Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược

Chương 41: Tú Nga Mi Chỉ Nhược khai hoài




Núi non hùng vĩ, hiểm trở âm u, thác đổ như rèm, biển mây cuồn cuộn, đại thụ chen chúc nhau tươi tốt, quả nhiên không hổ là “Nga Mi thiên hạ tú” (Nga Mi đẹp thiên hạ). Sau khi ta quyết định đến Nga Mi, thu xếp hành trang tiền bạc gọn gàng, khuyên cha sau này chuyển đến Võ Đang ở, lại mang theo Lôi Tuyết đi theo Mạc Thất hiệp cưỡi ngựa ngồi xe, đi thuyền đường thủy, trải qua hơn hai mươi ngày mới đến được núi Nga Mi.

Trên đường đi ngồi xe vất vả không thành vấn đề, Lôi Tuyết vốn rất nghịch ngợm hiếu động cũng biết điều ngoan ngoãn không nháo loạn gì, lại có Mạc Thất hiệp hạ mình chiếu cố, cũng mấy lần ra tay hành hiệp trượng nghĩa khiến ta thỏa mãn hiếu kỳ với cuộc sống giang hồ, cũng hiểu được vì sao Võ Đang thất hiệp danh tiếng lưu truyền, Mạc Thất hiệp chẳng những mọi hành động đều hợp tình hợp lý, ngay cả xem kiếm pháp của hắn khi cùng người so chiêu cũng thực thích, vừa dễ nhìn, lại hiếm có địch thủ.

Đến chân núi Nga Mi, ta và Mạc Thất hiệp kiếm một nơi tắm rửa tẩy hết phong trần bụi bặm, thay đổi y phục, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đem ngựa gửi lại khách điếm, đeo hành lý lên vai, Mạc Thất hiệp đưa ta và Lôi Tuyết lên núi, cũng không dùng khinh công mà chậm rãi đi bộ trên đường, giới thiệu cho ta về Nga Mi nổi danh thánh cảnh.

Hắn chỉ cho ta trên núi đâu là chùa miếu, đạo quan, nơi nào là chỗ ở của ngoại môn đệ tử, nơi nào cung điện, về phần Nga Mi phái chân chính do Quách Tương sáng lập đương nhiên tọa lạc ở ngọn núi cao nhất Nga Mi Kim Đỉnh, người thường không có võ nghệ đi lên vô cùng khó khăn, khó trách khi lục đại môn phái gặp nạn bị Triệu Mẫn tập kích, Nga Mi lại không việc gì, nguyên lai là quan binh bình thường căn bản là lên không nổi, cho dù lên đến nơi cũng chẳng còn sức mà phiền toái người ta nữa.

Trên đường đi có được một Mạc Thanh Cốc phảng phất như tiên diễn giải thuyết minh phong cảnh, ta được thấy núi non trùng điệp, cây to cây nhỏ, gió thổi đường dài, mây bay cuồn cuộn dưới chân cầu, hang động thâm u, còn có thác cao vạn trượng đổ xuống đinh tai nhức óc. Dần dần nước chảy yên ả hơn, cũng yên tĩnh hơn, con đường mòn chim kêu lảnh lót, hoa rừng nở rộ, khỉ rừng xao xác khiến Lôi Tuyết mấy phen bồn chồn.

Còn có nơi nhiều nơi thú vị mà Mạc Thất hiệp giới thiệu cũng chưa được xem, chúng ta hướng núi cao mà đi, con đường núi quanh co khúc khuỷu nhưng âm u râm mát, hoa rừng nở khắp nơi như khoe sắc, mặt khác trên núi lại có không ít sơn động, Mạc Thất hiệp nói có nhiều động rất kỳ lạ, có nơi thậm chí thạch nhũ còn sắp xếp theo một hướng, hình dáng lỳ lạ khiến người xem hoa cả mắt.

Lúc này là thời gian cuối xuân đầu hạ, không gian có phần oi bức, trên đường đi lại có thể thấy trăm hoa khoe sắc, rực rỡ mê người, nghe Mạc Thanh Cốc nói, ta tưởng tượng ra mình đứng ở Nga Mi Kim đỉnh ngẩng đầu nhìn ra xa, có thể thấy thái dương đất trời sáng lạn, biển mây trùng điệp miên man bên dưới làm nền, phật quang thần bí, còn có ánh tà dương đỏ rực như lửa, giống như đang đứng nơi tiên cảnh, hoành tráng và hùng vĩ.

