Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 44: Lừa dối




“Ai ~” Chung Như Thủy tựa vào bệ cửa sổ u oán thở dài, Lê Khổ run rẩy, vẻ mặt căng thẳng tiến lên hỏi: “Sao vậy? Thái tử điện hạ của chúng ta lạnh nhạt với ngươi? Ngươi bất mãn?”

“A!!!!” Lê Khổ ôm bụng ngồi xổm xuống, vẻ mặt thống khổ, đổ mồ hôi lạnh, yếu ớt nói: “Ngươi..... Thật độc a!!” Nhéo hắn. Còn nhéo thuận tay như vậy. Hắn cam đoan lúc này trên bụng tuyết trắng trơn mềm của hắn là một mảng xanh tím......

“Xem ra ngươi ở Mị thành được ăn ngon nên béo ra không ít nha ~” Chung Như Thủy vẫy vẫy tay, bĩu môi cười, mất đi dáng điệu oán phu khuê phòng lúc nãy.

“Lê Khổ, ngươi lại trêu chọc Thủy Thủy, sao ngươi không rút ra bài học chứ?” Đào Như Lý và Phong Hàn Bích mới từ nội cung trở về, vừa vào phòng chợt nghe tiếng kêu thảm thiết của Lê Khổ, buồn cười lắc đầu, hai hài tử không chịu lớn!

“Đúng vậy, không ước lượng mình có bao nhiêu phân lượng, dám chọc ta, người chịu thiệt là chính ngươi!” Chung Như Thủy hung ác đạp Lê Khổ còn đang làm bộ làm tịch một cước, rồi vội vàng nhảy đến bên người Đào Như Lý, kéo hắn bỏ chạy, trước lúc chạy còn thuận tiện sờ mông Phong Hàn Bích, cho y một cái mị nhãn, thái dương Phong Hàn Bíchgiật giật, đỡ trán thở dài – rốt cục mình coi trọng Chung Như Thủy ở đâu? Chờ Lê Khổ gian nan đứng lên, Chung Như Thủy đã kéo Đào Như Lý chạy xa, chỉ nghe hắn vứt lại một câu: “Ngươi và lão bản của ngươi đàm cơ mật đi! Ta cùng Tiểu Đào Nhi hẹn hò ~” Vang vọng trong tiểu viện......

Ai! Phong Hàn Bích rốt cục nhịn không được, âm thầm thở dài, dáng vẻ lưu manh không hiểu lễ giáo, tùy tính làm bậy, to gan lớn mật, trước đây y lại xem những khuyết điểm này là ưu điểm của Chung Như Thủy, cuối cùng bị hấp dẫn, cả đời không dứt ra được......

“Sao điện hạ không đuổi theo?” Lê Khổ phủi đi dấu chân Chung Như Thủy lưu lại trên người mình, cười hì hì nói: “Không thể khinh thường mị lực của Tiểu Đào Nhi, cẩn thận Thủy Thủy không an phận nha~” Sau đó sửa sang lại xiêm y của mình, vô thức sờ lên bụng, hình như mập lên, gần đây ăn hơi nhiều, hắn có cần giảm cân không? Đều do Thủy Thủy kia, nếu hắn không dụ dỗ, mình sẽ không bị mỹ thực hấp dẫn mà ăn nhiều như vậy...... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì sao Thủy Thủy ăn nhiều mà vẫn da bọc xương? Gần đây càng gầy, rốt cuộc những thứ hắn ăn chạy đi đâu a......

“Chuyện Đồng Châu thành thế nào, tin tức Tiểu Thương truyền tới nói gì?” Phong Hàn Bích không để ý “Lời khuyên” và “Cảnh báo” của Lê Khổ, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, lướt qua hắn trực tiếp tới thư phòng.

