Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 93: Hôn sự




Editor: Linh.

Lý đại nhân đen mặt.

Triệu Thừa Diễn vội vàng lay đệ đệ mình.

Triệu Thừa Dục cười ha ha: “Hóa ra là con sâu ngủ!”

Triệu Thừa Mô bị ca ca mình đánh thức, cụp mắt xuống tiếp tục nghe, kết quả buổi sáng lung lay mấy lần, làm hại Triệu Thừa Diễn luôn phân tâm để quản hắn.

Lý đại nhân mất hứng, cùng Hoàng Ích Tam nói: “Để Tam Hoàng tử ngủ đủ lại đến!”

Hoàng Ích Tam biết Lý đại nhân là người khó tính, lại đã từng dạy Hoàng thượng, lập tức cũng không dám cãi lại, để Phương Anh Tôn nhanh chóng đón về Diên Kỳ cung.

Phùng Liên Dung đang ngủ bù, nghe nói Triệu Thừa Mô trở về, vội vàng ngồi dậy, “Sao lại thế này?”

Kim Quế nói: “Vừa rồi Phương Anh Tôn nói, ở Xuân Huy các cứ ngủ gà ngủ gật, chọc giận Lý đại nhân.”

“Cái gì?” Phùng Liên Dung vẫy vẫy tay kêu Triệu Thừa Mô lại gần, “Mệt nhọc?”

Triệu Thừa Mô gật gật đầu.

Phùng Liên Dung đau lòng, cau mày nói: “Lý đại nhân này cũng thật là, trẻ con bị mệt không phải là rất bình thường sao, còn đuổi người chứ! A Lý, mình không đi nữa, con ở đây muốn ngủ thì ngủ, tinh thần tốt rồi mẫu phi dạy con.” Nàng bảo bọn Kim Quế cởi quần áo giày cho Triệu Thừa Mô, ôm lên giường, cười hì hì nói, “Chăn mẫu phi rất ấm, thoải mái đúng không?”

Triệu THừa Mô dạ một tiếng, chui vào trong chăn liền ngủ.

Phùng Liên Dung vươn tay xoa xoa đầu con.

Đứa nhỏ này vẫn luôn rất ngoan, không làm nàng lo lắng, hiện tại ngẫm lại, thời gian nàng dùng lên người hắn không nhiều bằng Triệu Thừa Diễn, bởi vì hắn rất trầm lặng, không quá làm nàng chú ý.

Có điều đứa nhỏ này cũng thật có thể ngủ, Triệu Thừa Diễn hồi nhỏ tinh lực dư thừa, thả ra liền chạy khắp nơi, để hắn ngồi yên không nhúc nhích gần như là không có khả năng.

Nhưng đứa nhỏ này không giống vậy, là đứa ngy cả ngồi cũng có thể ngủ.

Phùng Liên Dung thán một tiếng, trìu mến cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.

Chuyện này rất nhanh đã bị Triệu Hữu Đường biết được, hắn không thiếu được nghĩ đến ngày Triệu Thừa Mô chọn đồ vật đoán tương lai, khi đó cũng ngủ, ngẫm lại ngày thường hình như cũng không thích động, lập tức liền mời Chu thái y đến xem cho Triệu Thừa Mô.

Hắn sợ nhi tử này thân thể quá yếu.

Kết quả Chu thái y xem xong không phát hiện có chỗ nào không đúng, nói có lẽ là do tuổi còn nhỏ, vì thế, Triệu Hữu Đường chỉ phải lùi thời gian Triệu Thừa Mô đi nghe giảng lại một năm.

Phùng Liên Dung ngược lại cao hứng, con lớn nhất đi nghe giảng, hiện tại có tiểu nhi tử ở cùng, nàng ở cữ cũng rảnh rỗi, nữ nhi còn nhỏ không có khả năng trao đổi liền cùng Triệu Thừa Mô cùng nhau, đọc thi thư cho hắn nghe, cùng hắn chơi thăng quan đồ, hưởng hồ lô, cửu liên hoàn.