Bước vào Nga Mi, ta cũng không còn hối hận nữa, dù cho cỏ cây cũng vô cùng hấp dẫn thế này, nghĩ đến việc ta có thể ở lại lâu dài lại vui vẻ không thôi, vài lần mở miệng hô to: “Nơi đây thật là thích!” Mạc Thất hiệp nghe xong, đôi mày đang nhíu lại mới giãn ra, kéo tay ta hướng Nga Mi Kim đỉnh đi đến.

Trải qua một quãng đường dài, y phục mới thay cũng đã nhuốm bụi, mệt cũng không còn sức mà tấm tắc khen ngợi nữa, Lôi Tuyết cũng không  nghịch ngợm yên lặng ngủ trong lòng ta, ta đem nó nằm vào túi hành lý ngủ cho thoải mái, lúc này chỉ còn Mạc Thanh Cốc y phục cư nhiên không nhiễm nửa điểm bụi trần, chân đi như không chạm đất dẫn đường phía trước, rốt cục đến khi ta mệt nhoài cũng tới nơi, đến Nga Mi Kim đỉnh. Nhìn công trình kiến trúc lớn bằng đá trước mắt, ai dám nói Nga Mi là môn phái nhỏ.

Dưới chân núi là nơi ở của ngoại môn đệ tử sạch sẽ rộng lớn, trên đỉnh núi cao này, phòng ốc xây dựng dĩ nhiên khó hơn, thời này lại không có máy móc gì hỗ trợ, thế nhưng phái Nga Mi, lầu các cao vút, phải đến hai mươi thước, hùng vĩ trang nghiêm, diện tích rộng lớn, là một môn phái võ lâm nhưng lại càng giống như một khu chùa lớn, nói Tiểu đông tà cũng thật lợi hại, có phải hay không đã đem kiến thức học từ Hoàng lão tà dùng để xây dựng nên phái Nga Mi? Con rể không xem vừa ý, dĩ nhiên chân truyền phải dành cho đứa cháu ngoại rất vừa mắt này.

Mạc Thất hiệp không biết trong lòng ta đang cảm thán, xốc lại hành lý nắm tay ta đến trước cánh cửa lớn đóng kín. Cánh cửa cao giấu đằng sau nó là phái Nga Mi thâm sâu như biển, khí thế vạn ngàn, nghĩ đến sau này phải ở lại đây học nghệ, thậm chí có thể thành người đứng đầu, lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác khá vui vẻ và tự hào, bất quá Diệt Tuyệt lại như vậy, môn nhân đệ tử ra ngoài hành tẩu cùng mỗi lần chỉ có hai người, y phục đều rất giản dị, chỉ mặc áo dài vải thô màu xanh, cũng không mang nhiều ngân lượng hay xa hoa hưởng thụ, ai cũng nghĩ Nga Mi môn phái nhỏ sống nghèo khổ, lại không biết rằng Nga Mi lại thanh thế như vậy, không kém hơn so với Thiếu Lâm.

“Xin hỏi thiếu hiệp là ai? Có việc gì vậy? Chưởng môn không có trong phái, không thể tiếp đón được, có việc gì có thể báo với Đại sư tỷ.” Ngay khi ta còn đang suy nghĩ, Mạc Thất hiệp đã gõ cửa, một ni cô trẻ tuổi ra mở, hành phật lễ rồi mở miệng nói làm hai chúng ta đều giật mình, Diệt Tuyệt thế nhưng lại không có ở đây.

Mạc Thất hiệp tuy kinh ngạc nhưng cũng không khó xử, mỉm cười từ trong tay áo lấy ra một phong thư, từ từ nói: “Tại hạ Mạc Thanh Cốc phái Võ Đang, mang theo thư của gia sư muốn tiến cử một vị Tiểu cô nương đến quý phái học tập, còn thỉnh vị sư muội bẩm báo đến người chủ sự, phiền toái sư muội.”