“Đều do điện hạ cưng chiều Thủy Thủy mới khiến hắn không biết trên không biết dưới......” Lê Khổ nhìn bóng lưng Phong Hàn Bích, lẩm bẩm, ánh mắt lạnh băng đâm tới, dọa Lê Khổ rùng mình một cái, lập tức theo sau, nghiêm túc nói: “Nửa tháng nay, Đồng Châu không có động tĩnh gì khác lạ, cũng không dò xét được hành tung của quân đội thần bí kia. Ngược lại, gần đây Bình châu rất náo nhiệt! Người của Liễu gia và những người có liên quan tới Bình Châu thành đều ra sức nói tốt cho Bình Vương, danh tiếng của hắn càng cao!”

“Hừ, một đám nịnh thần, không chút tài giỏi, nhưng bản lĩnh kiến phong sử đà (theo hướng gió mà bẻ tay lái) lại số một. Hôm nay, lúc lên triều, lại bộ thị lang ngang nhiên thượng tấu khen ngợi Bình Vương công tích vĩ đại, chỉ thiếu không thượng tấu lập thái tử mới.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, môi nở nụ cười giễu cợt, trong mắt là hàn ý. Y – một thái tử không được hoàng thượng sủng ái, mẫu thân mang trên lưng tội danh hành thích vua mà tự sát, di nương tự giam mình trong lãnh cung, quan hệ với Liễu gia càng ngày càng căng thẳng, thêm vào đó là lời đồn phế thái tử, những trọng thần trong triều, chỉ cần có não liền thức thời, tại thời điểm mẫn cảm này đều lựa chọn chỗ dựa cường đại là Bình Vương? Dù trong tay y có U Ảnh quân và mười vạn cấm vệ quân, thêm Thương Giác Trưng thống lĩnh hai mươi vạn nhân mã dũng mãnh, cũng chỉ là không đến năm mươi vạn quân, sao cản được quân đội hùng hậu trong tay Bình Vương? Cũng khó trách bọn họ vội vã muốn phụ hoàng phế y lập Bình Vương, có lẽ, những kẻ cáo già không muốn mang trên lưng tội danh bức vua thoái vị mà thôi.

“Điện hạ, ngươi định nói chuyện với Liễu gia thế nào?” Lê Khổ có chút lo lắng hỏi, kỳ thật cái hắn muốn hỏi chính là ngươi có định thẳng thắn với Thủy Thủy? Nhưng, hắn không dám......

“Nói chuyện? Hừ, Liễu gia không có ý định nói chuyện với ta, hôm trước Liễu gia cho người bí mật đưa tới bức họa của Tứ tiểu thư, phỏng chừng Bình vương chưa biết ngoại công ta chỉ muốn lợi dụng hắn bức ta thỏa hiệp.” Đồng tử của Phong Hàn Bích hơi co lại, sát ý chợt lóe.

“Cái gì?! Đây là bức hôn?” Lê Khổ nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt tràn đầy xem thường. “Bọn họ biết rõ, tại thời điểm then chốt này ngươi cần thế lực lớn ủng hộ, lại lợi dụng chuyện Bình Vương lôi kéo Liễu gia diễn trò bức ngươi thỏa hiệp, thật sự không biết xấu hổ, khó trách Chiêu quý phi tình nguyện đem tiểu công chúa lên Nga Mi chịu khổ cũng không nguyện đưa nàng về nương gia (nhà mẹ đẻ), không chừng ngày nào đó bọn họ sẽ vì lợi ích của mình mà trở mặt bán công chúa!”

“Cho nên ta để sứ giả mang Phượng đầu trâm tới, thuận tiện mời Liễu tứ tiểu thư đến Mị thành một chuyến.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, Lê Khổ cả kinh, Phượng đầu trâm?! Đây là sính lễ cho thái tử phi mà? Giương mắt nhìn lên, lại thấy trong đôi mắt lạnh băng kia là quang mang ẩn nhẫn, hiểu rõ. Chỉ khẽ lắc đầu, nhất định phải hy sinh Thủy Thủy sao?

“Kỳ thật ta cũng nên cảm ơn tấm lòng của Liễu gia, đúng không? Tối thiểu bọn họ còn chừa đường lui cho ta, nếu không, bọn họ đã sớm chọn Bình Vương mà không cần cảnh cáo ta. Ngoại công vẫn còn nhớ tình thân với ngoại tôn này a.” Phong Hàn Bích cười tự giễu, trên mặt là biểu tình chán ghét.

