Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 10




<!-- --> Tiêu Viễn Hà thất kinh kêu lên:

"Tân Dân!"

Không sai, người đang bước tới chính là vị biểu ca đã từng tá túc tại Tiêu gia, Vương Tân Dân.

"Vì cái gì?"

Tiêu Thu Phong lành lạnh hỏi

"Vì cái gì, vì cái gì sao, ngươi còn dám hỏi ta vì cái gì sao?"

Trên khuôn mặt âm trầm bất chợt phát ra giọng cười bệnh hoạn:

"Thật đúng là chuyện tức cười nhất trong thiên hạ. Ngươi còn dám hỏi ta vì sao lại làm như vậy sao"

Vương Tân Dân tiến tới trước mặt Tiêu Thu Phong, đôi mắt phát ra những tia đầy dục vọng. Đấy không phải là dục vọng nam nữ mà là dục vọng chết chóc. Hắn đã nhịn quá lâu rồi.

"Tân Dân, Tiêu gia ta nuôi dưỡng ngươi rất lâu, đối xử ngươi không tệ, ngươi sao lại lấy ân báo oán chứ?"

Tiêu Viễn Hà thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Vương Tân Dân xuất hiện đã đả kích rất lớn tới tâm tình của ông. Một đứa cháu bình thường ôn hòa như nhược không ngờ nay lại phản bội Tiêu gia.

"Đãi ta không bạc, Tiêu Viễn Hà, ta tại Tiêu gia làm trâu làm ngựa mà hiện tại chỉ là một quản lý tầm thường. Còn tên phá gia chi tử kia có gì hơn ta mà khi hắn vừa vào tập đoàn đã là tổng tài. Ngươi nói như vậy là tốt với ta sao?"

đưa ánh mắt căm hận nhìn Tiêu Viễn Hà, lúc này hắn không cần phải giả tạo. Hắn muốn đem tất cả bất mãn phát tiết ra ngoài.

"Không lẽ chỉ vì vậy mà ngươi muốn hãm hại cha con ta?"

Tiêu Thu Phong giờ mới hiểu vì sao hắn lại có cảm giác bị ai đó theo dõi. Thì ra chính là người ngay bên cạnh hắn lúc nào cũng nhìn hắn.

Vương Tân Dân tức giận hét lớn:

"Đương nhiên không phải. Tiêu Thu Phong, mọi việc đều do ngươi, ngươi là tên cầm thú, ngươi cướp mất người ta yêu nhất, ngươi cưỡng hiếp người yêu của ta"

Ngất, nghe thấy câu này Tiêu Thu Phong thật sự nổi nóng. Cái tên gia hỏa đáng ghét kia lúc trước làm bậy bây giờ mọi thứ đều đổ lên đầu hắn. Chỉ là tên gia hỏa kia chơi gái không ít, nhất thời hắn nghĩ không ra người nào mới là người yêu của Vương Tân Dân.

Khôn ca đứng bên cạnh nghe thấy cười một cách dâm đãng:

"Tiêu thiếu gia, khẩu vị của ngươi cũng thật lạ, ngay cả bạn gái của biểu ca cũng cưỡng gian. Chúng ta đúng là người đồng đạo a!"

Tiêu Viễn Hà trợn mắt nhìn Tiêu Thu Phong, dáng vẻ coi bộ cũng tin hắn làm như vậy.

Tiêu Thu Phong cười khổ nói:

"ta không có thú vui đó. Biểu ca, ngươi không phải nhớ lộn chứ?"

"Nhớ sai, Mỹ Mỹ, ngươi còn nhớ Mỹ Mỹ không? Đêm hôm đó ta ở bên ngoài phòng ngươi, chính mắt ta nhìn thấy người cưỡng gian nàng. Ngày hôm đó cả đời này ta không bao giờ quên. Tiêu Thu Phong, ta muốn băm thây ngươi làm trăm mảnh."

Ta ở bên hông rút ra, một thanh đao rơi vào trong tay hắn. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của Vương Tân Dân cộng thêm thần sắc hoảng loạn kia là biết hắn chắc chắn sẽ làm như vậy.

Tiêu Thu Phong lúc này cũng nhớ ra. Đó chính là một cô kỹ nữ tên Mỹ Mỹ. Hắn nhớ sau cái đêm tiêu hồn đó nàng ta lấy của hắn một trăm ngàn. Vào đêm đó bọn họ chính là chơi trò cưỡng hiếp. Chỉ là hắn không ngờ cô ta lại chính là bạn gái của Vương Tân Dân.

