Trọng Sinh Đến Trước Khi Thần Tượng Nổi Tiếng

Chương 8: Công viên




- Không có gì.

Anh nhíu lông mày:

- Mày uống canh đi!

Lý Gia Viên lập tức muốn nhìn vào điện thoại của anh ấy, bị anh ấy lắc mình một cái tránh kịp:

- Sao nào, còn ngại gãy xương chưa đủ à?

- M* nó!

Lý Gia Viên nói:

- Bây giờ mày bắt đầu có bí mật à?

Màn hình đột nhiên sáng lên, là tin nhắn từ Giang Tiêu Nhiên.

Lý Gia Viên mắt sáng, nhìn một cái liền thấy:

- Con gái! Mày nhắn tin với con gái, còn cười!

Anh ta kinh ngạc, vỗ ngực liên hồi:

- Tận thế rồi!

- Là hợp tác trong tiết mục văn nghệ, không phải tao nói với mày rồi à?

- À, là cô gái xông ra giữa vòng vây, diễn tấu khúc dương cầm?

- Ừ, cũng là người bị tao đánh một quyền.

- Xinh đẹp không?

- Tạm được, tương đối có năng lực.

Cố Dư Lâm lãnh đạm nói, nói xong vừa cười:

- Còn rất ngốc.

Lý Gia Viên chọc anh ấy:

- Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo, người ta ngốc mà mày còn qua lại cùng người ta, mày không phải càng ngu hơn sao?

- Rõ ràng rất muốn tiếp cận tao, nhưng đối mặt với tao lại dễ dàng đỏ mặt tới mang tai, giống như con thỏ nhỏ.

Anh lắc đầu.

- Nhưng có đôi lúc lại có chút khôn vặt.

- Hiểu rõ quá nha!

Lý Gia Viên đụng bả vai anh ấy:

- Có thể, có thể, trước mắt hãy ở chung xem sao, xem tính cách có thích hợp hay không, thích hợp thì nắm chắc.

- Còn chưa tới bước đó.

Cố Dư Lâm nhìn ngọn đèn sáng bên ngoài bệnh viện, ngọn đèn nhấp nháy, cực kỳ giống ánh mắt cô nhìn anh khi đàn xong khúc dương cầm, vừa sáng vừa lấp lánh, có khẩn trương, có chờ mong, lại là có vẻ như hiểu rõ.

Giống như cô chắc chắn anh sẽ thích bài hát này.

Cô dường như rất hiểu rõ anh.

Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Tiêu Nhiên đến đúng giờ.

Cô đánh giá có hơi thấp, cô Đào và Cố Dư Lâm đã chờ bên trong.

Cô Đào nói:

- Cố Dư Lâm đã luyện rất tốt, bây giờ chúng ta mở giọng một chút, sau đó học bài hát. Bài hát này của các em cách hát tương đối giống bài “Một lần là đủ”, trước hết nghe bản gốc 2 lần, sau tự mình hát lại 2 lần.

(Bài hát “Một lần là đủ”: https://www.youtube.com/watch?v=lv-NqBEYtL4)

Mọi việc đều tiến triển thuận lợi, Cố Dư Lâm học rất nhanh, Giang Tiêu Nhiên cũng vậy, hai người cùng hát 2 lần, cô Đào vui vẻ ra mặt.

- Tốt, tiếp tục duy trì, dạy nữa thì các em không tiếp thu nổi, hôm nay chỉ tới đây thôi. Các em tự tập thêm nha, tranh thủ trước mai học được bài “Một lần là đủ”, lát về cô sẽ xem lại bài “Mục nát” của Cố Dư Lâm… để xem có cần sửa chữa gì không, mai sẽ nói cho các em biết.

Chào tạm biệt cô giáo, vừa mới khá một chút nên Giang Tiêu Nhiên muốn luyện cùng Cố Dư Lâm thêm chút nữa, lại nghe anh ấy nói:

- Đừng gấp, bạn về ngủ một lát đi! Tối chúng ta luyện tiếp.

Giang Tiêu Nhiên ngáp một cái, thấy vậy cũng được, mấy ngày nay thay đổi tiết tấu sinh hoạt quá nhanh, cô không thích ứng kịp. Cô nói:

- Được, vậy buổi tối chúng ta gặp ở đây nha!

Ngủ trưa 40 phút, cô khôi phục tinh thần nhanh chóng, sau khi vào lớp tận dụng thời điểm tan học để làm bài tập, vừa không ảnh hưởng học tập, vừa có nhiều thời gian cho Cố Dư Lâm hơn.

Buổi tối, hai người đến phòng cũ, đáng tiếc là phòng bên cạnh có lớp học bù, không khí yên tĩnh, làm cho mỗi giọng nói cất lên đều bị phóng đại vô hạn.

- Chúng ta chuyển đến nơi khác đi!

Giang Tiêu Nhiên nói:

- Hình như là lớp 12 đang học bù, chúng ta đừng làm ảnh hưởng bọn họ.

Cố Dư Lâm gật đầu rất nhanh:

- Được, đi đâu?