“...... Thủy Thủy, nếu như điện hạ không thể nói, vậy để ta nói, ta sẽ giải thích tốt với hắn .” Lê Khổ nghiêm túc nói.

“Chuyện này tạm thời không cần nói cho Như nhi.” Phong Hàn Bích nói, thanh âm có chút mất tự nhiên, “Ta sẽ tự nói cho hắn biết.” Phải thống khổ, thì hai người cùng thống khổ, y muốn cảm nhận vết dao trong lòng Như nhi của y, như vậy trong lòng y sẽ có hai vết dao. Một dao là y phản bội Chung Như Thủy, một dao là y thương tổn Chung Như Thủy, y nguyện ý gánh chịu thống khổ gấp hai lần, chỉ hy vọng có thể đổi lấy, Chung Như Thủy không rời khỏi y cả đời.

Lê Khổ gật đầu, nghĩ nghĩ nói: “Điện hạ yên tâm đi, Thủy Thủy là người hiểu lí lẽ. Hắn biết ngài rất khổ tâm......”

Phong Hàn Bích hờ hững, hiểu? Y chỉ hy vọng sau khi hắn biết, sẽ không rời khỏi y.

“Ai! Đều do Bình Vương gây nên thế cục giằng co! Trực tiếp hướng Liễu gia cầu hôn lại cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Liễu gia cũng thiệt là, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, cứ như vậy, hai bên đều dây dưa.” Lê Khổ oán giận. “May mắn Hoàng thượng anh minh, một câu liền đuổi người. Nhưng không xong là thân thể hoàng thượng càng ngày càng kém, nghe tin tức từ nội cung truyền tới, hai ngày trước Hoàng thượng còn nôn ra máu, là thật sao?”

“Ừm, thân thể phụ hoàng ngày càng sa sút, Như Lý nói, qua ít ngày nữa, sẽ không xuống giường được ......” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, Lê Khổ thấy trong mắt y lóe lên một tia lo lắng rồi biến mất. Dù sao cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm, dù hận đến thế nào, cũng sẽ khổ sở lo lắng.

“Điện hạ yên tâm, Như Lý sẽ có cách .” Lê Khổ an ủi, nhưng trong lòng hắn và mọi người đều hiểu, thời gian Đào Như Lý giúp Hoàng thượng giữ mạng một tháng đã qua phân nửa, đến nay vẫn không tìm được cách khiến bệnh tình chuyển biến, không bao lâu nữa, vị đế vương oai phong một cõi hơn nửa đời người, có thể tới làm bạn với hoàng hậu duy nhất trong kiếp này của mình như ý nguyện. “Hiện giờ chỉ hy vọng Hoàng thượng còn có thể trấn áp được vây cánh của Bình vương, một khi Hoàng thượng ngã xuống, chỉ sợ cung biến.” Lê Khổ lo lắng nói.

“Dù phụ hoàng không chống đỡ nổi, Bình Vương cũng không thắng được ta, ta chưa bao giờ thất bại. Thiên hạ này, nhất định thuộc về bổn vương!” Ngữ khí bá đạo mà tự tin, hiện rõ khí thế duy ngã độc tôn, một khắc này, Lê Khổ biết rõ Phong Hàn Bích nhất định sẽ trở thành bậc cửu ngũ chí tôn ngạo nghễ thiên hạ.

Chung Như Thủy kéo Đào Như Lý chạy, đến một viện tử yên tĩnh, Đào Như Lý giữ chặt người còn muốn tiếp tục, mỉm cười: “Có gì muốn nói thì nói ở đây, ta cam đoan không ai nghe thấy.” Kéo hắn tới tiểu viện hẻo lánh này, rốt cục có bí mật gì muốn nói?

