Trọng Sinh Thích Làm Xấu Nữ

Chương 12: Ngươi đã nợ ta một ân tình




Thật ra không riêng gì Thiên Tuyết, Tử Dạ cũng rất bất ngờ khi lần đầu tiên gặp nàng. Hắn là một sát thủ lãnh huyết vô tình, ai nghe đến tên hắn cũng phải sợ hãi mất hồn. Người giang hồ thường truyền miệng nhau một câu nói: “Ngươi có thể không nhớ tên hoàng đế Ngạo quốc, nhưng ngươi không thể nào không biết đến tên của Tử Dạ. Hắn chính là thần chết, khi hắn xuất hiện, hơi thở tử vong sẽ bao trùm, đó chính là đêm đen của sự chết chóc.

Khi mới bước chân vào giang hồ, hắn vẫn chỉ là một sát thủ vô danh không có người biết. Thế nhưng chỉ trong vòng hai năm, từ một người độc lai độc vãng, hắn đã gầy dựng nên tổ chức ám sát đứng hàng đầu trong Tứ quốc - Dạ Sát. Tuy nhiên từ trước đến nay chẳng ai biết được gương mặt và số tuổi thật của Tử Dạ. Bởi vì hắn luôn xuất hiện trong đêm đen u tối với bộ y phục dạ hành và chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo vô tình.

Nhưng hôm nay thì sao, đối diện với một hắc y nhân lãnh huyết như hắn, một tiểu thư khuê phòng như nàng không hề tỏ ra sợ hãi mà trái lại còn giúp hắn trốn tránh quân tuần tra. Không những thế hiện tại nàng còn dùng ánh mắt hờ hững để mà quan sát hắn. Quả thật là khó tin.

Nếu như Thiên Tuyết biết được suy nghĩ trong lòng Tử Dạ lúc này chắc chắn phải dở khóc dở cười. Thật ra lúc đó nàng chỉ nghĩ đơn giản là sẽ để hắn nợ nàng một ân tình nên mới cứu hắn, còn về biểu tình bình thản của nàng có lẽ là do nàng đã sống được hai đời rồi. Trải qua hai kiếp làm người, nàng đã sớm không để ý đến sinh tử của bản thân là gì. Bởi lẽ cho dù bề ngoài hắn có khốc liệt hay lạnh lẽo đến đâu thì cũng không bằng tâm tư của những người thân ruột thịt của nàng, cũng không bằng... người phu quân mà nàng luôn tin tưởng . Thôi, thôi, chuyện đã qua lâu rồi, nàng cũng không còn muốn nhớ đến con người bạc tình bạc nghĩa như hắn nữa, Từ nay trở đi, Ngạo Tử Kiên hắn và nàng sẽ mãi mãi không bao giờ đi chung một con đường nữa.

_ Tại sao ngươi lại cứu ta, không sợ ta sẽ giết ngươi sao?

Câu nói của Tử Dạ vừa cất lên đã đánh tan sự tĩnh lặng trong phòng, cũng làm Thiên Tuyết bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ rối ren của mình ở kiếp trước. Thật ra ngay cả Tử Dạ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên về chính bản thân mình, từ xưa đến nay hắn rất hiếm khi cất lời, đặc biệt là trước người không quen biết. Ngay cả những người đã từng chết dưới lưỡi kiếm của hắn, cũng chỉ có một số ít ỏi là vinh dự được nghe thấy giọng nói của hắn. Thế nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy ánh mắt lạc lõng, đơn độc và bi thương của nàng, hắn lại cảm thấy thật quen thuộc. Chính vì vậy, hắn muốn gây sự chú với nàng, hắn muốn đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ tang thương đó.

Thật nực cười vì đây là lần đầu tiên hắn và nàng gặp nhau, vả lại nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê. Theo như lời thị vệ trưởng lúc nãy thì nàng là Tam tiểu thư của phủ thừa tướng. Một tiểu thư lại ở căn viện nhỏ hẹp, tồi tàn thế này chắc chắn là một thứ nữ không được sủng ái. Vậy tại sao nàng lại không giống với những thứ nữ yếu đuối khác?

