Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 78: Phiên ngoại 4: Giấc mơ tuyệt đẹp




Buổi tối tôi bị tiếng đồng hồ báo thức do Lạc Lạc đặt gọi dậy.

Hôm nay tôi đi cùng một ông cụ đi nước ngoài phỏng vấn trở về, lại bắt đầu đau đầu, Lạc Lạc hỏi cô Tần, cũng quy định thời gian uống thuốc mỗi ngày.

Nhìn người trong lòng cảm giác giống như sắp tỉnh, tôi lập tức tắt đồng hồ báo thức, giống như thường lui tới lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng em, em chỉ xoay người cọ ngực tôi một lát lại tiếp tục đi ngủ.

Người trong lòng mặc dù qua rất nhiều năm nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, không giống tôi, bọn họ nói tôi càng lớn mặt lại càng giống mặt than. Nhưng tôi không cảm thấy như thế, ít nhất lúc ở cùng Lạc Lạc tôi luôn sẽ cười.

Đôi khi tôi nghĩ, đời này có thể cùng một người như thế cùng nhau sống suốt quãng đời còn lại sẽ hạnh phúc tới mức nào, nhưng là không phải chính vì như thế nên tôi mới lo được lo mất sao?

Lạc Lạc không biết nỗi lo lắng của tôi, đương nhiên cũng là vì tôi ngượng ngùng khi phải nói ra điều ấy, cảm giác mình không khác gì thiếu nữ hoài xuân, chừng này tuổi rồi quá dọa người.

Loại cảm giác này cũng không thường có, nhưng cuối cùng lâu lâu cũng sẽ hiện ra, tôi vẫn không nhớ nổi ban đầu như thế nào, sau này Lạc Lạc nhắc nhở mới nhớ tới.

Lạc Lạc sợ nhìn phim kinh dị, nhưng đến chết em cũng không thừa nhận, rất nhiều chuyện cũng là như thế, ngoan cố đầy đáng yêu. Có một ngày em không nhịn được nói lúc còn bé đi WC cũng muốn gia gia cùng đi, lúc này tôi mới nhớ đến.

Kể tử lúc tôi nhớ được, bố mẹ dường như vẫn luôn bận rộn, khi đó tôi còn chưa ở cùng gia gia, nhưng ngôi nhà này vẫn rất lớn, rất trống trải. Cuối cùng tôi bắt đầu không muốn nói chuyện, nhưng đến khi bố mẹ nhận ra bèn đưa tôi đi bệnh viện, thầy thuốc rất tốt, nhưng tôi vẫn không muốn nói chuyện. Ông ấy bảo tôi vẽ một bức tranh, sau khi xem liền chuẩn đoán rằng tôi mắc chắng tự bế, kì thật tôi đọc rất nhiều sách của cô Tần, trong đó bao gồm sách về tâm lý học. Bức tranh ấy là tôi cố ý vẽ ra, tôi cũng biết tôi không phải tự bế, chỉ là không thích nói chuyện thôi. Cứ như vậy cũng tốt, không có ai ép tôi nói chuyện cùng, nhìn rõ người khác kì thật cũng không mệt, nhưng nói chuyện với người mình nhìn rõ thật sự rất mệt mỏi.

Sau này gia gia liền tức giận đến đón tôi về, cũng chính là thời gian đấy tôi liền không ngừng nằm mơ, nhưng mỗi giấc mơ đều không nhớ được, cố gắng muốn giữ lấy lại giữ không được. Cho nên mỗi lần đều sẽ xoa mắt đi trên hành lang, tự như hi vọng hành lang ấy không có kết thúc. Nhưng dù sao cũng chỉ là hi vọng, cuối hành lang là phòng của gia gia. Nhìn gia gia vẻ mặt sốt ruột, cùng với sau này mỗi ngày không ngủ chờ tôi lên đầy mặt mỏi mệt, gia gia ôm lấy tôi khóc. Một người thiết huyết như thế trong mắt mọi người thế nhưng lại khóc vì tôi, tôi cũng bắt đầu suy nghĩ tự bế liệu có phải quá nghiêm trọng không? Dần bắt đầu chậm rãi nói chuyện, tôi vĩnh viễn không quên được nước mắt vui sướng của gia gia, tôi nghĩ, ít nhất còn có người đáng để khiến tôi tồn tại.

Chỉ là giấc mơ kia vẫn tồn tại, cuốn “Giải mã chiêm bao” của Sigmund Freud bị tôi đọc rất nhiều lần, nhưng tôi thực sự nhớ không nổi những giấc mơ ấy thì đọc có ích lợi gì?

Khi đó tôi chỉ biết sau khi tỉnh giấc tôi rất khó chịu, nhưng dù khó chịu lại muốn tiếp tục mơ. Cứ việc không biết trong giấc mơ ấy có thứ gì, nhưng lại khiến tôi muốn ngừng mà không được. Đau cũng vui vẻ nhận, đây chính là tình cảnh lúc ấy của tôi.

Đến sau này tôi gặp Lạc Lạc. Hình như từ sau khi gặp em tôi bắt đầu không mơ nữa, nếu có mơ cũng đều là khuôn mặt của Lạc Lạc, khuôn mặt tôi có thể giữ lấy chạm vào. Nhưng cái cảm giác lo được lo mất vẫn tồn tại, thật may mắn là Lạc Thư vẫn ở bên tôi, tôi có thể cầm tay em, cảm nhận được sự chân thật của nó.

“Ưm — Lâm Tĩnh Minh, đến giờ rồi à?”

Người trong lòng đột nhiên tỉnh giấc, tôi gật gật đầu, lấy nước và thuốc ở đầu giường để uống, Lạc Lạc nhìn tôi cười, liếm đi giọt nước bên khóe môi của tôi, nói: “Thật ngoan.” Tôi gât đầu, ôm em tiếp tục nằm mơ…

Một giấc mơ tuyệt đẹp.

-The end.