Nhất định là Mỹ Mỹ kia lợi dụng quan hệ với Vương Tân Dân để tiếp cận hắn. Mục tiêu của cô ta chính là vị phong lưu công tử này. Chỉ là vị biểu ca đáng thương này lại chui đầu vào lưới của cô ta. Dạng nữ nhân như cô ta làm sao mà nhìn trúng nam nhân nhát gan như vậy được?

Nhưng lúc này Tiêu Thu Phong thật không biết giải thích. Nhìn sắc mặt giận dữ của Vương Tân Dân hắn chỉ biết nói:

"Biểu ca, ta chỉ nói một lần. Nữ nhân kia cũng không phải dạng đàng hoàng. Đêm hôm đó nàng ta lấy của ta một trăm ngàn"

"Không bao giờ, không bao giờ, Mỹ Mỹ yêu ta, nàng chính là bị cưỡng hiếp. Hơn nữa sau khi cưỡng hiếp xong ngươi còn giết nàng. Ta đã biết tất cả, ngươi không cần phải giảo biện"

Vương Tân Dân lúc này như tẩu hỏa nhập ma

"Nàng ta không bị giết mà chỉ di cư thôi. Nghe nói nàng ta đã đến sinh sống tại Tân Gia Pha. Biểu ca, sao ngươi không đến đó tìm thử?"

Đến lúc này Tiêu Thu Phong cũng chỉ còn biết hy vọng biểu ca sẽ quay đầu tỉnh ngộ.

"Ta chém chết ngươi"

Thanh đao giơ lên chém về Tiêu Thu Phong. Mỹ Mỹ trong lòng hắn chính là thuần khiết xinh đẹp, hắn tuyệt không cho ai sỉ nhục nàng.

"Tân Dân, dừng tay...."

Mặc dù con trai mình làm sai nhưng dưới nguy cơ này Tiêu Viễn Hà chỉ còn cách lên tiếng can ngăn.

Đao không thể chém xuống. Dưới ám hiệu của Khôn ca, hai tráng hán lao tới kéo Vương Tân Dân ra ngoài. Mục đích của bọn họ chưa đạt thì chưa phải lúc để giết người.

Tiêu Thu Phong không hề sợ hãi. Hắn biết lúc này cách thời điểm cũng không xa lắm nên lạnh đạm nhìn Khôn ca nói:

"Ngươi không cần phải nói thưa thải nữa. Nếu như muốn Phong Chánh tập đoàn thì mời người phía sau ngươi ra đây. Trốn trốn tránh tránh thật khiến người ta khó chịu."

"Không sai, khế ước này bọn ta tuyệt không bao giờ ký"

Ngữ khí của Tiêu Viễn Hà rất kiên quyết. Chỉ là lúc này ông thật sự hối hận tại sao khi ra khỏi nhà lại không dẫn theo vài tên bảo vệ.

Khôn ca lộ vẻ mất hứng, tay cầm ly nước đặt mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói:

"Hoàng Khôn ta làm việc gì cũng phải sạch sẽ. Tiền bọn ta đã lấy, người thuê bọn ta có nói qua, dù các ngươi không ký thì giết hai người các ngươi cũng vậy thôi. Cái này là do các ngươi tự tìm lấy."

Sát cơ hiện trên mặt Tiêu Thu Phong. Xem ra người đứng đằng sau kia đã đặc biệt dặn dò không được tiết lộ tin tức về hắn. Tiêu Thu Phng biết có hỏi cũng vô nghĩa, chỉ còn có cách cưỡng bức.

"Xử lý bọn chúng. Đúng rồi, đứa nhỏ thì lưu lại nửa mạng để tiểu tử kia đùa giỡn."

Ánh mắt tàn khốc lóe lên, Hoàng Khôn quay người lại phất tay ra hiệu cho đám tráng hán xung quanh.

Thân thể Tiêu Thu Phong lúc này thật sự quá yếu. Mấy ngày qua hắn không ngừng nỗ lực đề thăng. Mặc dù Ảnh tử vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể nhưng để đối phó với mười mấy tên này thì không thành vấn đề.

Vương Tân Dân mừng rỡ bước nhanh lên. Có thể dùng dao chém nam nhân kia thành trăm ngàn mảnh chính là việc mà hắn mong ước nhất.

Tiêu Viễn Hà lúc này thật sự tuyệt vọng. Đúng lúc ông tính kéo tay đứa con để nhìn mặt lần cuối thì Tiêu Thu Phong lúc này chợt biến mất.

Vương Tân dân bị đánh bay ra ngoài đạp mạnh vào thành thuyền, ngay cả kêu lên cũng không kịp, cứ vậy mà ngất đi.

Khi Hàng Khôn nghe thấy âm thanh kỳ lạ quay đầu lại nhìn thì ba tên thuộc hạ đã sớm nằm dưới đất. Một tên trong số đó coi bộ đã chết, thất khiếu ra máu nhìn rất kinh khủng.

