Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 21




Thái tử gia vừa đi, Trữ ma ma hoàn thành sứ mệnh phúc tấn được giao cũng vội vàng đạp giày đế chậu lộp cộp mà đi theo thái tử, Trữ ma ma cũng không thể ngu ngốc chờ ở chỗ này, thái tử gia còn chưa có thu hồi mệnh lệnh đánh mình một trăm trượng đã ban ra đâu, nhân lúc hiện tại thái tử gia còn chưa nhớ ra, bà phải nhanh chóng quay về bên người phúc tấn.

Hai người thị vệ thấy vậy vốn là muốn đuổi theo kéo Trữ má má lại cũng không phải, ở lại cũng không được, nếu giờ đuổi theo, lỡ đâu đem thái tử gia đang trong cơn tức giận phát điên lên, một trăm trượng không chừng lại rơi xuống trên đầu bọn họ. Chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng Trữ ma ma nhón bước đi theo phía sau thái tử gia, hai người đều suy nghĩ trong lòng trước hết cứ giả bộ hồ đồ, chờ thái tử thực sự muốn đánh rồi hãy nói.

Dọc theo đường đi thái tử chưa từng dừng lại, đi gần tới chỗ phúc tấn vừa vặn thấy Cam Thảo dẫn thái y đi ra, lập tức đem thái y gọi lại bên người, hỏi: “Tình hình phúc tấn hôm nay làm sao? Tiểu a ca trong bụng có bị thương tổn gì hay không?”

Thái y vừa nhìn thấy là thái tử điện hạ, có hơi chút giật mình, sau đó rất là kính cẩn hành lễ, “Thái tử điện hạ cát tường. Hồi bẩm thái tử điện hạ, phúc tấn tuy rằng động thai khí, nhưng bởi vì luôn luôn an dưỡng rất tốt, bởi vậy cả phúc tấn và tiểu a ca cũng đều không lo ngại, hai ngày tới chỉ cần bồi dưỡng chút là được.”

“Ngươi là nói đứa bé trong bụng phúc tấn thật là tiểu a ca?” Thái tử nghe được phúc tấn không có việc gì, trong lỗ tai liền chỉ còn lại có lời thái y nói phúc tấn và tiểu a ca trong bụng, chẳng lẽ thái y đã chẩn đoán chính xác đứa bé trong bụng phúc tấn là nam hay là nữ?. a8f15eda80c50adb0e7194

Thái y vừa nghe, cái trán thiếu chút nữa đã đổ mồ hôi lạnh, hắn chẳng qua là nói theo lời thái tử, mới nói đứa nhỏ trong bụng phúc tấn là a ca, vốn là thái tử tự mình mở miệng, một thái tử chỉ biết luôn luôn nghĩ về việc sinh một đứa con trai trưởng, nếu hắn nói ngược lại đứa bé trong bụng phúc tấn là tiểu cách cách, vậy thái tử nhất thời nổi giận, còn không lấy hắn làm chỗ trút giận sao. Trời cao xin hãy thương xót, hắn chỉ là một thái y nho nhỏ, nếu như thái tử gia thật sự bất mãn đối với hắn, vậy coi như thảm rồi.

“Hồi bẩm, hồi bẩm thái tử điện hạ, phúc tấn tới nay mới có thai được bốn tháng, vẫn không thể chẩn đoán ra là tiểu a ca hay là tiểu cách cách.”

“Cái gì? Chẳng lẽ ngươi đang đùa giỡn cô!” Đuôi lông mày thái tử gia nhướn lên, lời thái y vừa nói ban nãy khiến hắn mừng rỡ không được bao lâu, kết quả nói cho hắn biết kỳ thực vẫn chưa thể kết luận được, quả thực là đáng trách.

Thái y vừa bị quát như thế, sợ đến lập tức quỳ rạp xuống, “Thái tử điện hạ thứ tội, thần tuyệt không có ý đùa cợt thái tử điện hạ, xin thái tử điện hạ minh xét.”

Nói rồi liền dập đầu không ngừng.

Còn chưa dập đầu được vài cái, chỉ thấy đại cung nữ của phúc tấn là Cam Dược liền vội vã đi ra, thấy thái tử điện hạ liền vội vàng hành lễ thỉnh an, “Thái tử điện hạ cát tường, phúc tấn mới vừa rồi bụng lại đau đớn, giờ, giờ đang cần thái y ạ.”