Mắt thấy phủ đệ trên đường Phúc Lương sắp sửa xong, Triệu Hữu Đường bắt đầu tìm thê tử cho Triệu Hữu Trinh, đang đau đầu, có thì có mấy người nhưng lại không định ra được.

Chủ yếu hắn cảm thấy mình là đại ca của Triệu Hữu Trinh, thật sự cứ như vậy định ra, vạn nhất chọn phai người không tốt, đến lúc đó phu thê bất hòa phải làm sao?

Cứ vậy kéo dài hai ngày, hắn gọi Triệu Hữu Trinh đến.

“Đừng câu thúc, ngồi đi.” Triệu Hữu Đường nói, “Vốn nói năm nay cho ngươi thành thân, mẫu hậu cũng ngóng trông, Trẫm xem mấy nhà….” Hắn ho khan một tiếng, “Nhưng không biết đệ thích thế nào.”

Triệu Hữu Trinh mặt hơi đỏ lê: “Toàn bộ dựa vào Hoàng thượng làm chủ.”

Đây không phải là không làm chủ được à, Triệu Hữu Đường nói: “Bảo đệ đừng câu thúc, đệ nói thử xem có ý tưởng gì về thê tử tương lai không?”

Triệu Hữu Trinh ngẩn người: “Ý tưởng? Cái này, thần đệ không nghĩ tới.”

Hắn ở Tuy Dương mấy năm học trị thủy mà, cũng không có khả năng nhìn thấy tiểu thư khuê các, phương diện này là trống rỗng.

Triệu Hữu Đường nhíu nhíu mày, Tam đệ này đủ chậm chạp.

Hắn nói: “Bây giờ nghĩ cũng không khó, ví dụ như dung mạo phải xinh đẹp chút, phải biết cầm kỳ thư họa, còn có tính tình, ôn nhu, hoặc là người thông minh chút….”

Hắn ngẫm ngẫm lại nghĩ đến trên người Phùng Liên Dung.

Hình như mấy cái đó nàng đều đáp cạnh.

Triệu Hữu Đường mới phát hiện muốn tìm ưu điểm của Phùng Liên Dung hóa ra thật đơn giản, một, hai, không có!

Hắn không thể không cười lên, lần tới nói với nàng các ưu điểm của tiểu thư khuê các xem nàng còn mặt dày được không.

Triệu Hữu Đường nghe hắn nói như vậy, liền nói: “Vậy thì theo Hoàng thượng nói.”

“Trẫm nói đó là thập toàn thập mỹ, đệ ít nhất cũng phải có mấy cái đặc biệt để ý chứ.” Triệu Hữu Đường thầm nghĩ, thiên hạ nào có chuyện tốt bực đó, có tất, đó là tiên nữ, hắn nghiêm túc nói, “Đệ về cẩn thận suy nghĩ đi.”

Triệu Hữu Trinh gật gật đầu.

“Hai ngày sau cho Trẫm câu trả lời thuyết phục.”

Triệu Hữu Trinh liền cáo lui.

Lúc này Đường Quý Lễ dẫn hai tiểu hoàng môn tiến vào, nâng đống tấu chương đặt lên bàn, Triệu Hữu Đường đã sớm có thói quen, vươn tay lấy xuống xem.

Nhưng tình huống hôm nay không giống ngày thường, hắn xem mấy cái liền tức giận.

Khi lâm triều còn có mấy vị đại thần nhắc đến việc đệ tử tôn thất không được thi, ám chỉ hắn không làm việc theo tổ ấn, có lỗi với tiên hoàng tiên đế. Bây giờ lại dâng tấu chương, khuyên hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, là vì suy nghĩ cho tương lai Cảnh quốc.

Triệu Hữu Đường hợp tấu chương lại, kết quả lật liền hơn mười cái, tất cả đều là ý kiến phản đối.

Hắn ném bốp tấu chương xuống đất.

Tuy rằng hắn mới đăng cơ 5 năm, hắn cũng đã được lĩnh giáo đầy đủ bản sự của mấy vị đại thần đó, khó trách năm đó tiên đế lập Thái tử cũng phải xem ánh mắt bọn họ, thật sự là quyền hạn của bọn họ to lắm rồi.

