Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 13




Editor: Vện

Non xanh nước biếc, gió mát trăng thanh. Trong sơn cốc phủ đầy cây cỏ sum suê, vì được linh khí nuôi dưỡng nên lúc nào cũng tươi tốt.

Ở góc sơn cốc có một thác nước từ trên cao đổ xuống, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe khiến sơn cốc âm u sáng sủa hẳn lên.

Trong đầm nước dưới chân thác, có một mỏm đá hình vuông nhô lên mặt nước, xung quanh là vô số hoa sen thanh nhã điểm tô. Một nam tử mặc áo trắng, tóc đen xõa dài ngồi xếp bằng trên mỏm đá.

Nam tử dung nhan cực kỳ tuấn mỹ nhưng biểu cảm lạnh lùng.

Mái tóc dài thả sau lưng rũ xuống mỏm đá, uốn lượn theo đường cong mép đá rồi bồng bềnh trên sóng nước.

Y ngồi ở đó rất lâu, lâu đến mức nếu là người bình thường thì không thể nào nhẫn nại đến như vậy.

Bất luận là ngày hay đêm, là trời xanh gió lặng hay mây đen u ám, y vẫn ngồi ở đó, ngồi lâu thật lâu.

Một thiếu niên mặt mày trắng trẻo, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhoài người lên mỏm đá, nhìn chằm chặp nam tử đang ngồi kia, từ lúc phát hiện ra nam tử này, ngày nào hắn cũng lén đến đây ngắm.

Động tác của hắn rất cẩn thận, nhìn trộm được thì cười cong cả mắt, sau đó nằm úp sấp trên mỏm đá, nhỏ giọng nói, “Nhìn đẹp ghê…”

“Có phải y đang ngủ không nhỉ?”

“Có khi nào y cũng là đá thành tinh không ta? Chưa thấy ai ngồi một chỗ lâu như vậy luôn~”

“Cứ lén nhìn như vậy liệu có bị phát hiện không?”

“Muốn sờ một cái quá à…”

Nam từ ngồi trên mỏm đá có sức thu hút rất lớn đối với thiếu niên, từ sau khi hóa hình, nam tử này là người đầu tiên khiến hắn có cảm giác muốn gần gũi.

Trước khi gặp y, thiếu niên luôn tránh né con người.

Hắn không thích loài người, nhưng nam tử trước mắt lại khiến thiếu niên tự động hạ bức tường phòng ngự. Luôn muốn… cực kỳ muốn thân cận người này…

Thiếu niên không dám đụng vào y, mỗi ngày hắn chỉ chạy đến ngắm thôi. Cảm giác như chỉ cần trông thấy người này thì tâm tình sẽ vui vẻ hẳn lên.

Thiếu niên tự lẩm bẩm một mình, biết là không ai nghe nhưng hắn cứ vô tư độc thoại với mỏm đá. Đa phần toàn là suy nghĩ về nam tử này, thiếu niên biết người kia sẽ không đáp lại nhưng hắn không hề thấy chán nản.

Chỉ cần ngắm như vậy thôi là vui lắm rồi.

Trời tối lúc nào không hay, thiếu niên lại nhìn nam tử ngồi như tượng trên mỏm đá rồi xoay người chạy đi, tà áo bện bằng cỏ màu tro hoàn toàn không phù hợp với hắn tung bay.

Loại cỏ này không hiếm, nhưng thiếu niên phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra được.

Vì chúng mọc quá thưa thớt nên phải tìm từng lùm mà nhổ, tích góp dần dần mới đủ bện thành áo, tiêu tốn không ít thời gian của thiếu niên. Hắn muốn tìm bằng được bởi chúng có tác dụng đuổi thú hoang.

Đám thú hoang rất ghét mùi của loại cỏ này.

Nhìn kỹ thì có thể nhận ra, trong tay thiếu niên lúc nào cũng cầm theo một bó cỏ còn nguyên rễ. Hắn vừa độc thoại vừa xé vụn cỏ rải đầy sơn cốc.

Thế nên hắn đi đến đâu là cỏ non mọc đến đó.

Hắn bắt đầu làm vậy từ lúc phát hiện nam tử trong đầm nước kia.