Thái tử nghe xong nhìn thái y vẫn đang quỳ, co chân hướng về người ta đá một cước, “Còn không mau cùng cô đi vào, nhìn xem phúc tấn sao rồi!”

Vào tẩm điện phúc tấn, phúc tấn ở cách bên mành ngăn để cho thái y bắt mạch, hai mắt xuyên thấu qua mành ngăn nhìn về hướng thái tử điện hạ, thấy sắc mặt hắn không được tốt, có điều tinh thần và thể xác của hắn bây giờ còn đang quan tâm con trai trưởng của mình có việc gì hay không, trái lại không có phát hiện ra phúc tấn đang quan sát mình.

Thái y thấp tha thấp thỏm, chẩn mạch xong mí mắt mở to ra, cái này thật đúng là thai nhi quẫy đạp phúc tấn, “Hồi bẩm thái tử điện hạ, phúc tấn, phúc tấn sẽ cảm thấy đau nhức bụng, là bởi vì tiểu a ca trong bụng quẫy đạp mà thôi.” Chính là nói bóng gió đứa bé trong bụng phúc tấn có động tĩnh, mà không phải bởi vì động thai khí.

Lời này vừa ra, trong lòng thái tử gia và nhóm cung nữ nhũ mẫu hầu hạ phúc tấn ở đây đều thở dài một hơi.

Chờ thái y đi rồi, phúc tấn mới để cho người kéo mành che ra, lại để cho Trữ ma ma và Lý ma ma mang theo tứ đại cung nữ ra ngoài trông cừng, sau đó mới nằm ở trên nhuyễn tháp, mắt nhìn thái tử gia từ trên xuống dưới, giọng nói rất là lạnh lẽo, “Gia, sao vừa mới trở lại tính tình lại nóng nảy như vậy? Thái y của người ta ở trước cửa còn bị ngươi ngăn cản dạy dỗ một chặp đây?”

Phúc tấn còn không biết chuyện thái tử muốn đánh Trữ ma ma một trăm trượng, nếu như biết lời này khẳng định sẽ không phải nói như vậy, tuyệt đối là trực tiếp tính sổ.

“Làm sao ngươi biết?” Thái tử liếc mắt nhìn phúc tấn, tự mình ngồi vào trên ghế cách phúc tấn không xa, “Cô vừa về tới Dục Khánh Cung, Dục Khánh Cung vắng ngắt ngay đến người nghênh tiếp cô cũng không có, việc này cô còn chưa nói ngươi, kết quả ngươi còn nói ngược lại cô, lại còn động thai khí! Nếu như con trai trưởng của cô có xảy ra chuyện gì, nhất định đều là do sự sơ ý không cẩn thận của ngươi!”

“Thái y đi ra mới chỉ dừng lại ở ngoài đại điện của ta, ta làm sao lại không biết?” Phúc tấn nghe được thái tử chỉ trích, khóe miệng gợi lên nụ cười, hôm nay một là hắn không muốn cùng những nữ nhân kia cùng đi đón thái tử, còn muốn trực tiếp đem thái tử dẫn tới đây, mới làm ra chuyện động thai khí, kết quả hắn còn không có tìm thái tử tính sổ, thái tử ngược lại đối với hắn càng có nhiều bất mãn hơn.

Phúc tấn đứng dậy đi tới trước mặt thái tử, thái tử rất có chút e ngại mà nhìn hắn, “Ngươi mau trở về chỗ ngồi, không thấy ngươi vừa động thai khí sao, còn đứng lên để làm chi?”

Phúc tấn không để ý lời thái tử nói, trái lại ngồi vào trên đùi thái tử, hai tay ôm cổ của thái tử, thấy thái tử nhíu lông mày cũng không dám động đậy một tí nào, có chút vẻ thực hiện được ý đồ mà lộ ra dáng tươi cười, thể trọng của hắn bây giờ thế nhưng nặng hơn không ít, nặng nề mà ngồi vào trên đùi thái tử, thái tử còn là một đường đi bộ tới, làm sao có thể không cảm thấy bắp đùi đau nhói, “Gia, ta và hài tử cũng đều rất là nhớ ngươi, thế nào mà vẻ mặt gia lại giống như không muốn gặp hai mẹ con chúng ta vậy. Gia nói là ta không cẩn thận mới có bị động thai khí, thế nhưng ngươi có biết hay không mấy ngày này ta cô dơn đến thê nào a.”

