Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 9: Lương bổng của gia bao nhiêu, hỗn đản




Sau cuộc chiến mỹ thực, Chung Như Thủy và Thương Giác Trưng từ từ thân thiết. Thật ra là Thương Giác Trưng thân thiết trước, ngày đó Chung Như Thủy dùng phong thái của người chiến thắng ném xương gà trước mặt hắn, hắn liền khuất phục khí thế bá vương của Chung Như Thủy! Đương nhiên, cái gọi là khí thế bá vương, đều do Chung Như Thủy vô cùng thỏa mãn mà nghĩ thế. Kì thực, Thương Giác Trưng đơn thuần hơn Chung Như Thủy rất nhiều, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn làm thế nào mà trở thành Đại tướng quân bách chiến bách thắng. Chẳng lẽ nhờ người đánh hộ? Chung Như Thủy tà ác nghĩ.

Nói đến ngày đó, Chung Như Thủy ném xương gà trước mặt Thương Giác Trưng, khóe miệng dính vụn thịt khẽ nhếch, răng trắng lóe quang mang kì dị dưới ánh mặt trời, duỗi ngón tay cái đầy mỡ chỉ chỉ ngực mình, đầy đắc ý và kiêu ngạo nói: “Lão tử thắng!”

Chính là nơi này, tư thế này, nụ cười này, thái độ này, khiến Thương Giác Trưng rung động sâu sắc, hơn nữa trong lòng còn có cảm giác ngọt ngào chua xót bứt rứt. Nói đơn giản, trong một phần tư giây, vì lý do kì quái, hắn yêu. Đương nhiên, đối phương không thích hắn, trước mắt chính là đơn phương yêu mến, mà phần đơn phương yêu mến này duy trì rất lâu rất lâu. Đơn thuần như Thương Giác Trưng, không biết cảm giác này là gì, chỉ biết ngực rất nóng tim đập rất nhanh, sau đó không hiểu vì sao mà muốn tiếp xúc với đối phương nhiều hơn một chút. Ý nghĩ nóng lên, há mồm liền hỏi: “Như thủy của ngươi, là thượng thiện như thủy, giống như nước mang đến lợi ích cho vạn vật mà không cần đền đáp sao?”

Vốn ăn no muốn đánh ợ một cái, Chung Như Thủy bị hắn hỏi không đầu không đuôi ngu ngốc như vậy, liền nghẹn trong cổ, bắt đầu nấc, “Lạc! Ngươi là, lạc! Hỗn đản! Lạc! Hại chết gia, lạc! Lạc, lạc!” Chung Như Thủy thống khổ, một tay chỉ vào Thương Giác Trưng mắng to, thua cũng đừng trả thù hắn ác như vậy chứ! Nấc, giống như gà mái đẻ trứng vậy!

“A? Thực xin lỗi thực xin lỗi! Muốn uống nước hay không? Uống chút nước sẽ tốt.” Thương Giác Trưng thấy hắn thống khổ, vội vội vàng vàng đưa nước cho hắn. Chung Như Thủy lại mắng to: “Gia, lạc! Nói chuyện đều, lạc, không được, lạc, uống nước, lạc, muốn, lạc, ách, sặc chết ta!”

“A a ~ thực xin lỗi thực xin lỗi!” Thương Giác Trưng bối rối, luống cuống tay chân, “Gọi thái y a! Lâm công công, gọi thái y!”

Lâm công công ngẩng đầu cẩn cẩn dực dực quan sát biểu tình của Phong Hàn Bích, muốn xin chỉ thị của y. Phong Hàn Bích giơ tay ngăn cản hắn, nghĩ nghĩ, cười xấu xa: “Ta có cách hữu dụng hơn gọi thái y.” Lâm công công cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống, giữa ban ngày thấy quỷ, Thái Tử gia biết cười? Hơn nữa lại cười xấu xa? Nhất định mình già rồi, mắt mờ thấy không rõ, giả, đều là giả.

Đào Như Lý nhìn thấy nhất thanh nhị sở, thái tử điện hạ nổi danh lạnh lùng của bọn họ, vì người khác mà cười, Chung Như Thủy thật không đơn giản. Hơn nữa, Đào Như Lý có chút lo lắng nhìn Thương Giác Trưng, tiểu tử kia cũng đối xử rất đặc biệt với Chung Như Thủy.

Lúc Đào Như Lý lâm vào trầm tư, thân ảnh Phong Hàn Bích lóe lên, lướt vài bước ra xa, sau đó nhảy vào mặt hồ, ngoại trừ Đào Như Lý và Lâm công công, hai người đang luống cuống kia không biết. Phong Hàn Bích xuất một chiêu chuồn chuồn lướt nước, mũi chân dùng mặt hồ làm bình địa, dễ dàng vượt qua Thao Thiết các, di chuyển ra sau lưng Chung Như Thủy. Lâm công cảm thán, khinh công của thái tử điện hạ quả là xuất thần nhập hóa, Đào Như Lý khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, Tiểu Hàn định giở trò quỷ gì.