Chung Như Thủy nhìn trái nhìn phải, xác định nơi này hoang vắng không có người ẩn hiện mới thở phào một cái. Kéo Đào Như Lý ngồi xuống ghế đá đầy bụi bẩn bên cạnh, do dự nhìn Đào Như Lý đang mỉm cười ôn hòa chờ hắn nói chuyện, cắn môi suy nghĩ thật lâu mới ấp a ấp úng mở miệng: “Ta, ta cổ độc kia, có phải là, không có giải dược?” Đào Như Lý sững sờ, nụ cười đông cứng trên mặt, vừa rồi hắn còn cho rằng Chung Như Thủy kéo hắn đến nơi vắng vẻ như vậy là muốn hỏi chuyện về Phong Hàn Bích, trước đó Phong Hàn Bích có nói chuyện Liễu gia cho hắn biết, hắn đã nghĩ rất tốt để trả lời vấn đề, nhưng hắn không ngờ Chung Như Thủy hỏi chuyện giải dược, hắn chưa từng nói Chung Như Thủy trúng cổ độc, là khó giải.

“Thủy Thủy......” Đào Như Lý lúng túng mở miệng, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, không thoải mái?”

“Ực...... Ta cho ngươi biết nhưng ngươi phải cam đoan không nói cho Hành Chi biết! Ngươi hiểu rõ y, nếu để y biết nhất định y sẽ đem đào thi thể Quý Phỉ lên đánh ba trăm ngày, sau sẽ lục tung thiên hạ tìm giải dược. Cho nên ngươi phải hứa với ta, chuyện hôm nay ta cho ngươi biết, ngàn vạn lần đừng nói cho người thứ hai!” Chung Như Thủy kéo Đào Như Lý, vội vàng nói, tuy Phong Hàn Bích chưa từng nói lời yêu thương hắn ... Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác mình rất quan trọng với Phong Hàn Bích, không phải hắn tự kỷ, mà hắn tận mắt thấy người tổn thương hắn có kết cục đáng sợ thế nào. Khúc gì gì kia là nhân chứng sống tốt nhất, mỗi lần nhớ tới tiếng kêu thảm thiết ngày đó, hắn đều sởn gai ốc!

“Hảo......” Hai đầu lông mày của Đào như Lý nhíu chặt, khó nén lo lắng, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Chung Như Thủy.

“Gần đây ta rất khó chịu, đầu óc choáng váng không còn chút sức lực, người luôn mềm nhũn, khẩu vị cũng không tốt, còn buồn nôn, đặc biệt là bụng và tim, luôn co rút đau đớn, đôi khi đột nhiên sốt cao, nhưng không đến nửa canh giờ lại bình thường. Ta nghĩ, có phải dược lực bắt đầu không khống chế được cổ độc, độc phát......” Chung Như Thủy có chút buồn bực, vẻ mặt khổ sở, Đào Như Lý nhìn mà trong lòng đau xót. Nắm cổ tay của hắn, bắt mạch, nghiêm túc nói: “Từ lúc nào thì như vậy? Cảm giác đau đớn xuất hiện mỗi ngày sao? Mỗi lần kéo dài bao lâu?”

“Ực, là gần mười ngày nay, mỗi ngày đều đau, khoảng một canh giờ gì đó......” Chung Như Thủy nghĩ nghĩ.

“Lâu như vậy mà bây giờ mới nói! Ngươi thật biết giấu diếm. Ngươi xem thân thể của mình là trò đùa sao? Dược ta đưa cho ngươi chỉ trị được tạm thời, lúc ấy ta cũng nói với ngươi, nếu thân thể khác thường lập tức tìm ta! Nhưng giờ là lúc nào? Nếu không phải ngươi thật sự không chịu được, ngươi vĩnh viễn không nói cho ta biết ư?” Đào Như Lý phẫn nộ nói, khó trách hắn ăn thế nào cũng không béo, khó trách hắn càng ngày càng gầy, sắc mặt càng ngày càng kém, nếu mình cẩn thận, sẽ thấy rõ lúm đồng tiền sáng lạn thường ngày che giấu đau đớn, đã có thể giúp hắn chịu ít thống khổ một chút?

