Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 27




Cho đến khi Thời Huân đi rồi, Thời Yến mới liên hệ với Bát Hỉ.

Thời Khang đến tìm y sớm hơn là lâm thời nảy ý, muốn sớm giải quyết tránh luôn nhớ mong chuyện này, không ngờ lại xui xẻo đến mức đụng phải Thời Huân, bị gia chủ tạm thời bắt được.

Chuyện u ám trong đại gia tộc, biết thì biết, nhưng bày ra trước mặt lại là chuyện khác, cho dù cha mẹ Thời Khang còn đang ở phía bắc đối kháng ma thú, có công trạng trên người, nhưng Thời Khang làm ra chuyện bẩn thỉu này, lại liên lụy đến người khác, còn dính đến Thông Thiên Mãng, lần này không chết cũng mất một tầng da.

Hôm sau, chuyện của Thời Khang triệt để bùng nổ trong Thời gia, mà Thời Yến là một đương sự trong đó, cũng bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Nhưng là ‘người chứng kiến’ chuyện lần này, Thời Huân trực tiếp buông lời Thời Yến là người bị hại, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng,  vì thế Thời Yến không bị quấy rầy nhiều.

Thời Yến bảo La Hưng chú ý kỹ tất cả tin tức, Bát Hỉ sớm đã lặng yên vô tức mang Thần Quang về giấu ở tháp thời gian rồi.

Thời Khang bị nhốt lại với tội danh mưu hại thân thích đồng tộc, mà những hổ bằng cẩu hữu tới góp náo nhiệt, sau khi trở về được trưởng bối gợi ý, thi nhau quét sạch quan hệ với Thời Khang. Sở dĩ họ tới tìm Thời Yến, là muốn chúc y sinh nhật vui vẻ, nào biết vừa vào đã thấy cảnh tượng đó, lễ vật còn chưa kịp tặng, suýt nữa đã mất mạng trong miệng rắn.

Cùng lúc này, Thời Thiện cũng đứng ra, lấy thủy tinh ma lực ông ta đặt trong mật thất, đối chiếu bóng người mơ hồ bên trong với Thời Khang, không khác biệt bao nhiêu, lại nhìn xác rắn đó, Thời Thiện khẳng định đó chính là Thông Thiên Mãng mất tích, vốn bị Thời Khang dùng phương pháp không biết tên nào đó mang đi!

Thời Thiện nhìn xác rắn mà tim thầm nhỏ máu, người khác trong Thời gia sớm đã không còn xem trọng con Thông Thiên Mãng vô dụng kia, bọn họ không ý thức được giá trị của Thông Thiên Mãng, nhưng ông thì khác, chi tiêu mỗi tháng đều dựa vào nó, kim chủ cứ thế không còn nữa, trong lòng Thời Thiện rất hận Thời Khang.

Thời Khang bị nhốt lại, không biết chút nào về những chuyện này, tự nhiên có trăm miệng cũng khó biện giải. Nhưng theo lý mà nói hành vi của gã có chứng cứ xác đáng, phải nên lập tức chấp hành như Thời Dương, nhưng ba mẹ gã đang trên đường trở về, Thời gia nể mặt cha mẹ gã, tuy nói đã định tội Thời Khang, nhưng chưa xử phạt, tất cả vẫn còn chuyển cơ.

Thời Thiện biết được tin, liền không cam lòng, đúng lúc thân nhân đứng sau mấy con cháu gia tộc suýt nữa mất mạng trong miệng rắn kia cũng cực hận Thời Khang, bất tri bất giác liên hợp lại với Thời Thiện, Thời Yến cũng lệnh La Hưng phối hợp bọn họ kích động nhân tâm Thời gia, lập tức Thời gia lan tràn tin đồn, lời đồn Thời gia xử sự không công bằng, thiên vị Thời Khang lưu truyền khắp nơi, nhân tâm dao động.

Dưới áp lực như thế, mấy trưởng lão khá công chính cũng lên tiếng nghi vấn, mưu hại huyết thân là kiêng kỵ của Thời gia, một khi phát hiện lập tức xử phạt, phế đi linh căn đuổi khỏi Thời gia nhốt vào luyện ngục vĩnh hằng, lần này nếu vì Thời Khang mà có ngoại lệ, vậy gia quy của Thời gia nằm ở đâu, sau này có lý do gì để xử phạt những người phạm sai lầm ngập trời nữa?