Thái tử muốn cho phúc tấn đứng lên, thế nhưng sợ động vào phúc tấn lại hại phúc tấn bị động thai khí, nếu không phải là bởi vì phúc tấn đang mang thai, thật là nên nhắc phúc tấn ăn ít chút cơm canh, miễn cho trọng lượng hơn người. “Phúc tấn nói vậy là có ý gì, chỉ là lúc cô trở về tâm trạng có chút không tốt, giờ nghe được phúc tấn và tiểu a ca đều không có việc gì, tâm trạng cũng tốt lên không ít, phúc tấn cần gì phải nói như vậy, làm sao ta lại không muốn thấy ngươi được. Ừ, phúc tấn, chân cô có hơi tê, ngươi hay là trước tiên nên đứng lên đi.”

“Ngươi nói cái gì?” Thạch Tuấn Nham nghe vậy cười, tay ôm cái cổ của thái tử bỗng chốc lại đưa lên vặn cái lỗ tai của thái tử, “Ngươi nói chân của ngươi hơi tê, vậy nên ta không thể ngồi có đúng không?”

“Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên! Ngươi lớn mật, mau buông lỗ tai của cô ra!” Thái tử điện hạ bị nhéo lỗ tai, đau đến mặt mày nhăn lại, “Ngươi lại phát điên cái gì, mau buông tay, bằng không cô sẽ không khách khí!”

Thạch Tuấn Nham vặn lỗ tai thái tử cố sức xoay tròn, một lát sau thấy thái tử thật sự đau đến không chịu nổi, mới buông tha cái lỗ tai thái tử, đứng lên ưỡn cái bụng về hướng thái tử gia, rất là khiêu khích mà hướng thái tử nói, “Ngươi nói với ta bằng cái giọng gì đó? Ngươi nếu không muốn khách khí, cứ nhằm chỗ này mà đánh.”

“Ngươi… Ngươi thật là cố tình gây sự!” Thái tử bị Thạch Tuấn Nham chắn trước mặt, đột xuất nhìn tới bụng nhỏ, trong lòng chỉ có thể thầm nhủ tất cả là vì con trai trưởng, hắn liền nhịn cái ác phụ này một chút.

“Ta cố tình gây sự, vậy cũng là làm phiền ngài đi ra ngoài, nếu không phải bây giờ ta không thể đánh ngươi, thì ngày hôm nay ta không đánh ngươi cũng không được!” Thạch Tuấn Nham nói rồi nhắm mắt lại, cố nén tức giận, tránh cho thật sự động thai khí.

Tất cả phiền phức hắn gặp ở Dục Khánh Cung đều là bởi vì thái tử Dận Nhưng, nếu như hắn không phải là thái tử, nếu như hắn không phải con của Khang Hi, hắn đã sớm có thể phủi mông một cái rời đi, càng chưa nói hiện tại trong bụng còn có một đứa bé, sau này vì đứa bé trong bụng hắn còn phải bày mưu tính kế cho thật tốt! Cuộc sống như vậy làm sao lại không phiền lòng được chứ, ở dưới sự quấy phá lặp đi lặp lại nhiều lần của Lý giai thị, bị trắc phúc tấn thứ phúc tấn và cả đám thị thiếp kia, còn có những người kế cận sau này làm phiền, loại cảm giác khó chịu này đã sớm đặt ở trong lòng hắn, đang chờ trút hết ra.

Người có thể đem làm bao cát chỉ có thái tử điện hạ.

“Cô mệt mỏi, cô phải về tẩm điện của mình, không cùng ngươi tranh cãi nữa!” Thái tử thấy vẻ mặt phúc tấn không được tốt cho lắm, quả thực chính là dáng vẻ một lời không hợp sẽ vung tay, hắn là lựa chọn nhường một bước.

“Ngồi trở lại đi, ta hỏi ngươi một câu này.” Thạch Tuấn Nham phát tiết một ít tức giận, nghĩ đến chuyện chính, chậm rãi đem người gọi lại, “Dận Nhưng, ngươi trước đây nói, ngươi nói người nào gây phiền toái cho ta ngươi liền thu thập bọn họ mà, hiện tại còn nhớ không?”

Thái tử nghe xong quay người lại, “Ta còn nhớ, chẳng lẽ hôm nay ngươi là muốn tìm người tính sổ?” Vì vậy mới hằn học như thế với hắn sao, thái tử nghĩ hắn không có ở Dục Khánh Cung tuyệt đối không có tìm phúc tấn gây sự, như vậy chỉ có thể là người khác chọc nàng, khiến cho nàng tức giận mà chỉ có thể nuốt hận vào người.