“Ta, ta không quá đau a, ta biết rõ gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đã khiến ngươi và Hành Chi bận sứt đầu mẻ trán , ta không muốn khiến ngươi đang bận nghiên cứu giải dược vì Hoàng thượng lại phải phân tâm lo lắng cho ta...... Ta thật sự không cố ý giấu diếm ngươi, thực xin lỗi!” Chung Như Thủy sợ hãi, mắt to hiện lên áy náy.

“Không cần xin lỗi ta!” Đào Như Lý hét lớn một tiếng, Chung Như Thủy sững sờ, sau đó đã bị hắn kéo vào trong lòng.

“Thực xin lỗi, ta không cố ý lớn tiếng với ngươi...... Là ta phải xin lỗi ngươi! Là ta phải xin lỗi ngươi!” Đào Như Lý vùi đầu vào hõm vai hắn, cảm nhận được ẩm ướt, Chung Như Thủy vốn đang giãy dụa liền chấn động, lo lắng vỗ nhẹ lưng Đào Như Lý an ủi: “Không sao, không sao, đâu phải ngươi hại ta trúng độc, ngươi đã rất tận tâm tận lực vì ta, không hề có lỗi với ta! Ta còn phải cám ơn ngươi! Đừng khóc đừng khóc, ngươi không phải nữ tử, sao nói khóc liền khóc! Nếu Lê Khổ biết sẽ chê cười ngươi một năm a!”

“Ha ha!” Đào Như Lý bị hắn làm cho vừa khóc vừa cười, nhưng không muốn buông tay, ôm chặt hắn, cố chấp nói: “Ta phải xin lỗi ngươi.”

“Ực, hảo hảo hảo, ngươi xin lỗi ta, ta tha thứ cho ngươi, dù ngươi làm nhiều chuyện có lỗi với ta ta đều tha thứ cho ngươi, lau nước mắt đi, nếu không lúc trở về bọn họ lại bảo ta khi dễ ngươi.” Chung Như Thủy vỗ vỗ vai hắn, có chút vụng về lau nước mắt trên mặt hắn.

Đào Như Lý nhìn chằm chằm Chung Như Thủy, Như Thủy ngốc, ta và nam nhân ngươi yêu nhất lừa gạt ngươi, đẩy y đến bên nữ nhân khác? Nếu ngươi biết, ngươi nhất định sẽ hận ta? Nói không chừng vĩnh viễn không tha thứ cho ta...... Chung Như Thủy bị hắn nhìn đến mặt đỏ, xấu hổ hỏi: “Nhìn cái gì chứ?”

“Ngươi thật sự sẽ tha thứ cho ta sao? Dù ta làm bao nhiêu chuyện có lỗi với ngươi?” Đào Như Lý không trả lời hắn, dùng ngữ khí chân thành mà hỏi lại.

Chung Như Thủy sững sờ, nghĩ nghĩ, cũng chân thành trả lời: “Đúng vậy, ta Chung Như Thủy, dù Đào Như Lý làm bao nhiêu chuyện có lỗi, đều vô điều kiện mà tha thứ cho hắn! Ấn tay làm chứng!” Dứt lời cầm tay hắn lên, dùng ngón tay cái của mình ấn lên ngón tay cái của hắn.

“Cám ơn ngươi.” Đào Như Lý mỉm cười vuốt ve ngón tay cái, trong mắt là lệ quang trong suốt. Bởi một câu nói kia, Đào Như Lý nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì hắn.

“Hi!” Chung Như Thủy nhếch môi cười, “Ai bảo chúng ta là hảo huynh đệ chứ!”

Hảo huynh đệ? “Ta nhất định sẽ tìm ra cách, ta không để ngươi xảy ra chuyện!” Đào Như Lý Nghiêm túc mà chân thành hứa với Chung Như Thủy.

“Ừm, ta tin ngươi.” Chung Như Thủy nhẹ nhàng đáp lại, trong mắt là tín nhiệm toàn tâm toàn ý.

Sau gốc đại thụ trăm năm cách bọn họ không xa, một bóng người hơi lảo đảo, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.