Thương Giác Trưng vội vàng hấp tấp nhìn ra sau lưng Chung Như Thủy, choáng váng. Chung Như Thủy chưa kịp hỏi ‘làm gì mà mặt mày như nhìn thấy quỷ vậy’, gáy mát lạnh, những ngón tay lạnh buốt cứng rắn thon dài hư hư thực thực bắt nơi cổ hắn! Chung Như Thủy sởn gia ốc, hít sâu một hơi, giữa ban ngày gặp quỷ?

“Chung. Như. Thủy.” Ngữ khí ma mị lạnh băng, hơi thở nóng rực, cảm giác rất quen thuộc. Chung Như Thủy hít sâu một hơi, trầm ngâm, sau đó hoảng sợ rống to: “Quỷ a!!!!”

-------------------------------------------------

Chung Như Thủy đứng ngoài cửa thư phòng, nhàm chán chơi đùa đá vụn dưới chân, từ ngày bị Phong Hàn Bích dùng phương pháp khủng bố đầy kinh hãi chữa nấc, hắn đều phải chịu đựng ánh mắt tự tiếu phi tiếu của y mà làm việc, nửa tháng qua, chỉ cần nghĩ đến là trong lòng hắn lại phát lạnh, “Ai!” Nghĩ đến ngày đó, Thương Giác Trưng cười lăn trên đất, Đào Như Lý nghẹn cười run run bả vai, Chung Như Thủy thật đau khổ, chuyện này sẽ bị cười đến lúc chết!

“Như nhi, tiến đến.” Thanh âm của Phong Hàn Bích từ thư phòng truyền đến.

“Vâng......” Chung Như Thủy vô tình trả lời. Như nhi, là ‘Tên thân mật’ Phong Hàn Bích gọi hắn, Thương Giác Trưng và Đào Như Lý thì gọi “Thủy Thủy”, cái này dễ dàng tiếp nhận nhiều hơn.

“Thái tử điện hạ, có gì phân phó?” Chung Như Thủy tức giận hỏi. Thái độ này của hắn đã là quá tốt, nhớ ngày Phong Hàn Bích gọi tên hắn, hắn trực tiếp mở miệng: “Tìm gia có chuyện gì!” Không cần nghĩ cũng biết, hạ nhân trong phòng lại quỳ xuống đất.

Phong Hàn Bích nhíu mày, thản nhiên nói: “Mài mực.”

“......Vâng!” Chung Như Thủy cắn răng nói, ba bước đến cạnh Phong Hàn Bích, đâm đâm nghiêng mực.

“Khụ khụ!” Lâm công công hầu hạ bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, tay đâm mực của Chung Như Thủy dừng lại, ngoan ngoãn nhỏ vài giọt nước vào nghiên mực, sau đó nhẹ nhàng mài.

“Không tệ, học nhanh.” Phong Hàn Bích phê duyệt tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên. Chung Như Thủy hoảng hốt, nhớ ra cái gì đó, tay run lên, nghiên mực rơi xuống.

Không xong! Chung Như Thủy hô to trong lòng, quả nhiên, người đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương liền đứng dậy, không đợi Chung Như Thủy lên tiếng đã đi ra sau lưng hắn, một tay ôm eo hắn, một tay cầm tay của hắn, chỉ nghe người nọ nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Ai, vừa khen ngươi, ngươi liền làm sai, ngươi thật sự thích khen.” Chung Như Thủy cứng còng, trong lòng kinh hoàng, gian nan nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, trong nội tâm kêu rên: Lại nữa!!!

“Ngày hôm qua đã dạy ngươi, việc mài mực, phải chú ý lực đạo lớn nhỏ, mài nhẹ nhàng, tốc độ vừa phải, tư thế mài mực, phải đứng ngay ngắn, mài thẳng khuôn mực, không được nghiêng, càng không thể tùy ý loạn.” Phong Hàn Bích nhẹ chế trụ năm ngón tay của Chung Như Thủy, mài mực, môi mỏng khêu gợi ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, không cẩn thận sẽ sát qua vành tai khéo léo của hắn. Chung Như Thủy cố nén thân thể run rẩy, ép mình trấn định.

“Muốn mài được mực tốt, không thể dùng trà hay nước ấm. Phải dùng nước lạnh, vừa phải, mực sẽ không quá đặc hay quá loãng.” Khóe miệng Phong Hàn Bích khẽ nhếch, động tác ôm Chung Như Thủy ám muội đến cực điểm, ngữ khí lại cực kỳ đứng đắn. Lâm công công ở bên cạnh thấy nhưng không thể trách, từ lúc tiểu thư đồng này đến đây, thái tử điện hạ sẽ cười hay ồn ào một trận, không có gì kỳ quái, hạ nhân trong phòng cũng không còn bị dọa mà quỳ xuống đất.