“A! Là vậy? Chờ..chờ một chút, ta đi báo với Đại sư tỷ.” Tiểu ni cô nhìn Mạc Thất hiệp cười, thần hồn đã sớm điên đảo, sắc mặt đỏ bừng không biết nên làm cái gì, hấp tấp đỡ lấy phong thư của Trương Tam Phong đích thân thủ bút từ tay Mạc Thanh Cốc, liếc qua rồi vội vàng bước vào trong, ngay cả cửa cũng quên không đóng lại.

Ta và Mạc Thất hiệp nhìn nhau cười, cảm thấy thú vị, cô bé kia còn nhỏ mà đã xuất gia, làm việc có chút kích động, cũng may Mạc Thất hiệp là người thủ lễ, chưa được chủ nhân đồng ý tuyệt đối sẽ không đi vào, huống chi bên trong thâm sâu, ngay cả chủ nhân đồng ý cũng không thể tùy tiện phá hư danh dự của Nga Mi phái.

Đợi một lúc, bên trong có động tĩnh, một loạt những tiếng bước chân dồn dập, rồi toàn bộ đại môn mở ra, một ni cô tầm tuổi trung niên mang theo khoảng mười đệ tử tục gia mặc áo màu xanh đi tới, mỉm cười đến trước Mạc Thất hiệp: “A di đà phật, thì ra là Mạc Thất hiệp đến, thật sự là thất lễ, mời vào.” Xong rồi đưa tay mời, phía sau trái phải là hai hàng đệ tử tục gia đứng thẳng liền đi trước dẫn đường thỉnh Mạc Thanh Cốc tiến vào.

Trong lòng ta tán thưởng, quả nhiên Nga Mi có lễ, cho dù chỉ có ta và Mạc Thanh Cốc hai người đến cũng không thiếu phong độ Nga Mi, mở rộng cửa giữa ra nghênh đón. Ta vừa nghĩ vừa đi theo Mạc Thất hiệp cùng đệ tử Nga Mi vào nội môn, trên đường đi lầu các trùng điệp, mái cao cong vút tầng tầng, ngói lưu ly dưới nắng mặt trời lóe ra ánh sáng bảy màu lung linh rực rỡ, khí khái bất phàm.

Đi khá là lâu mới đến được tòa lầu cao nhất, hình như là đại điện, cao phải đến hai mươi mét, trên gác có treo một chiếc chuông đồng lớn, tòa đại điện nằm ở hướng đông quay mặt về phía tây, vô luận khí phái, kiến trúc trang trí đều không thua kém Tử Tiêu điện của Võ Đang. Ta đọc trên tấm biển treo cao có viết: Quan Âm điện, xem ra Nga Mi quả nhiên là thờ phụng Phật giáo, ngay cả đại điện cũng gọi là Quan Âm điện.

“Mạc Thất hiệp xin mời qua bên này, gia sư xuất môn chưa về, Tĩnh Nghi cũng không có tư cách nào ở đại điện tiếp đãi khách, Mạc Thất hiệp thứ lỗi, thật là thất lễ.” Trong khi ta đang nhìn ngắm quan sát xung quanh, Đại đệ tử của Diệt Tuyệt sư thái cùng Mạc Thanh Cốc nói chuyện, dẫn mọi người vào phòng khách nhỏ, nghe ý trong lời Tĩnh Nghi, đại điện Quan Âm điện chỉ có chưởng môn mới đủ tư cách để mở ra.

Mạc Thanh Cốc lạnh nhạt cười không để ý đến, vén vạt áo bào trắng cất bước đi vào gian phòng khách nhỏ: “Tĩnh Nghi sư tỷ cần gì phải khách khí như vậy, quy củ Nga Mi tại hạ há có thể không  biết, Nga Mi Võ Đang từ thời Quách tổ sư đã thân như một nhà, có khách sáo thì cũng không cần khách sáo với Võ Đang!” Xem ra hắn cũng biết rất rõ quy củ của Nga Mi phái.

“Mạc sư đệ nói có lý, vậy Tĩnh Nghi cũng không khách khí, mau ngồi đi! Người đâu, dâng trà!” Tĩnh Nghi nghe Mạc Thanh Cốc nói, tự nhiên là gương mặt thoải mái đi nhiều, mời Mạc Thanh Cốc ngồi xuống, xưng hô cũng theo mà gọi Mạc Thất hiệp thành sư đệ, không biết bọn họ nghĩ ngợi cái gì, ta chỉ có thể đứng phía sau Mạc Thất hiệp chăm chú quan sát.