"Nổ súng, bắn chết hắn đi"

Thân thủ của tiêu Thu Phong đã vượt quá dự liệu của mọi người. Hoàng Khôn cũng không phải là người tầm thường tức thì cảm thấy không đúng. Cái tên công tử này là một cao thủ, vậy sao trong tư liệu lại không hề đề cập tới.

Tiếng súng vang lên hai tiếng, hai tiếng kêu thảm khốc theo đó vang lên. Nhưng người nằm xuống lại là hai thuộc hạ của Hoàng Khôn. Một tên bị bắn trúng bụng, còn một tên bị bắn trúng chân ngã xuống kêu thét liên hồi.

Chơi súng thì hắn là tổ tông món này. Tiêu Thu Phong cười lạnh đưa tay đánh thẳng tới. Hoàng Khôn đưa tay ra đỡ, bị trọng lực đán lui về sau hơn mười bước

"Rắc, rắc...."

Hai âm thanh vang lên. Tay của hắn đã bị đánh gãy làm ba đoạn.

Khuôn mặt biến sắc, Hoàng Khôn kinh hoàng ôm lấy thang cuốn điên cuồng chạy về cano phía dưới, không còn để ý gì tới huynh đệ. Nhưng khi hắn tới thì kinh hãi phát hiện ra Tiêu Thu Phong đang đứng đó chờ hắn.

Trên thuyền có tổng cộng mười hai người thì hiện tại đã nằm xuống chín người. Từ phía sau Hoàng Khôn, Tiêu Viễn Hà từ từ bước ra. So với những người khác thì ông lúc này kinh dị hơn rất nhiều. Tưởng rằng khó qua nổi một kiếp lúc này không ngờ lại bình yên bước ra đây. Mọi chuyện khi nãy phát sinh sống như là trong giấc mộng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Gần mười người mà chỉ trong thời gian hai phút đều bị đánh gục. Biểu hiện của Tiêu Thu Phong vượt xa tưởng tượng của ông.

Dù cho là loại côn đồ vong mạng thì dưới tình huống này cũng sợ tới đổ mồ hôi hột.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì. Ta là đường chủ của Thiết Huyết đoàn. Thiết huyết đoàn là gì biết không, là bá chủ hắc đạo phương nam. Ngươi dám động tới ta thì bọn họ sẽ không tha cho Tiêu gia các ngươi"

Thiết Huyết đoàn, đích thực người biết không nhiều nhưng nếu đã biết thì đều là người có địa vị. Tiêu Viễn Hà nghe vậy cũng phải biến sắc.

Tiêu gia trên thương trường có thể xưng vương nhưng hắc đạo lại chính là một thế giới khác. Cái thế giới đó đối với bọn họ mà nói thì rất xa lạ.

Tiếng súng vang lên bắn vào một chân của Hoàng Khôn.

"Ngươi không cần dọa ta. Người như ta không thích bị đe dọa. Nếu cứ nói như vậy thì tiếp theo không chừng sẽ bắn vào tim ngươi, như vậy thì xấu lắm."

Đau đớn lẫn sợ hãi, hoặc giả là khủng khiếp, mỗi loại đều có cảm xúc riêng của nó. Mà lúc này cái nào Hoàng Khôn cũng có. Hắn lúc này giống như một vị đế vương bị rơi vào một chốn cực kỳ bẩn thỉu dơ dáy.

"Hắn là ai?"

Tiêu Thu Phong chỉ muốn biết đó là người nào.

"Ta không biết...."

Hoàng Khôn cắn chặt răng nhịn đau nói.

Tiếng súng lại vang lên. Đối với dạng người này Tiêu Thu Phong không chút thương hại. Hôm nay nếu không phải là hắn thì người chết nhất định là cha con bọn họ.

Cái chân còn lại trúng đạn, Hoàng Khôn quỳ hẳn xuống đất.

"Còn chưa nói...."

Tiêu Thu Phong dứt lời, Hoàng Khôn chưa kịp lên tiếng thì một viên đạn lại găm vào tay của hắn.

"Còn hai viên nữa. Nếu như ngươi có thể chịu được hai viên mà không chết thì ta tha cho ngươi một mạng"

Thanh âm lạnh lẽo của Tiêu Thu Phong vang lên, nụ cười tà đạo cùng ánh mắt kỳ dị khiến Hoàng Khôn hoàn toàn mất hy vọng.

"Ta nói, ta nói. Người nào muốn Phong Chánh tập đoàn ta không biết, chỉ biết Thiết Huyết đoàn nhận một trăm triệu. Phó đoàn chủ giao việc này cho bọn ta làm. Tiêu thiếu, là thật đó, ta chỉ biết có như vậy thôi."