Về phần Thiên Tuyết, dù nàng đã cố gắng quan sát thật kĩ từng biểu hiện của hắn, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách lãnh huyết ấy. Thế nhưng nàng vẫn không thể nào nhận biết được điều gì thông qua chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo không cảm xúc ấy. Thôi vậy, binh đến tướng chặn, nếu đã không đoán được suy nghĩ của hắn thì nàng cũng chẳng muốn tự làm rối loạn trận tuyến của mình. Cứu hắn chính là một cơ hội của nàng, chính nàng cũng đã đem chính bản thân mình đánh cuộc vào ván cờ trước mắt, nếu cứu hắn là sai lầm, nếu nàng thua ván cờ này, nàng cũng không hối tiếc vì đã dùng mạng mình đặt cược.

_ Ngươi không cần biết tại sao ta lại cứu ngươi, ngươi chỉ cần biết ngươi đã nợ ta một ân tình.

Vừa dứt lời, Thiên Tuyết đã cảm nhận được một cổ hàn khí đánh thẳng về phía nàng. Tuy không nhìn về phía Tử Dạ nhưng nàng vẫn có thể sâu sắc cảm giác được ánh mắt băng lãnh của hắn đang nhìn về hướng nàng. Mặc dù lòng bàn tay Thiên Tuyết lúc này đã ướt đẫm mồ hôi nhưng nàng vẫn cố tự trấn tĩnh mình và cầm li trà trên bàn lên tiếp tục thưởng thức. Hừ, cái chết nàng cũng đã từng trải qua thì còn gì đáng sợ hơn nó nữa chứ? Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Thiên Tuyết đã bị bầm thay vạn đoạn dưới ánh nhìn chăm chú đầy sát khí của Tử Dạ. Thản nhiên đối nhận và chống lại tầm mắt của hắn, Thiên Tuyết bình tĩnh nâng li trà lên tiếp tục thưởng thức.

Thái độ của Thiên Tuyết khơi dậy sự hứng thú của Tử Dạ. Đã bao lâu rồi hắn mới gặp được một người bình thản khi đối diện với hắn? Những người không biết tên hắn thì cũng vội vàng cách xa hoặc chạy mất dạng khi thấy hắn. Cho dù là những thuộc hạ thân cận của hắn trong Dạ Sát, khi gặp hắn cũng đều tỏ ra thái độ cung kính, tôn sùng. Nhưng nàng thì hoàn toàn bất đồng với họ, hẳn bỗng nhiên không còn ý định ban đầu là giết nàng để diệt khẩu nữa.

Khi Thiên Tuyết cảm giác là mình không thể cố gắng giả trang gương mặt bình thản này được nữa thì Tử Dạ bỗng nhiên thu hồi ánh mắt rồi cất lời:

_ Ta không cần người cứu, làm sao ta lại nợ ngươi ân tình?

Hừ, tính lật lọng với nàng sao. Thiên Tuyết thừa nhận rằng bản thân là có mưu đồ mới tự chủ trương cứu hắn nhưng người này cũng thật vô ơn. Mọi việc xong xuôi lại tính phủi mông bỏ chạy à, không dễ đâu. Nếu như có thể đọc được suy nghĩ của Thiên Tuyết lúc này, có lẽ Tử Dạ lãnh huyết cũng phải nổi giận lôi đình. Hắn chỉ đơn thuần là tò mò về nàng nên mới cố tình làm khó thôi có được không?

_ Hừm, tuy tiểu nữ chỉ là tiểu thư khuê các suốt ngày ở khuê phòng, nhưng ta vẫn biết được cái gì là hành hiệp trượng nghĩa, chẳng phải người giang hồ các người luôn sống theo phương thức có ơn báo ơn, có oán báo oán. Ta còn nghe nói người giang hồ cũng rất trọng chữ tính và trung thực, cho dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì ân nhân của mình cũng nghĩa bất vị thân, không phải sao? Thiết nghĩ khi nãy tiểu nữ đã rất “ trượng nghĩa” trong việc che dấu hành tung cho các hạ, giải cứu các hạ khỏi toán quân lục soát, chẳng lẽ đó không phải là ân cứu mạng?

Nói xong, Thiên Tuyết khẽ giương khóe môi lên mỉm cười. Kiếp trước, thông qua Ngạo Tử Kiên, nàng cũng có thể quen biết một số hảo hán giang hồ vốn là bằng hữu hoặc thuộc hạ dưới trướng của hắn. Chính vì vậy, việc nàng biết một số quy tắc trên giang hồ là điều rất bình thường. Có lẽ hắn phải chấp nhận thiếu nợ nàng một ân tình đi?