Nghĩ đến diều quan trọng như vậy, sắc mặt của thái tử cũng không vui, “Tên nô tài nào có gan to như vậy, ngươi nói đi, cô sẽ thu dọn bọn họ.”

Phúc tấn nghe xong hài lòng xoay người đi lấy danh sách, “Gia, ngươi đã nói như vậy, ta cũng đem những người đó nhớ kỹ, ngươi nhất định phải nói được là làm được.” Vừa nói vừa đem danh sách đưa cho thái tử gia xem qua.

Thái tử vừa mở ra nhìn, bên trong ghi rõ sáu người, đem những người tìm phúc tấn gây phiền toái đều nhớ rõ ràng rành mạch, thấy Lý giai thị làm những động tác nhỏ kia, còn dám ở lúc hắn trở về tự mình làm động thai khí, trong lòng liền đem người ghi nhớ, còn bốn người khác đều không phạm phải sai lầm lớn gì, chỉ là bởi vì thường ngày hay muốn tiếp cận phúc tấn, để phúc tấn xử phạt mấy người nô tài điều không phải chuyện lớn gì, nhưng cái người cuối cùng tên Hoàn Nhan thị kia rõ ràng chính là Tác Ngạch Đồ phu nhân, Tác Ngạch Đồ có quan hệ với hắn thì phúc tấn không phải không biết, làm sao lại cùng phu nhân có xích mích chứ?

Thái tử nhìn bên trên ghi rõ mấy chữ Tác Ngạch Đồ phu nhân Hoàn Nhan thị quấy rối phúc tấn an thai, rắp tâm mưu đồ bất chính, có ý muốn xác định lại chuyện này mà nhìn phúc tấn, “Phúc tấn, theo ta nhớ phu nhân của Tác Ngạch Đồ đại nhân không phải người như vậy, mà người ta đã làm cái gì, thế nhưng ngươi một điểm cũng không nói?”

Phúc tấn ở trong lúc thái tử xem lướt qua danh sách ghi hận của mình thì vẫn quan sát thần sắc của thái tử, quả nhiên phát hiện lúc thái tử thấy Tác Ngạch Đồ phu nhân, ánh mắt khẽ biến đổi, hắn cũng biết muốn phá hư quan hệ giữa Tác Ngạch Đồ và thái tử là có chút phiền toái.

“Dận Nhưng a, ta chính là bị Tác Ngạch Đồ phu nhân làm cho tức giận nhất. Hôm nay ta vừa thấy ngươi đã tức giận chính là nghĩ đến những lời Tác Ngạch Đồ phu nhân đã nói.” Phúc tấn nói trên mặt cũng mang theo phẫn uất, hắn đã sớm để cho thái tử biết cơn giận của hắn, hắn cũng không tin thái tử dám khinh thị những người hắn ghi nhớ này, nếu thái tử không đi tìm bọn họ gây phiền phức, vậy thì chính hắn sẽ gặp phiền phức.

“Ồ, vậy cô ta đã nói cái gì? Ngươi trước hết đừng tức giận, tức giận không tốt cho thân thể còn liên lụy hài tử trong bụng.” Thái tử thấy sự tức giận của phúc tấn lại lên cao, liền hỏi, chỉ là trong lòng nghĩ Tác Ngạch Đồ phu nhân điều không phải người không có mắt như vậy, làm sao sẽ chọc giận phúc tấn?

“Dận Nhưng, Tác Ngạch Đồ phu nhân để cho cháu của bà ta tuyển tú nên đến chỗ này của ta cầu xin, vốn dĩ cũng không có gì, thế nhưng bà ta lợi nói bóng nói gió, chính là nói ngươi có thể có địa vị như hôm nay, phải kể tới công lao to lớn của Tác đại nhân, thưòng ngày cũng phải nhờ có tác đại nhân giúp đỡ, cậy già lên mặt hoàn toàn phủ định sự tự mình nỗ lực của gia. Ta cũng không phải không biết ngươi đường đường là thái tử gia, là nhi tử ruột thịt của hoàng đế, chính là một chút cũng không chịu thua kém, nhưng trái lại ở trong miệng phu nhân, ngươi biến thành hạng người vô năng chỉ biết dựa vào mẫu tộc. Ngươi nói xem nghe đến đây có thể không tức giận được sao?” Phúc tấn đương nhiên biết làm thế nào để đem lời hướng đến tình cảnh xấu nói, thái tử gia là một người rất kiêu ngạo a, lời này cho dù chỉ là ý riêng của Hoàn Nhan thị, ở trong tai thái tử lại nghe ra bản thân Tác Ngạch Đồ không thoát khỏi liên quan.