Ngay cả Thời Tần đã ẩn cư tiểu viện cũng buông lời, lúc trước xử phạt Thời Dương thế nào, hiện tại nên xử phạt Thời Khang như thế. Nếu không gia chủ bất công, vô pháp khiến người tâm phục.

Dưới áp lực đó, những trưởng lão đứng về phía Thời Khang cũng dần yếu thế, bản thân Thời Huân ghét Thời Khang cực điểm, cuối cùng trước khi cha mẹ Thời Khang trở về, Thời Khang đã bị xử phạt.

Trong mấy ngày nhân tâm Thời gia dao động, sinh nhật Thời Yến đã trôi qua trong bất tri bất giác.

Thiếu niêu mười lăm tuổi, đã dần phát triển. Thời Yến nhìn chính mình trong gương, gần một năm trôi qua rồi, y cũng hoàn toàn quen với hình dạng hiện tại của mình, nửa tháng sau, ba học viện lớn sẽ bắt đầu chiêu sinh, y sẽ dùng thân phận ngự linh sư đến đó, chân chính bước ra khỏi Thời gia tính từ lúc trọng sinh tới nay…

Thời Yến nhắm mắt lại, gương mặt của năm kẻ kia hiện lên trong đầu y, kẻ mạnh nhất tiếp cận thanh cấp! Rất nhanh, rất nhanh thôi y sẽ đuổi kịp bước chân họ!

Sau khi cha mẹ Thời Khang trở về Thời gia, được biết con trai đã bị phế đi linh căn xóa tên khỏi Thời gia thậm chí bị nhốt vào luyện ngục vĩnh hằng, hai người đều là người từ chiến trường về, tâm tính cay độc, phản ứng đầu tiên không phải bi thống, cũng không buồn bã vì con trai làm sai, mà ngay lập tức tìm hiểu sự tình, tìm đầu sỏ hại Thời Khang rơi vào kết cục này!

Địa vị của hai người này ở Thời gia, nói cao không cao nói thấp không thấp, trong trưởng lão có mấy trưởng lão khá xem trọng họ, có hậu thuẫn như thế, cho dù rời khỏi Thời gia nhiều năm, nhưng họ cũng có thể nhanh chóng hiểu được quá trình câu chuyện, những con cháu Thời gia suýt nữa táng mạng trong miệng rắn đó, cho dù sau lưng không có thân nhân chống lưng, bản thân đều đã thành niên, có vài người thậm chí còn mơ hồ có thế lực của mình, không thể đắc tội. Thời Thiện tuy không được họ đặt vào mắt, nhưng lại có một con trai giỏi, nhân vật cầm quân đời trẻ tuổi Thời gia, bọn họ đắc tội không được. Thời Tần thì càng không cần nói, cho dù đã từ chức trưởng lão, thì đó cũng chỉ là bề ngoài, ông đã làm trưởng lão nhiều năm như thế, làm gì có chuyện nói không làm thì lập tức biến thành tư lệnh không lính, vậy thì chỉ còn lại Thời Yến…

Thời Yến trong thời gian ngắn trở nên mạnh mẽ, tuy thực lực đã lên tới hoàng cấp, nhưng sau lưng không có thân nhân chống lưng, người duy nhất thương yêu y là gia chủ cũng chìm vào ngủ say, tuy nói có dấu hiệu thức tỉnh… nhưng đã bao nhiêu năm rồi, trong thời gian ngắn cũng không tỉnh lại được đâu…

Ôm suy nghĩ như thế, bọn họ nhanh chóng tới tìm Thời Yến.

Làm ngơ người ngăn cản mình ngoài cửa, thậm chí họ còn không khách khí đả thương một hai người trong đó, cường ngạnh xông vào. Nhưng sau khi vào cửa, họ lập tức sững lại, Thời Yến và đại trưởng lão Thời Tuệ đang ngồi cạnh bàn đá đánh cờ, sau lưng Thời Tuệ thậm chí còn có Thời Phong mới từ luyện ngục vĩnh hằng ra không lâu.

Thấy đại trưởng lão đang nói cười vui vẻ với Thời Yến, sắc mặt hai người thay đổi, cha của Thời Khang thấy mặt vợ vì tức giận mà sắp vặn vẹo, vội kéo bà lại, vội vàng bỏ đi.