Mạc Thanh Cốc nghe Tĩnh Nghi nói xong, cười thản nhiên, phong tư mê người, cũng không khách khí trực tiếp ngồi ở ghế trái phía trên. Tĩnh Nghi thấy vậy cũng ngồi xuống ghế phải, hai người tao nhã nhận trà được dâng lên, chậm rãi uống. Mạc Thanh Cốc mở miệng: “Tĩnh Nghi sư tỷ, tại hạ đến mục đích đã nói rõ, không biết sư tỷ tính toán thế nào?”

“Nếu là thư chính tay Trương chân nhân viết, Tĩnh Nghi trước hết thay gia sư làm chủ giữ Tiểu cô nương ở lại đây, nhưng không biết Tiểu cô nương lai lịch thế nào? Tuổi đã bao nhiêu? Gia sư có hỏi Tĩnh Nghi cũng biết để có thể trả lời.” Tĩnh Nghi nhìn ta, mặt không đổi sắc hỏi, lòng tò mò Tiểu cô nương này lai lịch thế nào, tướng mạo khí chất đủ bất phàm, nhưng ngàn vạn lần đừng có liên quan gì đến Ma giáo, sư phụ ghét nhất là loại này.

Mạc Thanh Cốc biết băn khoăn của Tĩnh Nghi, chuyện của Diệt Tuyệt sư thái Võ Đang làm sao lại không biết, lạnh nhạt cười, dắt ta đến trước mặt nhẹ nhàng nói: “Tiểu cô nương này họ Chu, tên là Chỉ Nhược, là con nhà nông gia trên núi Võ Đang, phụ thân cùng gia sư có giao tình rất tốt, sau lại thấy Chỉ Nhược ngày ngày lớn lên, năm nay đã mười hai tuổi, tướng mạo khí chất đều không tục, tư chất cũng tốt, đáng tiếc không có minh sư dạy thật sự đáng tiếc, mới sai tại hạ mang đến Nga Mi bái sư, lai lịch tuyệt đối trong sạch.”

“Tiếu cô nương trông không giống con nhà nông gia, bất quá Võ Đang thất hiệp ngôn trọng như núi, nói lời tuyệt sẽ không giả dối, Mạc sư đệ một khi đã như vậy thì tuyệt đối không có vấn đề, bần ni cũng thấy tiểu cô nương tuy chưa có võ nghệ nhưng hành tẩu bước đi ổn trọng, đi từ dưới núi lên đến đây đường xá khó khăn, tiểu cô nương lại chỉ thần sắc mỏi mệt mà không làm sao cả, quả thật tư chất rất tốt, không biết Trương chân nhân có ý định cho nhập môn hạ của ai?” Tĩnh Nghi trước tán tụng một lúc rồi đột nhiên hỏi.

Mạc Thanh Cốc nghe vậy trên mặt có chút xấu hổ, biết rằng Diệt Tuyệt sư thái đã mười năm không thu nội môn đệ tử, những năm trước đến bái sư đều là võ lâm thế gia, hương thân các nơi cũng đều chỉ thu làm ngoại môn đệ tử, nhưng vì Chỉ Nhược mà nghĩ thì vẫn là bái nhập làm môn hạ Diệt Tuyệt sư thái mới thật tốt. Diệt Tuyệt tuy tính tình quái dị nhưng đối với đệ tử cũng rất tốt, rất bảo vệ đồ đệ, nhất định có thể dạy dỗ tốt cho Chỉ Nhược. Nghĩ vậy Mạc Thanh Cốc kiềm chế ngại ngần nói: “Đương nhiên là bái làm môn hạ Diệt Tuyệt sư thái, nếu như Diệt Tuyệt sư thái không đồng ý cũng không cần miễn cưỡng, chỉ cần Chỉ Nhược không bị ủy khuất là được.”