Giang Tiêu Nhiên đắn đo suy nghĩ, nhưng không tìm được chỗ tốt:

- Trừ phòng này, mấy phòng khác đều bị khóa rồi…

- Vậy thì không luyện ở trường nữa.

- Vậy đi đâu?

Anh nhẹ giọng cười:

- Đến công viên đi!

… Hẹn hò?!

Giang Tiêu Nhiên tự mình phủ định, không phải, chỉ là không có nơi luyện tập mà thôi.

Hơn nữa, có người nào hẹn hò lại mặc đồng phục học sinh?

Vả lại, Cố Dư Lâm tại sao lại hẹn hò cùng cô chứ?

Sau khi suy tính kỹ lại, Giang Tiêu Nhiên vững lòng, đi theo bước chân của Cố Dư Lâm.

Trong công viên rất náo nhiệt, nhiều loại đồ ăn vặt, phối hợp với ngọn đèn cam, khiến người ta sinh ra cảm giác ấm áp.

Một cặp mẹ con đang đi tới đối diện cô, đứa bé còn rất nhỏ, ngồi trong xe đẩy chơi đồ chơi. Chiếc chuông nhỏ lắc lắc trong lòng bàn tay đứa bé, lúc ẩn lúc hiện, dễ thương không chịu nổi.

Đứa bé nhìn thấy bọn họ đi tới, cong mắt nhìn bọn họ và cười, Giang Tiêu Nhiên nheo mắt lại, huýt sáo với đứa trẻ.

Có lẽ đứa bé chơi quá nhiều, trên chiếc chuông có treo chùm dây tua, đứa bé không để ý, chùm dây đánh vào mắt đứa bé.

- Oa…

Đứa bé khóc ré lên.

Giang Tiêu Nhiên tê cứng, vội vàng chạy đến đùa với bé, dỗ bé, đem cái chuông cất xuống:

- Tại sao lại không cẩn thận như vậy… Đừng khóc, đừng khóc, chị hát cho em nghe nha…

Hát vài câu, đứa bé cũng không có một chút muốn ngừng lại, chu mỏ càng khóc càng lớn, cảm giác như vỡ đê Hoàng Hà.

Mẹ bé cũng đứng bên cạnh dỗ, nhưng bé không ngừng khóc, thấy Giang Tiêu Nhiên gấp gáp đến toát mồ hôi, Cố Dư Lâm nói:

- Mình tới xem sao!

Giang Tiêu Nhiên không tin:

- Bạn có thể không?

Hai người họ là nữ cũng không giải quyết được, Cố Dư Lâm là con trai, tỷ lệ làm được càng nhỏ hơn.

Anh nhếch miệng cười một cái, rất nhanh thu hồi biểu tình, trả lời:

- Được.

Giang Tiêu Nhiên nhích qua một chút, nhường một vị trí cho anh ấy, Cố Dư Lâm đi tới, lắc chuông thu hút sự chú ý của đứa bé kia. Anh cười dịu dàng, là loại mỉm cười cưng chiều của anh trai dành cho em gái.

Ngay sau đó, anh vươn tay che hai bên gương mặt.

Đứa bé ngừng khóc, nháy mắt nhìn xem anh muốn làm gì.

Tiếp đến, anh đưa hai bàn tay xa nhau, mặt mình lại xuất hiện giữa hai bàn tay. Giống như lấy cái gì che đi gương mặt, lại lần nữa xuất hiện, gương mặt lại có biểu cảm đáng yêu.

Kèm theo đó, còn có lồng tiếng thêm:

- Cướp… hà!

Đứa bé lập tức nín khóc, mỉm cười.

Cố Dư Lâm chặn trước mặt đứa bé, làm lại lần nữa, đứa bé cười, nhìn mẹ tỏ ý tránh né, anh ấy liền trốn đi, thừa dịp bé không chú ý lại đổi sắc mặt lần nữa.

Qua một trận ầm ĩ, lúc này Cố Dư Lâm mới vươn tay, chọc chọc cánh tay nhỏ bé trắng nõn của bé:

- Anh phải đi.

Đứa bé trợn tròn mắt, đôi mắt đen nhánh, mơ hồ như ngọn đèn không xa, làm như không hiểu.

Mãi đến khi Cố Dư Lâm đi rất xa, đứa bé mới lưu luyến quay đầu lại.

Giang Tiêu Nhiên đá cục đá dưới chân, nói:

- Không nghĩ tới bạn còn rất biết dỗ trẻ con.

- Ừ.

Bầu không khí trong chốc lát trầm mặc, Giang Tiêu Nhiên tiếp tục hỏi:

- Khi còn bé, trong nhà có rất nhiều đứa trẻ sao?

- Coi như là vậy.

Phía trước là con đường mòn, đường là bậc đá xanh, ven đường còn treo đèn lồng màu cam, có vẻ là con đường văn nghệ. Cuối đường hình như có vài cửa tiệm, nghe rất náo nhiệt.

Cố Dư Lâm hỏi:

- Muốn tới nhìn không?

- Đi, có vẻ khá thú vị.

Giang Tiêu Nhiên đáp, đã quên hết mục đích ban đầu tới.