Thời Tuệ này, có thể làm đại trưởng lão, địa vị chỉ thua gia chủ, địa vị trong Thời gia không nói cũng biết, tên cáo già này cư nhiên nguyện ý hạ thân phận đánh cờ với Thời Yến, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết họ cũng không tin.

Nhưng cũng từ khía cạnh chứng thực… có lẽ gia chủ thật sự sẽ tỉnh lại trong thời gian ngắn?

Sự nuông chiều gia chủ dành cho Thời Yến mọi người đều tận mắt thấy, một khi gia chủ tỉnh lại, thời kỳ tiểu bá vương của Thời Yến lại đến lần nữa, ngay cả Thời Huân lúc trước bị cậu ta ăn hiếp cũng không nổi tính gì, huống chi là họ hiện tại!

Thời Yến và Thời Tuệ đương nhiên có thể cảm giác họ ly khai, nhưng hai người đều làm như không biết gì tiếp tục đánh cờ. Thời Tuệ cười híp mắt ăn từng con cờ của Thời Yến, khiến y trở thành tư lệnh không lính, lúc này mới bỏ qua cho y.

Thời Yến nhìn thế cờ đã bại không thành quân của mình, lắc đầu cười khổ. Đời trước y xuất thân nghèo khổ, loại giải trí nhàn nhã thanh tao như đánh cờ, y làm sao có thể từng tiếp xúc, lúc Thời Tuệ đến tìm y đánh cờ, y gần như lập tức cự tuyệt, sau khi biết y không biết đánh, Thời Tuệ vậy mà nguyện ý dạy y.

Thịnh tình khó từ chối, Thời Yến và Thời Tuệ đánh vài ván, mỗi lần đều thua thảm thiết, nhưng Thời Tuệ vẫn luôn khích lệ y, nói y rất có thiên phú, kỳ cảm cũng không tồi, lúc này y mới tiếp tục kiên trì.

Thời Phong đứng sau nhìn Thời Yến mỗi lần đều bị giết thảm thương, hả hê cười. Lần này nó ra khỏi luyện ngục vĩnh hằng, tuy ăn chút khổ, đã gầy đi không ít, nhưng tinh thần lại tốt hơn trước nhiều, linh lực cũng từ sơ kỳ tranh cấp trước đó, trực tiếp lên đến đỉnh hoàng cấp, có thể nhìn ra được ba tháng này nó sống rất đầy đủ, ở trong đó có lẽ không chịu ngược đãi gì, vì thế khi đối diện với Thời Yến, không chỉ không có chút oán khí nào, còn ôm mấy phần hổ thẹn.

Thời Yến nể mặt Thời Tuệ, rất hào phóng không tính toán với nó, còn ôn hòa nói chuyện với nó vài câu, Thời Phong dù sao cũng còn nhỏ tuổi, hơn nữa tâm tính đơn thuần, không bao lâu đã thân cận Thời Yến hơn.

Nửa tháng sau, ba học viện lớn chiêu sinh, Thời Yến và Thời Phong đều sẽ đi thử xem, Thời Tuệ ẩn ý đề cập trong quá trình này nhờ Thời Yến chăm sóc Thời Phong một chút, Thời Yến đương nhiên đáp ứng ngay.

Ba học viện lớn vì thể hiện ra sự công bằng tuyệt đối, cho nên tất cả ngự linh sư đều được đối xử như nhau. Trong lúc chiêu sinh không cho phép mang theo bất cứ nô bộc nào, trong quá trình chiêu sinh tất cả bảo vật dưới bảo khí đều bị thu lại, còn về hồn khí nằm trên bảo khí, quá hiếm, hơn nữa có linh hồn đơn độc, độ khó thu phục càng cao, ngay cả ngự linh sư hắc cấp cũng không nhất định có, đương nhiên không nằm trong phạm vi suy nghĩ.

Thời Tuệ gần đây rất chăm sóc y, với người đối tốt với mình, Thời Yến đương nhiên cũng chân thành lại, huống chi Thời Phong vốn bản tính không xấu, trẻ con tám chín tuổi, còn có thể uốn nắn.

Cuộc sống của Thời Yến trong Thời gia cuối cùng cũng bình yên, y rốt cuộc có thời gian đi xử lý chuyện Thần Quang.