Hiện thời hắn tính bổ nhiệm đệ tử tôn thất làm quan, tương lai thế nhất định sẽ trở thành một cỗ thế lực mới chống lại bọn họ, vậy nên nóng nảy? Thật ra chỉ một ít tôn thất nào có thể lay động được toàn bộ Cảnh quốc? Đúng như vậy thì tiền triều cũng sẽ không thể cường thịnh trăm năm.

Hắn hơi hơi thở ra, lại xem mấy tấu chương khác.

Lần này lại là buộc tội Hà Dịch, nói đến người này, có khả năng quyết đoán cao, đúng là một lương tài, chỉ tiếc theo hắn quan sát, khuyết điểm cũng nhiều hơn, vừa quá mức tự đại, không nghe ý kiến người khác, thứ hai là nóng vội.

Có phải hay không thật sự phải bỏ Hà Dịch xuống.

Cần phải tìm ai thay thế đây?

Dương đại nhân tuổi cao, Vương đại nhân đang tuổi tráng niên, nhưng trong kinh không thể thiếu ông, Lý đại nhân phải giảng bài, tính khí lại táo bạo, Phùng đại nhân….

Phùng Liên Dung vị phụ thân này lại quá mức chính trực, tuy rằng hắn có lòng đề bạt, nhưng cũng không thích hợp xử lý chuyện này.

Hắn buông bút, nhu nhu trán.

Hai ngày sau, Triệu Hữu Trinh đến trả lời, Triệu Hữu Đường nghe hắn nói, thấy hắn mặt đỏ bừng, hắn cũng bị kinh hách đến, chần chờ một lát mới cam đoan: “Đệ yên tâm, Trẫm sẽ cho đệ một thê tử tốt.”

Quay đầu hắn liền nhịn không được, khi đến Diên Kỳ cung nói chuyện với Phùng Liên Dung nói: “Nàng đoán Tam đệ muốn cưới thê tử thế nào?”

Phùng Liên Dung nghĩ nghĩ nói: “Tam điện hạ tính cách tốt, hắn cũng muốn tìm một người có tính cách tốt đúng không? Còn có, người đẹp hả?”

Triệu Hữu Đường lắc đầu: “Sai rồi, sai rồi.”

“Vậy thì phải biết tri thư đạt lí?”

“Không đúng.”

“Giúp phu dạy con?” Phùng Liên Dung lại đoán.

Kết quả đều không đúng.

Triệu Hữu Đường thần thần bí bí nói: “Hắn thích làn da hơi đen chút, cảm thấy như vậy đẹp, còn muốn đầy đặn chút, tốt nhất là hơi béo.”

Đũa trong tay Phùng Liên Dung rơi xuống, Tam điện hạ vậy mà….

Cái này cũng quá đặc biệt đi?

Triệu Hữu Đường cũng cười: Trẫm cũng không nghĩ đến.”

“Nhưng Hoàng thượng chọn cho hắn thế nào đây, Hoàng thượng sao mà biết cô nương nhà ai lớn lên như vậy.” Phùng Liên Dung cũng thay hắn khó xử.

“Không có gì, Trẫm muốn biết, thì không có gì không thể biết đến.”

Phùng Liên Dung há to mồm: “Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn phái người đi từng nhà xem?”

“Vẫn đang xem xét.” Triệu Hữu Đường nói vô cùng tùy ý, “Chuyện nhà ai mà Trẫm không biết?” Hắn nói xong ngừng một chút, nhìn Phùng Liên Dung, “Ca ca nàng hôm qua về mua lòng dê trên quán nhỏ ven đường, hình như đã mua nhiều lần, nhà nàng thích ăn cái này?”

Đũa trong tay Phùng Liên Dung lại rơi xuống, nhìn Triệu Hữu Đường như nhìn thấy quỷ, cảm thấy hắn thật khủng bố.

“Đúng vậy không?” Triệu Hữu Đường truy vấn.

Phùng Liên Dung nói: “Dạ, đúng vậy.”

Triệu Hữu Đường cười, vươn tay vỗ vỗ đầu nàng: “Sợ cái gì, không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa.”

