Trọng Sinh Vi Quan

Chương 31: Đứa con bất hiếu




Hứa Lập mới được Phó Đắc Bưu bổ nhiệm làm trợ lý chủ tịch xã ngay trên bàn rượu không biết thật hay đùa nhưng trong xã đã bố trí văn phòng cho Hứa Lập. Từ Cương dẫn Hứa Lập đi lên một phòng trên tầng ba trụ sở ủy ban rồi nói:

- Trợ lý Hứa, đây là văn phòng của anh, đây vốn là phòng nghỉ của bí thư Phó, khi nghe nói anh đến thì ông giao tôi dọn phòng và mua thêm bàn, giường. Hơn nữa bí thư Phó còn nói anh là sinh viên đại học nên phải mua cho anh cái máy tính kết nối mạng để tiện làm việc.

Hứa Lập gật đầu, trong lòng cảm kích sự chu đáo của Phó Đắc Bưu.

Tầng ba vốn chỉ có 2 phòng, một của Phó Đắc Bưu, còn lại là Từ Đắc Hậu, nhưng Phó Đắc Bưu và Từ Đắc Hậu đều về nhà lên tầng ba rất vắng vẻ.

Hứa Lập uống lít rưỡi rượu nên dù chưa say nhưng cũng có chút khó chịu, Từ Cương cũng không làm phiền Hứa Lập liền đưa chìa khóa giao cho Hứa Lập rồi đi liền.

Hứa Lập nằm trên chiếc giường mới mặc dù cảm thấy hơi mệt nhưng trong đầu đang không ngừng suy nghĩ. Vị trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy kia rốt cuộc là sao nhỉ, chẳng lẽ thật sự có quý nhân giúp mình? Nhưng mọi chuyện đang phát triển theo xu hướng tốt đẹp, Hứa Lập cũng không nghĩ nhiều.

Ngày đầu tiên hắn tới xã Nhị Đạo đã thấy được sự hào sảng của Phó Đắc Bưu, ngày thứ hai Hứa Lập lại thấy một mặt khác của Phó Đắc Bưu.

Sáng sớm Hứa Lập dậy chạy bộ một vòng rồi về tới văn phòng dọn qua một chút. Hắn đang muốn xuống lầu vứt rác lại thấy một ông lão khoảng hơn 70 tuổi chống gậy thở hổn hển đi lên tầng ba. Hứa Lập vội vàng đi lên dìu hỏi:

- Ông lão, ông có chuyện gì vậy ạ?

Ông lão đứng ở bậc thang thở mạnh vài hơi mới đáp được:

- Tôi, tôi tìm bí thư Phó, bí thư có ở đây không?

- Bí thư Phó vẫn chưa tới, hay là ông đến văn phòng tôi chờ một lát.

- Không cần, tôi ngồi ở cầu thang đợi một lát là được, tôi ước gì bí thư Phó mau tới.

Ông lão nghe thấy Phó Đắc Bưu còn chưa đến liền đặt mông ngồi xuống bậc thang, dù Hứa Lập khuyên như thế nào ông cũng không chịu vào văn phòng hắn.

Hơn 8h, Hứa Lập từ cửa sổ văn phòng thấy Phó Đắc Bưu đang lảo đảo đi vào trụ sở, hắn chạy ra nói với ông lão.

- Ông lão, bí thư Phó đã tới rồi.

- Bí thư Phó tới ư? Tôi xuống gặp.

Ông lão chống gậy muốn đi xuống, Hứa Lập tiến lên dìu ông lão cùng xuống tầng một rồi đứng ở sảnh đợi Phó Đắc Bưu.

Phó Đắc Bưu vừa thấy ông lão liền nói:

- Cậu Tư, sao cậu lại tới đây? Có phải là mấy thằng chết tiệt nhà cậu muốn tạo phản không?

Ông lão thấy Phó Đắc Bưu liền như thấy người thân, ông khóc nức nở.

- Ba, cháu phải làm chủ cho cậu. Bọn nó, bọn nó không cho cậu ăn cơm, còn đuổi cậu ra ngoài, không cho cậu vào nhà.

- Mẹ kiếp, mấy thằng chó này chứ. Cậu Tư, cậu đừng gấp, cháu và cậu cùng về nhà, cháu muốn xem bọn nó có thằng nào chán sống không? Tiểu Hứa, cậu cũng không có việc gì thì đi theo tôi.

Nói xong Phó Đắc Bưu bảo Từ Cương lái xe đưa mọi người về tới nhà ông lão.