Thần Quang được Bát Hỉ giấu trong tháp thời gian, Bát Hỉ tự mình ra vào Thời gia còn được, mang theo Thần Quang thì sẽ khó khăn. Thần Quang bị nhốt trong lồng thủy tinh, có thể thu nhỏ phóng lớn, khi Thời Yến đi gặp Bát Hỉ, thấy Bát Hỉ đặt một cái lồng bằng lòng bàn tay vào tay y, lập tức có cảm giác không thể tin nổi. Lồng giam này có thể hoàn toàn che giấu khí tức của Thần Quang, trừ Thời Yến và người có liên hệ đặc thù với Thần Quang, nếu không người bình thường căn bản không cách nào cảm ứng được nó, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Thời Thiện tùy tiện nhốt Thần Quang ở một mật thất không có phòng hộ gì.

Thời gian ra ngoài của Thời Yến đã sử dụng hết, nhưng xét thấy y sắp phải đến ba học viện lớn, Thời gia cho phép y ra ngoài hai ngày.

Thời Yến lặng yên vô tức mang Thần Quang rời khỏi Thời gia, chạy đến ngoại ô, thấy xung quanh không bóng người, mới thả Thần Quang ra.

Nghe nói có vài ma thú vì nguyên nhân thuộc tính, khi ký khế ước với nhân loại sẽ gây ra chút động tĩnh, Thời Yến chỉ có thời gian hai ngày, chỉ có thể chạy đến đây.

Thần Quang vừa được thả ra, lập tức nhìn chằm chằm Thời Yến, nhiều ngày nay nó uống linh thủy Thời Yến đưa, năng lượng tích lũy trong người càng lúc càng mạnh, vì thế từng thử phản kháng chạy khỏi lồng, nhưng nó giãy dụa càng lợi hại, cầm cố của cái lồng đối với nó càng mạnh.

Lúc trước Thời Yến đáp ứng sẽ mang Thần Quang ra ngoài, nên muốn Thần Quang phối hợp biến Cửu U Xà thành hình dáng của nó, Thần Quang đáp ứng, sau Thần Quang bị Bát Hỉ mang về tháp thời gian, Thần Quang dường như cũng hiểu mình cuối cùng sẽ chạy thoát được lòng bàn tay của nhân loại này, với năng lực của nó, chỉ cần có thể chạy khỏi lồng, tự nhiên không thể bị Thời Yến trói buộc!

Vì thế trong mấy ngày ở tháp thời gian, Thần Quang điên cuồng giãy dụa, dẫn tới trọng thương.

Thân thể nó gần như trở thành bán trong suốt, Bát Hỉ suy đoán, nếu còn điên cuồng giãy dụa mấy ngày nữa, Thần Quang có thể sẽ chân chính chết đi.

Mà mục đích Thời Yến cần đạt đến, chính là cái này!

Nhiều ngày điên cuồng giãy dụa, khiến thân thể Thần Quang chịu phản phệ cực kỳ nghiêm trọng, lúc này nó cực kỳ suy yếu, có thể so sánh với hậu di chứng sau lần phát đại chiêu trước kia, chỗ khác duy nhất là, lần này tinh thần của Thần Quang cũng bị thương.

Bất luận nó nỗ lực thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái lồng này, sau khi nhận rõ điểm này, chính là lúc ý chí của nó sụp đổ.

Đối với Thời Yến mà nói, sau khi thu phục Thần Quang, cho dù nó không thoát được khỏi lồng, chỉ dựa riêng vào thân thể nó, cùng với năng lực khống chế linh lực của nó, có thể thu phục yêu thú như thế, hoàn toàn đáng cho y phí nhiều tâm tư!

Lúc này, Thần Quang suy yếu nằm dưới đất, nhìn Thời Yến, ánh sáng sắc nhọn trong mắt đã ảm đạm đi nhiều so với trước.

Thời Yến đưa tay ra, duỗi về phía nó.

Thần Quang nhìn ngón tay Thời Yến chạm vào trán mình lần nữa, không cam lòng nhắm mắt lại, cùng Thời Yến tiến hành va chạm tinh thần.

Hơi lạnh truyền tới từ ngón tay khiến Thời Yến run lên, một cơn bão tinh thần đáng sợ ập vào y, lần này, Thời Yến tuyệt đối sẽ không để mình tay không rút lui!