Sắc mặt của thái tử thay đổi liên tục, danh sách cầm trong tay đều dùng sức nắm chặt, nghe xong lời nói này, lại nghĩ tới những năm gần đây Tác Ngạch Đồ tự ý hành động, phu nhân của hắn sẽ nói như vậy không phải là không có khả năng.

Phúc tấn thấy thái tử còn có thể giữ được tĩnh táo, trong lòng trái lại cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, vì vậy lại bỏ thêm một câu, “Dận Nhưng, tuy rằng ta cũng thường không bằng lòng đối với ngươi, thế nhưng nghe được phu nhân của người cậu mà ngươi thân cận nhất nói ngươi như vậy, trong lòng của ta cũng là khó chịu, nhớ kỹ việc này làm mấy ngày này đều ngủ không được an ổn, vừa nghĩ tới nếu ta không hoàn thành việc chọn cháu gái của bà ấy, có phải là ngươi hay là cậu của người sẽ đối với ta bất mãn đây chứ?”

“Bọn họ dám sao!” thanh âm của Dận Nhưng mang theo chút ý lạnh, “Hừ, ngươi yên tâm, chuyện bà ta cầu xin ngươi không cần phải đi tố giác. Việc này cô sẽ xử trí, bà ta dám bất kính đối với ngươi cũng chính là bất kính đối với cô!”

“Thế nhưng, có thể sẽ khiến cho Tác đại nhân không vui hay không, dù sao Dận Nhưng ngươi…” Quan hệ giữa ngươi và hắn rất tốt a. Thạch Tuấn Nham còn chưa nói hết, đã bị thái tử cắt ngang.

“Cô lại không có nói đi tìm Tác đại nhân phiền phức, chỉ là phu nhân của hắn mà thôi.” Thái tử nhìn phúc tấn nói rằng, hắn còn có rất nhiều chuyện phải dựa vào Tác Ngạch Đồ, sau khi tuần du ven đô trở về, hắn càng không thể mất đi thế lực của Tác Ngạch Đồ, coi như là phúc tấn muốn hắn nói được thì làm được, đi trừng trị Tác Ngạch Đồ phu nhân, hắn cũng phải cân nhắc suy nghĩ một chút, thế nhưng việc này hắn vẫn là ghi nhớ trong lòng.

Thạch Tuấn Nham nghe vậy thiếu chút nữa liếc xéo một cái, sự tình quả nhiên điều không phải một lần là xong, có điều ý định của hắn cũng không phải khiến cho thái tử và Tác Ngạch Đồ hiện tại hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, chỉ là để cho bọn họ trong lúc này có vết rạn nứt nho nhỏ mà thôi, tuy rằng bây giờ thái tử không có dựa dẫm vào Tác Ngạch Đồ, thế nhưng không thể để cho ngày sau hoàn toàn đi tin tưởng lão ta, chỉ cần trong lòng có vướng mắc, với lòng dạ hẹp hòi của thái tử gia, không sợ không thù dai được đến mười năm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

J J lại rút ╮(╯_╰)╭, ta rốt cục đổi mới

Tối hôm qua là lễ chính thức khai mạc thế vận hội, thấy những người đó nhảy mệt mỏi cả một buổi tối ở trên đài trông không còn hình dáng gì, ta thê mà nhìn có chút hả hê.

Mọi người lúc rảnh rỗi có thể đọc cái này một chút: Phát “Ta chán ghét ngươi” đến 10086, là sẽ bị đến trăm họ hồi âm, ha ha ha

Các nơi hồi phục cũng không được như vậy, đây là ta ở trên một cái thiệp BS nhìn thấy, có một tối thú vị chia sẻ cho mọi người cùng nhìn

Phát: Ta thật đau lòng

Hồi: Vui vẻ phải có bi thương bồi tiếp, sau cơn mưa trời lại sáng.

Phát: Ta nhớ ngươi

Hồi: Được người thương nhớ là một loại hạnh phúc, nhớ thương người khác là một loại ấm áp.

Phát: Ta yêu ngươi

Hồi: Khắp nơi trên thế giới tràn ngập tình yêu, thật đẹp!

Kết luận được: Chúng ta nơi này đi 10086 ôn nhu lộ tuyến

O(∩_∩)O ha ha ~