“Như vậy, có thể mài được mực đủ sắc đủ hương.” Phong Hàn Bích cười khẽ bên tai Chung Như Thủy: “Hiểu chưa? Nếu muốn ta sẽ dạy ngươi một lần nữa?”

“Cáp!” Chung Như Thủy vội vàng rút tay về, “Không cần không cần! Ta đã nhớ kỹ, không bao giờ xảy ra sai sót nữa!” Chống lại Phong Hàn Bích, người bất lợi là hắn, muốn phản kháng, trừ phi ngươi có ánh mắt sắc bén, khí chất lạnh lùng, võ công cao cường, địa vị chí thượng như người ta? Ngươi có không? Không có! Không có thì người nên nhận mệnh, chịu chút thiệt thòi, bảo vệ tính mạng mới là vương đạo! Kỳ thật Chung Như Thủy tới thế giới này lâu như vậy, không có cảm giác chế độ bất đồng, tối thiểu hắn không cảm thấy ngôn hành cử chỉ của chính mình đã sớm phạm tội khi quân mười cái mạng cũng không trả hết, còn liên lụy gia tộc. Nhưng hôm qua, tiểu thái giám hắn vừa quen không lâu đánh vỡ một bình hoa trong tẩm cung của hoàng đế mà bị kéo ra ngoài chém đầu, Chung Như Thủy mới ý thức được, mình không còn tiêu sái tự do như sống ở thế kỷ hai mươi mốt. Nơi này là xã hội phong kiến ngu muội, là nơi đế vương thống trị, là nơi không tồn tại dân chủ nhân quyền, một bình hoa còn đáng giá hơn tính mạng. Rốt cục nhận thức mình đang ở thời đại nào, Chung Như Thủy rút ra bài học, thật vất vả mới có thêm cơ hội sống, đừng vì sự tùy hứng của bản thân mà đánh mất. Có một câu như vầy: Cuộc sống giống như bị cưỡng gian, ngươi phản kháng không được, vậy học thích ứng.

Phong Hàn Bích nhíu nhíu mày, buông tay hắn ra, Chung Như Thủy cúi đầu, nét mặt hiện lên ưu thương nhàn nhạt. Phong Hàn Bích không vui ngồi xuống, lơ đãng đọc tấu chương, Chung Như Thủy tiếp tục mài mực, dựa theo phương pháp y dạy. Tâm tình của Phong Hàn Bích vô cùng không tốt, bởi khuôn mặt luôn tươi cười kiêu ngạo kia, mất đi sự sống động, hiện giờ hắn giống như những nô tài trong hoàng cung, bất cẩu ngôn tiếu (không nói cười tùy tiện). Ngày hôm qua, hắn còn cười cười nhốn nháo thỉnh thoảng phá rối, vì sao hôm nay lại thay đổi?

Lâm công công quả nhiên là lão nhân sống trong nội cung gần bốn mươi năm, vừa thấy không khí khác biệt, ngay lập tức tiến lên, cúi đầu bẩm báo: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, đã đến ngày phát lương bổng, có cần phát cho người trong nội cung ngay lúc này không?”

Phong Hàn Bích phất phất tay, lạnh lùng nói: “Chính ngươi xử lý, từ nay về sau những chuyện nhỏ nhặt này ngươi tự mình quyết định.”

“Tuân mệnh.” Lâm công công lĩnh mệnh, nhẹ nhàng rời đi, thuận tay đóng cửa lại. Nghĩ thầm, quả nhiên thái tử điện hạ chỉ dùng ngữ khí ôn nhu nói chuyện với tiểu thư đồng kia!

Chung Như Thủy dừng tay mài mực, lương bổng? A! Tiền lương! Lúc trước đáp ứng làm thư đồng đã quên thương lượng tiền lương với Phong Hàn Bích! Làm sao giờ? Phong Hàn Bích là Thái tử gia, là giai cấp tư sản thống trị, so với địa chủ gì đó còn cao hơn! Hắn sẽ không bi thảm đến nỗi mất tự do và nhân quyền, mà mỗi tháng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương chứ? Không! Không thể làm không công! Vậy hắn còn giả vờ cái rắm a, sau này không cẩn thận phạm vào chuyện gì, ngay cả phí chạy trốn cũng không có!