Trên đường đi tới nhà ông lão, Phó Đắc Bưu mắng luôn miệng đồng thời cũng nói đại khái câu chuyện cho Hứa Lập nghe. Ông lão này thật ra không phải cậu ruột của Phó Đắc Bưu mà là người bà con họ hàng bắn bảy đại bác không tới. Chẳng qua ông lão và Phó Đắc Bưu cùng thôn, ông lão có quan hệ khá tốt với bố mẹ Phó Đắc Bưu. Phó Đắc Bưu từ nhỏ đã gọi ông lão là cậu Tư.

Ông lão cả đời dựa vào việc bán đậu mà sống, cũng trồng mấy mẫu đất. Ông cùng bạn già vất vả nuôi lớn bốn thằng con trai, dựng vợ cho chúng. Mấy năm trước hai ông bà vẫn sống một mình nhưng theo tuổi tăng lên bà lão bị bệnh không qua nổi, đầu năm ngoái đã mất để lại mình ông lão. Ông lão do cả đời làm việc vất vả nên cũng yếu đi trông thấy. Ông lão thấy mình yếu liền bán hết các thứ có thể bán đi trong nhà rồi chuẩn bị đến nhà con trai ở.

Mới đầu bốn người con còn tranh nhau muốn nuôi ông lão, chẳng qua ông lão vẫn thích nhất là con cả, cuối cùng quyết định đến nhà con cả ở. Vợ chồng con cả bắt đầu chăm sóc tốt cho ông lão, ông lão tưởng rằng cuối đời được hưởng phúc nên đem hết tiền tiết kiệm cho con.

Ai ngờ được rằng vừa đưa tiền không đầy tháng vợ chồng con cả đã thay đổi thành người khác. Bọn họ bắt đầu giảm chất lượng bữa ăn của ông, cả tháng không có mấy bữa ăn thịt. Ông lão tưởng vợ chồng con cả bận làm ruộng, không có thời gian nấu ăn, ông lại lớn tuổi ăn được ít nên không để ý. Nhưng sau đó mỗi ngày vợ chồng con cả chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói ông lão vô dụng, ăn bám, cứ dần dần như vậy vợ chồng con cả bắt đầu đánh ông.

Ông lão không có biện pháp gì, ông muốn tìm các con khác nhưng ba người con còn lại cũng đều biết ông lão đưa hết tiền cho con cả nên đâu chịu nuôi ông. Bất đắc dĩ ông lão mới tìm Phó Đắc Bưu, lần đó Phó Đắc Bưu dẫn ông lão về nhà người con cả, vợ chồng con cả thành thật đi nhiều, không dám nói gì mà phải nhận lời chăm sóc tốt cho ông lão.

Nhưng ai ngờ chưa đầy năm mà bản tính cũ lại hiện về, bọn chúng lại ngược đãi ông lão. Ông lão thật sự không chịu được mới thừa dịp cặp vợ chồng con cả không chú ý mà lên xã tìm Phó Đắc Bưu.

Xe cuối cùng đã đến thôn Thượng Sơn – nhà ông lão. Xe vừa vào thôn đã thấy bí thư thôn dẫn theo người đứng chờ. Phó Đắc Bưu bảo lái xe dừng lại, Phó Đắc Bưu mở cửa quát lên với bí thư chi bộ thôn.

- Tiết lão nhị, anh có còn muốn làm ở cái thôn này không hả? Hừ, chút việc vặt đó mà cũng không xử lý xong, còn để cho cậu Tư đi bộ xa như vậy lên xã tìm tôi, như vậy còn cần đám cán bộ thôn các anh làm gì?

Đừng nhìn Tiết lão nhị trông lớn hơn Phó Đắc Bưu vài tuổi nhưng bị Phó Đắc Bưu mắng y chỉ có thể cúi đầu. Thấy Phó Đắc Bưu tức tối, Tiết lão nhị vội vàng cười trừ đi lên đưa thuốc mời Phó Đắc Bưu.

- Bí thư Phó, là tôi không đúng, tôi không làm tròn trách nhiệm, phụ sự tài bồi của ngài với tôi. Ngài hút điếu thuốc cho hạ hỏa.

Phó Đắc Bưu là người ngoài nóng trong mềm, mắng Tiết lão nhị cũng chỉ là cho xả giận. châm thuốc rồi chỉ vào Tiết lão nhị.

- Anh đừng có mà nói cho qua chuyện, mấy thằng con của cậu Tư có nhà không? Lát nữa anh đi cùng tôi, lần này tôi nói với anh nếu lần sau cậu Tư còn đến tìm tôi nói con ngược đãi mình thì tôi không chỉ xử lý mấy thằng ranh kia mà còn xử lý cả anh đó.