khi ra ngoài nơi ở của phúc tấn, trái tim giống như con kiến trên nồi chảo nóng vậy, rất sốt ruột, vốn cho rằng phúc tấn là ở Từ Nhân Cung bị chọc tức, hôm nay đặc biệt gọi mọi người tới là vì xử phạt nàng, nàng trái lại một điểm cũng không sợ, bởi vì lá gan phúc tấn có lớn mấy cũng không dám không nhìn quy củ, gây bất lợi cho nàng. Cũng không nghĩ đến phúc tấn ngoại trừ ngay từ đầu để cho nàng hành lễ không đứng dậy thì đoạn sau lại không nhắm vào nàng nữa, nhưng mỗi một câu nàng nói đều bất lợi đối với tình cảnh của mình, Trình giai thị lại được hỗ trợ trông coi cung vụ Dục Khánh Cung, nàng và mình không hợp nhau, Lâm thị và Trữ thị đi theo, trở về còn có cơ hội sắc phong trắc phúc tấn, sau này nếu nàng chỉ muốn dựa vào thân phận chèn ép các nàng thì cũng chẳng còn chút hiệu quả gì, càng chưa nói Dục Khánh Cung còn có mấy người thị thiếp không an phận, các nàng không dám đối nghịch với phúc tấn, thế nhưng tranh giành thái tử lan đến trên đầu nàng vẫn là có khả năng, dù sao nàng hiện tại coi như là cái đinh trong mắt của mọi người.

Nếu như phúc tấn biết suy nghĩ của Lý giai thị, nhất định sẽ nói nàng kỳ thực cũng là rất thông minh, rất có quan điểm của mình, vì sao lại cứ phải luôn đâm đầu vào bức tường là hắn kia chứ, rõ ràng hắn rất lười tranh giành cùng nữ nhân, địa vị của Lý giai thị cũng vững vàng, ánh mắt lại không ngừng dõi theo hắn, thỉnh thoảng làm ra chút chuyện xấu. Thạch Tuấn Nham vẫn luôn cho là nàng không có việc gì rãnh rỗi sinh nông nỗi, sau này lại mù quáng tranh đấu với đám nữ nhân kia. Hắn khả dĩ khẳng định như vậy, bời vì những lời hắn nói hôm nay, Lý giai thị nhất định rất để ý, căn bản là không có ý định an tâm mà dưỡng thai ở trong viện. Ngay cả hồi nàng sinh tiểu a ca cả ngày đều nghi thần nghi quỷ, lúc này thái tử còn phải đi xa hơn nửa tháng, hơn nửa tháng này cũng không biết Lý giai thị làm sao mà sống.

Chuyện hoàn toàn không liên quan một chút xíu nào đến hắn, cẩn thận là cần thiết, nhưng nữ nhân bị chứng luôn nghĩ mình bị hại thật là đáng sợ, dùng một từ hình dung, đó chính là đáng đời!

Thái tử muốn tìm phúc tấn thương lượng lại chuyện tùy giá, bởi vậy mới lại phải bất đắc dĩ đi tới nơi phúc tấn ở, thấy phúc tấn lại chốn ở bên phòng trong, đang ôm bụng nằm ở trên giường nhìn nóc trần, hắn lại nhịn không được hỏi: “Phúc tấn, ngươi làm sao lại không đi ra ngoài dạo mát, cứ như người già nằm khư khư ở trong phòng lỡ như đem vị a ca chưa ra đời của cô bị đần độn thì phải làm sao bây giờ? Cô còn phải đợi nó sinh ra làm cô nở mày nở mặt.”

Thắt lưng của phúc tấn hiện tại như phải vác thùng nước nên không muốn xuất môn, nghe được lời thái tử nói, lạnh lẽo mà chế nhạo một câu, “Ngươi cũng biết ngươi bây giờ rất mất mặt sao, nên muốn con của ngươi sau này làm cho ngươi nở mày nở mặt?”

“Hôm nay ngươi lại uống lộn thuốc sao? Vừa thấy ngươi là đã không vui rồi.” Thái tử nghe vậy tức giận ngồi xuống, trừng mắt nhìn phúc tấn, “Cô hỏi ngươi, mọi chuyện vụn vặt để cô tùy đều đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi! Thực là phiền chết!” Phúc tấn khó chịu mà nói rằng, “Tính tình của ta gần đây không tốt, ngươi đừng có luôn ở trước mặt ta đi tới đi lui, ta vừa nhìn thấy ngươi là đã nổi giận.”

“Hừ, cô cũng vậy!” Thái tử điện hạ cũng đáp trả lại một câu, chọc cho phúc tấn nhíu mày bặm môi, hắn mới nói, “Cô, cô muốn sờ bụng của ngươi.”

Giọng nói rất nhỏ, nghe rất là nghiêm túc.