“Không được!” Chung Như Thủy nghĩ tới đây, kích động vỗ cái bàn, tiện thể còn tung tóe vài giọt mực, dính lên tay Phong Hàn Bích. Xong đời! Chung Như Thủy thấp thỏm xoay người, quả nhiên Phong Hàn Bích lại dùng biểu tình tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

“Cáp, ha ha, ta không cố ý!” Chung Như Thủy cúi người chín mươi độ xin lỗi. Phong Hàn Bích nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai hắn chỉ nhất thời nhàm chán, giả vờ thâm trầm mà thôi.

“Sao vậy?” Tâm tình Phong Hàn Bích thoải mái, ngữ khí cũng không lạnh lùng như vừa rồi.

“Cái kia,” Chung Như Thủy ngẩng đầu, len lén quan sát sắc mặt Phong Hàn Bích, xác định tâm tình y khá tốt, mới đánh bạo nói: “Chính là, tiền của ta, a không, lương bổng của ta......”

“Ân?” Phong Hàn Bích khiếu mi, cười xấu xa nhìn Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy bị bộ dáng “Bổn vương khẳng định ngươi sợ ta” của y đả kích, bạo phát! “Lương bổng cua gia là bao nhiêu, hỗn đản! Nếu ngươi dám bắt gia không công, gia hủy Thái tử cung của ngươi!”

Phong Hàn Bích sững sờ, nổi giận như vậy? Quả nhiên là người dễ chọc. Sau đó mới kịp phản ứng, trọng điểm trong lời nói của Chung Như Thủy, lương bổng? Nhìn vẻ mặt “Ngươi dám nói không có tiền ta sẽ đánh ngươi” của tiểu tử kia, tâm tình càng tốt, sau đó cười bí hiểm: “Cái này sao......” Chậm rì rì nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lại chậm rì rì buông xuống, “Ngươi cứ nói đi?”

“Di? Ta nói?” Chung Như Thủy ngẩn người, thấy Phong Hàn Bích nghiêm túc gật đầu, Chung Như Thủy nghĩ, phải càng nhiều càng tốt a! Đương nhiên, tuy tính tình Chung Như Thủy tệ một chút, nhưng tổng thể mà nói cũng là người rất phúc hậu, tuyệt không vì Quỷ Tà thái tử không hiểu dân gian khó khăn mà treo cao lương bổng của mình! “Ách, gạo ở Quỷ Tà bao nhiêu tiền một cân?”

Phong Hàn Bích khó hiểu, vì sao hắn hỏi vấn đề kì quái như vậy, nhưng vẫn hảo tâm nói cho hắn biết: “Gạo trắng ba văn tiền một cân.” Chung Như Thủy nhanh chóng tính toán, ba văn tiền một cân, không sai biệt lắm với Minh triều Vạn Lịch, một lượng bạc có thể mua hai thạch gạo, một thạch bằng 94.4 kg, một lượng bạc có thể mua 188.8 kg gạo, hai lượng là 377.6 kg, một cân gạo ở thế kỷ hai mươi mốt thường 1.5 nhân dân tệ đến 2 nhân dân tệ, lấy trung bình 1.75 nhân dân tệ, có thể tính ra hai lượng bạc của Minh triều bằng 660.8 nhân dân tệ, nói cách khác, hai lượng bạc của Quỷ Tà bằng 660 nhân dân tệ.

Chung Như Thủy suy tính, hắn là thư đồng, tương tự như chức vụ trợ lý, như vậy lương một tháng phải ba lượng bạc, so với tiền lương của nhân viên Trung Quốc ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng không xê xích gì nhiều.

“Một tháng ba lượng bạc!” Chung Như Thủy đầy chính khí giơ lên ba ngón tay, Phong Hàn Bích lắp bắp kinh hãi, ba lượng bạc?

Khóe miệng chậm rãi cong lên, Phong Hàn Bích đứng dậy, nói với Chung Như Thủy: “Hảo.” Sau đó thong thả ra khỏi thư phòng, Chung Như Thủy thấy bờ vai của y có chút run run.

Lúc Phong Hàn Bích đi tới cửa, y đột nhiên xoay, mỉm cười ấm áp với Chung Như Thủy, là nụ cười chân thật, không phải cười xấu xa cười gian ta như trước! Chung Như Thủy như bị điện giật, ngây người tại chỗ, y cười như vậy, thật là đẹp.

“Kỳ thật, thư đồng cấp bậc như ngươi, lương bổng là bốn lượng bạc.” Phong Hàn Bích chậm rì rì nói xong, lại chậm rì rì xoay người, tâm tình thật tốt, quyết định đến hoa viên ngắm hoa. Cuối xuân, hoa tàn cũng thú vị.

Chung Như Thủy choáng váng hồi lâu, rốt cục kịp phản ứng, băng nhân vẫn là băng nhân! Không phải cười chân thật! Mà cười nhạo a! Cuối cùng, toàn bộ Thái tử nghe được một câu rống giận: “Phong Hàn Bích, ta không để yên cho ngươi~~~~”