Trọng Sinh

Chương 10




Trò giải trí tháng này của Phố Khởi Tình là... ghi chép những chuyện đáng kinh ngạc của bà chủ nhà xinh đẹp Tôn thị.

Lúc mới đầu mọi người chỉ đơn giản là bắt ghế, cắn hạt dưa xem trò vui, nhìn cô đuổi theo Phượng Diêu làm hòa, nói xin lỗi, giở đủ mánh khóe, càng ép càng mạnh, khiến cho đám người ngồi xem cười đến no cả bụng.

Tiếp đó lại thấy hứng thú, bắt đầu ghi chép xem một ngày cô bị Phượng Diêu đóng cửa miễn tiếp khách bao nhiêu lần.

Cuối cùng, thậm chí họ còn mở bàn đánh cược, do Khấu Quân Khiêm khởi xướng và làm nhà cái, Phàn Quân nhã ghi chép tiền đánh bạc, còn lại thì mỗi người một tay...

"Này, sao lại đánh cược như thế?" Phần đạo đức tương đối lớn trong lòng Lâm Giang lên tiếng, sao có thể đem chuyện Nỉ Nỉ bị từ chối đầy đau lòng đấy ra để làm tiền đặt cược cơ chứ!

"Vậy cậu có muốn tham gia hay không? Thử nghĩ đến Ninh yêu mến của cậu, vé xem phim của cậu, tiền cậu đi hẹn hò..." Cặp chị em sinh đôi tương đối am hiểu cách dụ dỗ người khác phạm tội, lành lạnh nói một câu.

"Vậy tôi cược 20 phút." Chút đạo đức cuối cùng còn sót lại chính thức thất thủ.

Ôi! Xin lỗi Nỉ Nỉ! Tôi còn phải nuôi sống gia đình, thứ bảy còn phải đi chụp hình với Ninh Dạ...

Quả nhiên, người nào đó vẫn không thể sống sót quá nửa giờ, ở phút thứ 20, đã bị đuổi ra khỏi cổng lớn nhà số 54.

"Phượng Diêu, tôi mém bị chảy máu mũi rồi đó!"

Hắn ném một cái liếc mắt đầy kỳ quái sang. Cửa còn chưa đập vào mặt cô, có phải đã la sớm quá rồi không.

"Ba ba rất bổ, đừng có ăn thường quá được không vậy? Thật sự sẽ chảy máu mui."

Không tệ, tâm tình rất tốt, còn có thể tự nhạo báng chính mình.

Lần đánh cuộc này Lâm Giang đại thắng, cầm trong tay một xấp tiền lớn, nhưng nội tâm vô cùng cắn rứt.

"Nỉ Nỉ, tôi chia tiền đánh cuộc cho cô nha." Nghĩ đến chuyện Nỉ Nỉ thương anh như vậy, không thắng được sự khiển trách của lương tri, ngoan ngoãn đi tự thú.

Tôn Y Nỉ liếc mắt nhìn anh ta dâng toàn bộ tiền đánh cược lên. Sao cô lại không biết đám quỷ nhỏ này đang chơi trò gì trên địa bàn của cô chứ, số tiền này trong mắt cô còn không đủ nhét kẻ răng.

"Miễn đi, nếu cậu thật sự có lòng thì giúp tôi nghĩ cách xin lỗi làm hòa đi."

"Không lấy?!" Cũng đã thẳng thắn nói chuyện đánh cuộc với cô rồi, lúc này anh thật khâm phục nghị lực của Nỉ Nỉ.

"Dĩ nhiên." Hiện giờ toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào chuyện làm cách nào để Phượng Diêu hết giận, tha thứ cho cô, quản chi đến đám người ở phía sau cười nhạo cô.

Vì vậy, Lâm Giang không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc, giúp cô nghĩ cách. Trước khi anh cũng chưa từng phải phí tâm theo đuổi Ninh Dạ đến vậy.

Gần đây thời tiết tương đối thất thường.

Một giây trước ánh nắng vẫn còn rực rỡ, cô vừa nhấn chuông cửa nhà hắn xong thì một giây sau trời đã mưa to tầm tã.

Sau đó, có người sẽ thừa cơ nói: "Trời mưa to quá đi, cậu sẽ không nhẫn tâm đuổi tôi đi dầm mưa chứ?"

Dĩ nhiên sẽ không, vậy nên hắn đưa ô xong rồi mới đuổi.

Trời mưa không nhất định là phải giữ khách ở lại. Hơn nữa, nhà cô chỉ ở cuối phố mà thôi, đi bộ cũng không tới ba phút đồng hồ, cần gì phải giữ khách?

"Vũ Sư, đa tạ ngài đã ra tay giúp đỡ, có thể ngừng được rồi, vô dụng."

Hắn nghe thấy người ngoài cửa nói như thế, sau đó thì cơn mưa ở phố Khởi Tình lập tức ngừng hẳn.

Ngay cả chiêu thức hô phong hoán vũ cũng đem ra rồi, cô còn cái gì chưa nghĩ tới?

Một tháng sau ngày nào đó, Phượng Diêu định sẽ về cô nhi viện một chuyến, mới ra cửa, dọc theo đường đi không ngừng có người tới hỏi hắn: "Cãi nhau với bạn gái sao?"