Phúc tấn nhướn mày liếc mắt nhìn về phía thái tử, “Để làm chi? Bụng của ta là cho ngươi tùy tiện sờ sao?”

Thái tử mím góc môi, “Cô muốn biết, có phải là nó đã biết đạp rồi không.” Ý hắn chỉ là con trai trưởng của hắn.

Phúc tấn vừa nghe, hắn thường xuyên vuốt cũng còn chưa cảm giác được trong bụng có động tĩnh gì a, “Sẽ không có nhanh như vậy chứ, ta có hỏi qua Trữ ma ma, hình như phải bốn năm tháng thai nhi mới biết đạp, chờ ngươi tùy giá trở lại hẳng nói.”

“Để ta trước khi đi kiểm tra một chút, cô và tiểu a ca trò chuyện mà.” Không biết thái tử từ đâu đã học được cách thương lượng với phúc tấn.

Phúc tấn nghe vậy tự mình suy nghĩ một chút, dù sao dận nhưng cũng là cha của đứa bé, giao lưu tình cảm trước thời gian, sau này tình cảm của thái tử đối đứa bé này cũng sẽ cao hơn, có điều tại sao thái tử có thể có cái ý nghĩ này, kỳ quái. “Đến đây đi, chỉ được sờ một cái. Mà Dận Nhưng này, ngươi không nên luôn nói là a ca, lỡ đâu bị ngươi nói vậy ta lại sinh ra một cách cách thì hay rồi.”

“Phúc tấn chớ có nói lung tung, cái này cô dám khẳng với ngươi nhất định là con trai trưởng.” Thái tử ngoài miệng bất mãn phản bác, tới gần phúc tấn, đưa tay phải ra chậm rãi dán lên chỗ bụng hơi có chút nhô ra của phúc tấn, mới vừa chạm tới thì lại rụt lại một chút, phúc tấn nhìn bộ dáng này của hắn cảm thấy buồn cười, người bị chạm cũng còn chưa khẩn trương, chính hắn ngược lại khẩn trương đến lúng ta lúng túng.

“Ngươi có khẳng định thì ngươi cũng không phải là thái y, ngươi muốn khẳng định thì khẳng định ở trong lòng ngươi thôi, đừng chạy khắp nơi la lối ồn ào, ngươi nói vậy áp lực trong lòng ta sẽ càng lớn, đến lúc đó thật sự sinh một cách cách, toàn bộ liền trách ngươi.” Phúc tấn cũng đang vì hài tử trong bụng tính vấn đề phiền não, luôn bị nói sinh a ca, dù hắn không để ý, nhưng bị thuyết nhiều sinh ra áp lực là vẫn sẽ có.

“Phúc tấn ngươi đừng nói, ngươi vừa nói, cô sờ sẽ không rõ ràng, tất cả đều là do lúc ngươi nói chuyện thì không cảm giác được động tĩnh trong bụng.” Thái tử bất mãn, vuốt mãi không có động tĩnh gì, dứt khoát dán cái lỗ tai lên.

Phúc tấn thấy hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, vừa muốn nói hắn, đã thấy thái tử nhắm mắt lại lắng nghe bộ dạng trông rất hiền hòa bình dị cùng vẻ kiêu ngạo thường ngày giống như hai người, trông hớp hồn hơn rất nhiều, cũng liền để mặc hắn lắng nghe.

Chờ cả một lúc lâu, hắn thấy thái tử đến một chút động đậy cũng không có, nhịn không được gọi hắn, “Dận Nhưng, Dận Nhưng, có nghe ra cái gì hay không?”

Thái tử nghe được thanh âm của phúc tấn, mới mang theo vẻ mặt giật mình đối với phúc tấn nói rằng, “Phúc tấn, hình như ta nghe được tiếng tim đập của tiểu a ca, thực sự, thình thịch thình thịch, thật là kỳ diệu không thể giải thích.” Nói xong hắn nhìn chằm chằm bụng của phúc tấn, còn chưa có nhô ra mà, a ca mới có bao nhiêu tháng a.

Phúc tấn hoàn toàn không tin, lúc này mới ba tháng, thần kỳ như vậy sao? Hắn đối với những chuyện như mang thai này không hiểu nhiều lắm, thế nhưng hoảng hốt nghĩ mới ba tháng đã nghe được tiếng tim đập của hài tử, rất có thể là ảo giác của Dận Nhưng.

“Ngươi nhất định phải tin, để cô nghe lại lần nữa.” Thái tử còn nói thêm, sau đó lại dán mặt lên, “Cô và nó trò chuyện mà.”

Phúc tấn thấy thái tử nhiệt tình đến kỳ cục, chẳng lẽ hôm nay hắn uống lộn thuốc sao? “Thì ngươi nói đi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đổi mới lần thứ nhất, cầu tung hoa, các ngươi ăn cơm bá vương quá lợi hại rồi