Ta đứng bên cạnh nghe mới hiểu, thì ra muốn bái nhập làm đồ đệ của Diệt Tuyệt sư thái cũng không đơn giản, cho dù muốn bái nhập Nga Mi phái cũng phải xem thân gia lai lịch, gia thế trong sạch, khó trách mặc kệ các phái khác có lục đục thế nào, Nga Mi trừ Kỷ Hiểu Phù lại chưa bao giờ có một ai phản bội, ngay cả Đinh Mẫn Quân độc mồm độc miệng sau này bị Chu Chỉ Nhược nguyên bản trả thù cũng không rời khỏi Nga Mi, ngược lại ở bên ngoài vẫn bảo vệ mặt mũi cho Nga Mi, thay Chu Chỉ Nhược che giấu, thậm chí ở Thiếu Lâm tự thay Chu Chỉ Nhược ám sát Tạ Tốn, chỉ bằng một Diệt Tuyệt như vậy quả thật cũng không thể phủ nhận cả Nga Mi phái.

“Việc đó Tĩnh Nghi không thể quyết định, chỉ có thể thỉnhChucô nương tạm thời ở lại Nga Mi, chờ gia sư về quyết định. Bất quá Mạc sư đệ xin hãy yên tâm, vô luận như thế nào Nga Mi cũng sẽ không ủy khuấtChucô nương, nhất định sẽ an bài thật tốt.” Tĩnh Nghi không thể quyết định, tuyChucô nương tư chất tốt nhưng cũng không biết sư phụ có suy nghĩ thế nào, đành phải nói vậy.

Mạc Thanh Cốc biết Tĩnh Nghi khó xử cũng không miễn cưỡng, nhẹ nhàng nói: “Vậy làm phiền Tĩnh Nghi sư tỷ, hiện giờ sắc trời đã không còn sớm, tại hạ cũng phải cáo từ, Chỉ Nhược ở Nga Mi cần phải nghe lời trưởng bối, hảo hảo bảo trọng.” Nói xong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ê ẩm, lại có cảm giác không đành lòng, không biết bao lâu mới có thể lại được nhìn thấy, suýt nữa thì thay đổi chủ ý muốn mang theo Chỉ Nhược xuống núi.

“Vâng, Nga Mi phái đều là nữ, quả thật không có phương tiện giữ Mạc sư đệ ở lại, thật sự xin lỗi, xin tiễn Mạc sư đệ.” Tĩnh Nghi thấy Mạc Thanh Cốc hiểu biết lễ nghĩa, trong lòng cao hứng giọng cũng dịu đi rất nhiều.

Mạc Thanh Cốc khẽ lắc đầu nói: “Không dám phiền Tĩnh Nghi sư tỷ, để Chỉ Nhược đưa ta ra cửa là được, cũng còn mấy điều cần dặn dò. Chỉ Nhược lần đầu tiên xa nhà, trong lòng hẳn là không dễ chịu.” Trong lòng lại cảm thấy không nỡ rời đi, chẳng lẽ là lâu ngày ở chung liền đem nàng trở thành người thân mới có thể như vậy? Vừa nghĩ vừa đứng dậy cùng Tĩnh Nghi cáo từ.

Ta không biết Mạc Thất hiệp đang suy nghĩ  gì, nhìn trong đôi mắt sáng của hắn mang theo tia không đành lòng, lòng ta nghĩ đến phải rời khỏi hắn ở lại Nga Mi không thân cũng chẳng quen liền khủng hoảng, Đợi cho Tĩnh Nghi dừng lại ở cửa đại điện, mới chạy lại đuổi theo Mạc Thất hiệp, cố nén khó chịu trong lòng vừa đi vừa nói: “Thất thúc cũng phải bảo trọng, để Chỉ Nhược tiễn Thất thúc, Chỉ Nhược nhất định sẽ thật tốt, sẽ không làm cho Võ Đang và Thất thúc mất mặt, học tập thật chăm chỉ.”

“Thất thúc biết Chỉ Nhược sẽ không làm Thất thúc thất vọng, cháu cầm lấy cây sáo trúc này, chỉ cần ở Nga Mi chịu ủy khuất gì, hoặc là ở không được thì hãy thổi sáo, trên núi cũng có bồ câu đưa thư của Võ Đang dùng để liên lạc, chỉ cần thổi sáo này bồ câu sẽ theo tiếng mà tìm đến, có gì có thể viết thư để bồ câu đưa về Võ Đang, Thất thúc nhất định sẽ đến đón cháu trở về. Ở Nga Mi tuyệt đối không phải không có chỗ nào để dựa, không cần để mình chịu khổ.” Mạc Thanh Cốc nói nhỏ vào tai ta, đem sáo trúc đưa cho ta.

