Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 12: Gặp lại yêu nghiệt máu lạnh 4




Máu tươi bắn tung toé, làm cho gần trăm tên vô lại kia càng điên cuồng hơn, vung đao dài trong tay lên, lao tới.

"Chỉ đến ăn một bữa cơm thôi, tôi đã trêu chọc tới ai đâu chứ." Cau mày nói một câu như thế, mắt Thiên Lạc thấy một tên vô lại cầm dao dài trong tay mặt mày dữ tợn chạy về hướng mình.

Trong con ngươi xẹt qua một tia sáng lạnh, Thiên Lạc thấy tên vô lại giơ đao trong tay lên, muốn bổ thẳng vào đầu mình.

Đao dài được rót hồn lực vừa nhanh vừa độc, tên vô lại đánh một cú mang theo sức mạnh to lớn, khiến cho Thiên Lạc không dám có chút qua loa bất cẩn.

Nhón mũi chân, Thiên Lạc né người sang một bên, thân hình lấy một loại phương thức cực kỳ quỷ dị tránh thoát một đao hung mãnh kia.

Đao dài sắc bén xượt qua quần áo Thiên Lạc, sau đó liên tiếp nện trên bàn.

Cái bàn gỗ đột nhiên vỡ toang, vụn gỗ bắn tung toé lại không thể ngăn cản được đao dài sắc bén kia tiếp tục chém lên mặt đất.

Một vết rạn nứt rõ ràng đột nhiên lan tràn trên mặt đất, có thể thấy được sức mạnh của đao dài này đáng sợ tới cỡ nào.

Lúc này không có tâm trạng để ý những thứ kia nữa, sắc mặt Thiên Lạc chìm xuống, bàn tay nắm lại, mãnh liệt vung một đấm về phía tên vô lại kia.

Một đấm hội tụ toàn lực, Thiên Lạc nện một đấm trên mũi tên vô lại, đột nhiên máu bắn tung toé.

Thân hình cấp tốc lui lại mấy bước, tên vô lại phun ra một cái răng kèm theo máu tươi.

Trong miệng tức giận chưa kịp mắng, tên vô lại đã cảm giác được Thiên Lạc nhanh chóng di chuyển đến trước mặt mình.

Trong mắt hoàn toàn là sát ý lạnh lẽo, Thiên Lạc đưa tay nắm lấy cổ tay tên vô lại, dùng sức bóp chặt.

Đau đến nhe răng trợn mắt, tên vô lại buông lỏng tay, đao dài trong tay dĩ nhiên đã bị Thiên Lạc cướp đi.

Động tác trên tay không dừng lại chút nào, trong con ngươi Thiên Lạc lóe lên sát ý lạnh lẽo, trở tay, mạnh mẽ chém một đao vào lồng ngực tên vô lại.

Máu tươi đột ngột phun ra, bắn trên khuôn mặt thanh tú của Thiên Lạc, nhìn qua vô cùng dữ tợn khủng bố.

Cũng không thèm nhìn tới người đàn ông ngã xuống đất không dậy nổi kia nữa, Thiên Lạc cảm nhận sát khí từ phía sau lưng mình truyền đến, con mắt run rẩy, xoay người, lại chém thêm một đao.

Máu tươi tung toé, Thiên Lạc tuy rằng vẫn chưa sử dụng hồn lực, thế nhưng đao pháp xảo quyệt và thân hình quỷ dị kia lại vẫn không ngừng chém giết những tên vô lại xung quanh.

Cố Kinh Thế nhìn thấy Thiên Lạc mặt không hề cảm xúc càn quét những tên vô lại, mỗi chỗ đi qua đều bắn ra từng đóa hoa máu.

Tuy rằng không quen biết Thiên Lạc, cũng hoàn toàn không cần phải kéo cậu ta vào, thế nhưng Cố Kinh Thế vẫn không để cho Thiên Lạc rời khỏi.

Nguyên nhân rất đơn giản, Cố Kinh Thế chỉ là không ưa dáng vẻ không sợ trời không sợ đất kia của Thiên Lạc mà thôi.

Hơn nữa, còn không hiểu tại sao lại rất không ưa.

Vốn định để Thiên Lạc ăn chút đắng làm cho cậu ta hiểu rõ người nào có thể trêu chọc, còn người nào thì không.

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, mình đã có chút coi thường thằng nhóc gầy yếu này rồi.

Mà ngay lúc Cố Kinh Thế nghĩ như thế, người đàn ông cầm đầu đầy người là máu run rẩy cầm súng lục, mặt mày hung ác đi tới trước mặt Cố Kinh Thế.

Giơ tay lên, người đàn ông cầm đầu mạnh mẽ bóp cò súng, nhưng không thể bắn ra đạn.

"Mẹ nó, lại hết đạn vào đúng lúc này!" Tiện tay ném súng lục xuống đất, đôi mắt người đàn ông cầm đầu phát sáng như dã thú, tay không phóng tới Cố Kinh Thế.

Nhìn người đàn ông cầm đầu đầy người toàn máu, Cố Kinh Thế hiếm thấy nhíu nhíu mày.

Đáy mắt lóe qua ánh sáng lạnh lẽo, Cố Kinh Thế khẽ nhúc nhích, quanh thân chợt bộc phát ra hồn lực mạnh mẽ.