Chờ hắn rải hết cỏ thì bầu trời cũng đen kịt, tối đến mức chẳng nhìn thấy gì.

Có điều, thiếu niên không sợ bóng tối, cũng không sợ thú ăn đêm hay muỗi.

Rải hết cỏ, thiếu niên đứng giữa sơn cốc quan sát chúng một hồi, làm như đám cỏ hiểu được lời mình mà dặn dò, “Phải nhanh nhanh lớn lên đó~”, nói xong, thiếu niên rón rén rời khỏi sơn cốc.

Sau khi thiếu niên đi mất, nam tử ngồi trên mỏm đá chầm chậm mở mắt thoáng nhìn lối ra sơn cốc.

Hết sức bình tĩnh, không chút rung động, sau đó y lại nhắm mắt, tiếp tục ngồi bất động như tượng đá.

—o0o—

Trọng Đạo Nam bị cái gì đó đụng vào, y bừng tỉnh khỏi cơn suy tư, quay đầu nhìn qua phải đã thấy Tiểu Thạch Đầu nằm ngang bên cạnh mình.

Bọn họ đã rời khỏi Vấn Thiên Tông được một thời gian rồi.

Lãnh địa các môn phái tu chân cách khá xa chỗ ở của dân thường nên dọc đường họ không có chỗ trú. Hai người không chạy mà cứ thong dong du ngoạn. Trời tối thì đậu xe vào ven đường nghỉ tạm, Tiểu Thạch Đầu trực tiếp nằm lăn ra ngủ.

Từ khi đi theo Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu đã tập thành thói quen nằm ngang.

Trọng Đạo Nam thì không cần ngủ, đêm xuống là y ngồi trong xe tĩnh tâm.

Buồng xe tuy khá rộng, nhưng để một nam tử trưởng thành và một tảng đá to nằm song song thì vẫn không đủ chỗ. Tiểu Thạch Đầu theo thói quen, lúc ngủ mê là lăn đến bên cạnh Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam cong môi, vươn tay vuốt nhẹ Tiểu Thạch Đầu bóng loáng, lại thấy Tiểu Thạch Đầu cố gắng chen vào gần y hơn. Động tác này làm Trọng Đạo Nam hết sức vui sướng, ý cười càng đậm thêm. Y lấy chăn mềm đắp kín cho Tiểu Thạch Đầu.

Đối với một tảng đá, ngủ đắp chăn là chuyện rất kỳ cục. Nhưng trong mắt Trọng Đạo Nam, tảng đá trước mắt này không chỉ là đá mà còn là bạn đời tương lai của y.

Thực tế, từ khi hai người trở thành bạn đời ở kiếp trước, dù bây giờ đảo ngược thời gian thì đối với Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu mãi mãi là bạn đời của y.

Tiểu Thạch Đầu ngây thơ lại rất dịu dàng…

Bất luận xảy ra chuyện gì, qua bao năm tháng, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn mang dáng vẻ như lần đầu tiên họ gặp gỡ, luôn luôn tươi cười trong sáng với y.

Đây chính là động lực chống đỡ y trước lúc tìm được Tiểu Thạch Đầu.

Nhưng từ khi tìm về Tiểu Thạch Đầu, đã rất lâu rồi y không nghĩ đến chuyện này, không ngờ hôm nay chỉ ngồi tĩnh tâm một lúc bỗng dưng nhìn thấy chuyện kiếp trước.

Đó là lần gặp đầu tiên giữa y và Tiểu Thạch Đầu.

Lúc ấy y là người lạnh lùng tột độ, trong tâm chỉ có một chữ Đạo, bất chấp mọi gian khổ mà tu luyện không ngừng nghỉ. Y không biết tại sao Tiểu Thạch Đầu thích mình, nhưng y thật sự rất vui vì được Tiểu Thạch Đầu thích.

Thế mà hôm nay, y không còn giống người mà Tiểu Thạch Đầu từng thích nữa…

Tâm ma trong linh hải của y cười khẽ rồi biến mất, Trọng Đạo Nam mặt không đổi sắc, chỉ rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt dịu dàng khôn xiết.

Những “giấc mộng” của y liên quan mật thiết với tâm ma, mỗi lần nằm mơ tức là y đang bị tâm ma đả động.