Bậc thềm rất chật, còn có nhiều cửa hàng xung quanh, nhưng rộng hơn cho một người đi, cho nên Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm đi song song nhau.

Đi một bước sẽ phải nhảy qua một viên gạch, hai người tránh không được sẽ nhẹ nhàng đụng vào nhau, sau đó lại xa nhau, rồi lại chạm phải.

Như một trò chơi thích thú, Giang Tiêu Nhiên cúi đầu, nhìn bóng của mình ở phía trước, tóc thắt bím đuôi ngựa ở sau lắc qua lắc lại.

Cố Dư Lâm ở sau lưng cô một chút, vừa vặn có thể thấy rõ tóc cô đung đưa, vẽ thành một đường pa-ra-bol nho nhỏ, vững vàng rơi trên bờ vai.

Trên đồng phục xuất hiện một tia sáng nhỏ.

Đến rồi.

Giang Tiêu Nhiên nhảy xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là đang chơi trò gì đó.

Một cửa hàng bán nhạc cụ, một cửa hàng bán đồ lưu niệm thủ công, hai bên kết hợp tổ chức trò chơi này.

Giang Tiêu Nhiên đi hỏi, người phụ trách trả lời:

- Chính là vừa nghe hát, vừa ném vòng vào đồ lưu niệm, sau khi hát xong, phải ném vòng vào 10 đồ lưu niệm. Nếu qua được thì người trình diễn nói ra 4 lựa chọn tên bài hát, nếu đoán trúng bài hát thì được tùy ý lấy 2 món đồ lưu niệm trong tiệm, chỉ cần giá của chúng không cao hơn 500.

Bên cạnh có người đang gãy khúc dương cầm độ khó cao, đồ lưu niệm cũng đang được bày ra.

Nói thật, vừa nghe hát vừa ném thật không đơn giản, huống hồ mấy vật kia lại nhỏ như vậy, tỷ lệ ném trúng lại giảm mạnh. Hơn nữa, hiện tại trong công viên chủ yếu là các bác gái, họ chủ yếu thích xem náo nhiệt, không hiểu rõ âm nhạc của giới trẻ.

- Á, lại đoán sai… tiếp theo… còn ai không?

- Tôi, tôi!

Một ông bác giơ tay lên.

Giang Tiêu Nhiên thừa dịp nhiều người, lén chen đến bên cạnh Cố Dư Lâm, lặng lẽ nói:

- Mình nói, lát nữa mình ném, bạn nghe bài hát giúp mình được không? Phần thưởng thuộc về bạn.

Giọng nói như đại gia hào phóng của cô làm Cố Dư Lâm buồn cười, anh đỡ bả vai cô, khinh thường trả lời:

- Có đáng để gian lận không?

- Sao gọi là gian lận, đây gọi là hợp tác đó. Mọi người đều vui vẻ, bạn vui, mình cũng vui. - Cô nói.

Cố thành thật - thanh niên ba tốt, lòng vững không đổi, thanh cao nghiêng đầu qua, nói:

- Không muốn, mình không làm việc này.

Giang Tiêu Nhiên huých mũi một cái:

- Không làm thì không làm, tự mình đi, mình thắng thì bạn đừng hòng chia phần thưởng cùng mình!

Nói xong, vì che giấu tim đen, ngẩng đầu ưỡn ngực, chen đến phía trước.

Thời điểm cô chen lên, ông bác kia vừa bị loại, cười cười đi xuống.

- Còn ai muốn lên không?

Giang Tiêu Nhiên xông lên trước:

- Tôi lên!

Cô nhận lấy bộ vòng tròn, người phụ trách tuyên bố:

- Bắt đầu!

Không biết bên kia đàn đàn bài gì… “Than thở”? “Bản xô-nát ánh trăng chương 3”?

Mặc kệ, ném vòng trước!

Giang Tiêu Nhiên điều chỉnh hô hấp, giữ vững cánh tay, bắt đầu đưa tay ra ném.

Cảm ơn trời đất, cái thứ nhất trúng.

Cái thứ hai…

Rất cảm ơn bình thường Triệu Gia Ánh hay lôi kéo cô chơi trò này…

Đoạn nhạc kết thúc, vòng ném cuối cùng lại lung lay 2 cái, bao bọc một vật lưu niệm nhỏ bên trong.

Cô đếm, vừa đúng 10 cái.

- Hay, bây giờ nghe bốn lựa chọn tên bài hát!

Sau khi nghe xong, đầu óc Giang Tiêu Nhiên vẫn mơ hồ.



- Bây giờ, xin mời chọn!

Trong lòng Giang Tiêu Nhiên lờ mờ có một lựa chọn, nhưng chỉ là suy đoán, không dám khẳng định, vội vàng đi tìm thân ảnh của Cố Dư Lâm.

Không biết từ lúc nào, anh đang đứng phía trước, cách cô mấy mét. Cảm nhận được ánh mắt của Giang Tiêu Nhiên, anh ấy cũng nhìn cô.

Cô chớp mắt ba lần, hỏi: Là đáp án C sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phải phải phải??? Bí mật lấy gợi ý (khuôn mặt thật chân thành tha thiết)