Ta bị lời Mạc Thanh Cốc làm cho kinh ngạc, trên núi Nga Mi có bồ câu đưa thư của Võ Đang, chỉ sợ không phải đơn giản. Hẳn là còn có người giám thị động tĩnh của Nga Mi nữa, khó trách trong giang hồ lục đại môn phái có động tĩnh gì không ai giấu được ai, nguyên là đều có giám thị lẫn nhau, ngay cả Nga Mi Võ Đang thân nhau như thế cũng có đề phòng.

Tuy ta hơi kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy như vậy là quá đáng, ngược lại nghĩ hẳn là như vậy mới đúng, nếu Võ Đang giống như một người mù gì cũng không biết mà còn có thể làm Bắc Đẩu võ lâm như vậy mới là ký quái, càng cảm động hơn chính là Thất thúc yêu thương, chiếu cố ta như vậy, ngay cả chuyện cơ mật cũng nói cho ta biết, ta không khỏi hai mắt rưng rưng, cảm động không thôi.

Trong lòng cũng hạ quyết tâm, lấy ra cuốn da thú nhẹ nhàng đặt vào tay Mạc Thanh Cốc, nói: “Thất thúc, đây là di vật cuối cùng mẹ cháu để lại, sau khi thúc xuống núi nhớ xem, không cần hỏi nguyên nhân lý do, nội dung bên trong ngoại trừ Trương chân nhân cùng mấy vị thúc thúc bá bá đừng để ai biết được. Thất thúc, thúc nhận đi.”

Ta xiết chặt cây sáo trúc trong tay, nhịn không được, nhẹ nhàng nói. Bên trong cuốn da thú này đúng là tuyệt học nội công Đại Vô Tướng Công của Tiêu Dao phái. Trong số các tuyệt học Tiêu Dao phái thì chỉ có Tiểu Đại Vô Tướng Công là có thể cùng luyện với các loại võ công môn phái khác. Tiểu Vô Tướng Công là võ học bắt chước các loại võ công khác, còn Đại Vô Tướng Công uy lực thế nào ta cũng không rõ, ở hiện đại thường được đoán là Đại Vô Tướng Công nếu đã có chữ Đại hẳn là hơn một bậc.

Ta làm như vậy không phải để kỷ niệm hay gì cả, mà là đối mặt với kịch tình biến chuyển sau này có đôi chút sợ hãi, từ khi biết mình sẽ lên Nga Mi đã biết vận mệnh cũng không có thay đổi gì tốt, không biết nguyên nhân gì nhưng Mạc Thất hiệp cũng có thể gặp bất trắc. Nếu là người xa lạ chẳng quen biết ta sẽ không dư hơi quản, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Mạc Thất hiệp đã dạy dỗ ta, yêu thương ta chết oan uổng như vậy, điều duy nhất có thể làm là giúp hắn tăng cường thực lực, chỉ có mạnh hơn mới có thể chống lại các biến cố mà sống sót. Ta có thể lạnh lùng nhìn người khác trải qua kịch tình gay cấn nhưng không muốn những người thân của mình phải xa rời.

Một lát hai chúng ta đã đến Đại môn Nga Mi, Mạc Thanh Cốc mắt nhìn ta thật lâu, đem  tấm da thú cất vào ngực áo, giọng khàn khàn nói: “Chỉ Nhược, bảo trọng thật tốt.” Nói xong vận khinh công hướng chân núi bay vọt xuống, thân ảnh màu trắng trong giây lát đã không nhìn thấy bóng dáng.

“Chu cô nương, đừng buồn nữa, đi cùng bần ni, bần ni sắp xếp nơi ở cho cô nương. Hãy xem nơi này như chính nhà mình, đừng ngại.” Không biết bao lâu sau, thanh âm của Tĩnh Nghi truyền lại, không có vẻ nghiêm túc khi đứng trước Mạc Thanh Cốc ban nãy mà chỉ còn giọng ôn hòa an ủi.

Ta mắt hoe hoe đỏ, nhìn Tĩnh Nghi đang mỉm cười ôn hòa, đưa tay cầm chặt lấy bàn tay giơ ra, mềm mại và ấm áp, cất bước chạy theo kịp, khụt khịt nói: “Cảm ơn.”