Phùng Liên Dung run run nói: “Hoàng thượng nói đúng.”

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, lần sau cha nương đến, nàng nói cho bọn họ ngàn vạn đừng nói xấu sau lưng bọn họ.

Thấy nàng vẻ mặt hoảng sợ, Triệu Hữu Đường thầm buồn cười.

Chỉ là bịa mà thôi, nào có thể chuyện nhà nào hắn cũng biết, chuyện lòng dê là do nghe một lần, chuyện khác chỉ là đoán.

Xem lá gan nàng này.

Triệu Hữu Đường cười ăn cơm.

Qua một thời gian hắn liền tìm cho Triệu Hữu Trinh một thê tử theo ý hắn, chính là đen, đầy đặn, là đại nữ nhi của Thông chính tư Tả tham chính Kim đại nhân. Kim đại nhân này vốn đe, nữ nhi lại giống ông, về phần dung mạo cũng không kém, ngũ quan vẫn rất thanh tú, Triệu Hữu Đường cũng không nghĩ tìm người xấu cho hắn, tuy rằng hắn yêu cầu kỳ quái như vậy.

Hắn và Hoàng thái hậu nương nương thương lượng một hồi, hôn kỳ định vào ngày mùng sáu tháng tư, cũng để Kim gia có thời gian chuẩn bị.

Việc của Triệu Hữu Trinh được định ra, rất nhanh liền đến tháng ba.

Ngày hôm đó Vĩnh gia Trưởng công chúa đột nhiên vào cung, vẻ mặt giận đùng đùng, Triệu Hữu Đường hỏi, hóa ra hai nhi tử của Vĩnh gia công chúa đi tham gia khoa thi, chỉ là một tú tài, giám khảo cư nhiên không chịu, nói vi phạm lệ cũ đệ tử tôn thất bị cấm vào trường thi. Vĩnh Gia bị tức không nhẹ, khám giải khác khuyên bảo, giám khảo kia không nghe, lấy thân chặn cửa.

Vĩnh Gia thế mới vào cung.

Triệu Hữu Đường nghe xong cũng nhíu mày: “Quan viên đó tên gì?”

“Gọi Lưu Thạch Thanh.”

Mày hắn càng nhíu chặt hơn.

Chỉ vì Lưu Thạch Thanh này tác phong làm người giống y tên, cứng như đá.

Nhưng tôn thất đệ tử có thể tham gia khoa cử là pháp lệnh chính hắn ban bố, tuy rằng trong triều bây giờ vẫn còn quan viên không đồng ý, thỉnh thoảng nhảy ra phản đối, nhưng công nhiên không theo vẫn là người đầu tiên!

Vĩnh Gia nói: “Hoàng thượng, Lưu Thạch Thanh này thật là kỳ quái, mệnh lệnh của Hoàng thượng mà cũng dám cãi lại, nếu để các quan viên khác làm theo thì còn ra thể thống gì?”

Nàng thân là Trưởng công chúa cũng là lần đầu tiên chịu tức giận này!

Triệu Hữu Đường lập tức hạ lệnh bắt Lưu Thạch Thanh lại.

Kết quả vừa đến bắt người thì nghe nói Lưu Thạch Thanh thắt cổ tự sát, còn lưu loát viết một bài sớ, chỉ trích Triệu Hữu Đường dung túng tôn thất hành hung.

Triệu Hữu Đường thế mới biết hóa ra nhi tử Lưu Thạch Thanh bị giết!

Lưu Thạch Thanh này chỉ có một nhi tử, hắn và Vĩnh Gia Trưởng công chúa tranh chấp xong, đến khi nhóm học trò thi xong, hắn về nhà mới phát hiện nhi tử vẫn chưa về, lập tức mời người giúp hắn tìm khắp nơi, kết quả ở sông đào phát hiện thi thể của nhi tử. Lưu Thạch Thanh cảm thấy nhất định là Vĩnh Gia Trưởng công chúa phái người giết nhi tử hắn.

Hắn tự nhận đấu không lại hoàng thân quốc thích, dưới cơn giận dữ lấy chết minh oan!