Mới đầu thì chưa sao, nhưng càng về sau, có lúc y không thể thức tỉnh khỏi giấc mộng.

Không phải không thể thức tỉnh mà là y không muốn tỉnh. Vì trong những giấc mộng đó, Tiểu Thạch Đầu của y vẫn vui vẻ cười đùa với y, sẽ chạy theo y ríu rít nói liên tục, sẽ nhìn y bằng ánh mắt đầy ắp tin tưởng và ỷ lại.

Nhưng bây giờ y đã tìm được Tiểu Thạch Đầu rồi… Tiểu Thạch Đầu đang nằm ngay bên cạnh y này.

Bình minh ló dạng, Tiểu Thạch Đầu cọ tới cọ lui trong ổ chăn ấm áp.

Chăn vừa mỏng vừa mềm, ở dưới còn lót thảm dày, Tiểu Thạch Đầu cảm giác như mình đang chìm trong đám mây, vô cùng vô cùng hạnh phúc.

Tất cả đều là Trọng Đạo Nam chuẩn bị cho nó đó.

Ngay cả tấm màn cửa sổ mà Trọng Đạo Nam cũng hỏi ý nó rồi mới lựa.

Tấm màn lụa mỏng thêu chi chít hoa mẫu đơn đỏ và lá xanh, còn điểm thêm vô số chim chóc và bươm bướm, nhìn rất vui mắt. Tiểu Thạch Đầu thích kiểu hoa văn này, mặc dù sau khi lựa xong thì cái mặt A Nam có hơi quái gở.

Nhưng cuối cùng A Nam vẫn treo tấm màn màu mè hoa lá hẹ này lên cửa sổ, chỉ phủ thêm một lớp lụa trắng bên ngoài thôi.

Lúc Tiểu Thạch Đầu muốn ngắm cảnh thì cuốn hai lớp màn lên, lúc nó muốn nghỉ ngơi thì thả xuống.

Đừng thấy tấm màn là vải vóc mà xem thường, chúng đã được A Nam luyện chế nên có tác dụng chắn gió che mưa luôn đó, còn chặn được thứ gì khác nữa không thì Tiểu Thạch Đầu không biết, nhưng nó tin tưởng chắc chắn không có vấn đề gì đâu.

Vì tất cả là do A Nam luyện chế mà!

Tiểu Thạch Đầu ôm tâm tư kiêu ngạo khó hiểu lăn hai vòng trong xe, vui vẻ gọi, “A Nam?”

Sau đó, A Nam đang ở ngoài sẽ vén màn chui vào xe, gấp chăn lại gọn gàng rồi dựng Tiểu Thạch Đầu ngồi thẳng lên, hỏi, “Hôm nay có muốn ra ngoài chơi không?”

Tiểu Thạch Đầu mừng rỡ trả lời, “Muốn, Tiểu Thạch Đầu muốn đi ngắm cảnh!”

Thật ra phong cảnh quanh đây chẳng có gì quá đặc sắc, nhìn mãi cũng chỉ có nhiêu đó, huống chi khung cảnh này chẳng khác gì ngọn núi mà Tiểu Thạch Đầu từng sống.

Nhưng ngắm cảnh vẫn là thú vui bất tận của Tiểu Thạch Đầu, quan trọng nhất là A Nam luôn bên cạnh nó.

Tiểu Thạch Đầu không muốn bỏ lỡ phút giây nào được ở chung với A Nam.

Thế nên một người một đá bắt đầu tản bộ hệt như lúc còn ở trên đỉnh Thập Tuyệt, Trọng Đạo Nam vừa đi vừa thuyết minh về cây cỏ hoặc động vật bắt gặp trên đường.

Tiểu Thạch Đầu nghe đến nhập tâm, thỉnh thoảng lại bật lên tiếng thán phục.

Thán phục vì những đặc điểm lạ lùng của nhóm động thực vật nhìn có vẻ rất bình thường và sự uyên bác của A Nam.

Đang giảng giải, Trọng Đạo Nam đột ngột im lặng.

Tiểu Thạch Đầu kỳ quái hỏi, “A Nam?”

Trọng Đạo Nam chuyển mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, nhẹ giọng nói, “…Xin lỗi.” Xin lỗi ngươi, vì những chuyện đã xảy ra lúc trước.