Nếu không thì là: "Tha thứ cho cô ấy đi, người ta cũng đã nói xin lỗi rồi."

"Tôi không có bạn gái." Hắn không đổi mặt nói ra một câu.

"Sao lại không có?" Người bán hàng bên đường chỉ vào phía sau hắn, có một cô gái cẩn thận đi cách hắn mười bước, chờ đời hắn quay lại nhìn.

Vừa đúng mười bước, không nhiều không ít.

Thiếu một bước lại sợ chọc hắn giận, nhiều một bước lại sợ không chịu được khi phải cách hắn quá xa.

Hắn mua điểm tâm và một tờ báo, ngồi trên ghế chờ xe buýt, mở báo ra, một mẩu quảng cáo từ trong tờ báo rơi xuống, hắn khom người nhặt lên, lơ đãng quét mắt nhìn nội dung trên đó.

Chủ nhân, cậu vẫn còn rất tức giận sao?

Xin bớt giận, cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được mà.

Hình ảnh đi kèm là một cô hầu gái với đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt lấy lòng, hơn nữa còn lộ ra đôi chân dài vô cùng sexy, các đường nét trên mặt đương nhiên là phiên bản của Tôn Y Nỉ.

Rốt cuộc cô ấy muốn thế nào vậy chứ? Viết cái câu vừa mập mờ vừa khiến người ta liên tưởng đủ thứ thế này, người không biết còn tưởng đây là quảng cáo tình dục nữa kìa.

Hắn hoàn toàn không dám tưởng cô đã in bao nhiêu tờ quảng cáo thế này.

Mặc dù chỉ nhìn một cái, nhưng cái tư thế cầm roi da mà trêu đùa kia vẫn in sâu vào đầu hắn.

Dù biết rõ ý nghĩa bức hình đó muốn biểu đạt là “chịu đòn nhận tội”, tai hắn vẫn không nhịn được mà đỏ lên.

Dựa theo hiểu biết của hắn về cô, nếu nói cô vẽ tấm quảng cáo này hoàn toàn không có ý nghĩa ẩn dụ nào, hắn tuyệt đối không tin, cái đầu của cô còn cách sự chính trực một khoảng rất xa.

Ở sau lưng cô, đám người đang hò hét đánh cược hiển nhiên cũng đã xem tờ quảng cáo này, cười khoa trương đến mức người ngã ngựa đổ.

Lần này, có lẽ nên cược xem hắn sẽ từ chối cô thế nào?

Phượng Diêu nhìn thấy cảnh đó, không khỏi buồn bực một trận.

Cô chỉ toàn tâm toàn ý muốn hòa giải với hắn, hoàn toàn không quan tâm mình đã gây ra bao nhiêu trò cười cho người khác xem, nhưng cô đâu phải tên hề, đâu cần phải làm trò giải trí cho người ta thưởng thức!

Hắn nghiêm miệng, lạnh lùng hô lên: “Tới đây.”

“Hả?” Đang gọi cô sao?

Nghe chủ tử gọi, cô vội vứt cốt khí sang hai bên, vui vẻ chạy như bay đến.

Phần điểm tâm sáng vừa mới mua xong được nhét vào tay cô, nhiệt độ truyền qua túi giấy làm ấm lòng bàn tay, cũng ấm cả lòng cô.

“Vậy còn cậu?”

“Ăn rồi.”

Vậy nên đây là đặc biệt mua cho cô sao?

Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, nói chuyện không chút tình cảm, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến cô!

Tô Y Nỉ cười vô cùng ngọt ngào, lập tức mở túi giấy đứng gặm ngay tại chỗ, không cần biết mình đang cho vào miệng thứ gì, chỉ cần là tâm ý của chủ tử thì đều là món ngon cả.

Chuyến xe hắn chờ đã tới, nhưng hắn lại không bước lên, ung dung mở tờ báo xã hội ban nãy ra. Người bên cạnh thì đang tay phải cầm đũa, tay trái cầm bánh nướng, thỉnh thoảng còn đặt xuống để lấy ly đậu nành lên uống, phải nói là vô cùng bận rộn.

Khoảng mười phút sau, cô ăn no, hắn cũng gấp tờ báo lại, chuyến xe kế tiếp cũng vừa đến nơi.

Hắn vẫn không quá để tâm đến cô, nhưng cũng đủ để đám người đánh cược phía sau tử trận tập thể.

“Bị oán rồi…” Nhà cái Khấu Quân Khiêm thu dọn bàn đánh cược, anh có đần cũng nhìn ra được Phượng Diêu đang khó chịu.

Đúng rồi, bọn họ thích xem náo nhiệt, nhưng vẫn không nên ác đến mức lấy sự thất bại của người khác ra để làm niềm vui, ánh mắt lạnh lùng này của Phượng Diêu khiến anh thấy thật sợ hãi.

Bà chủ nhà xinh đẹp Tôn thị kia đã lợi hại như vậy, vậy chủ tử của cô… Khấu Quân Khiêm rùng mình một cái.

Ôi, thật đáng thương, đầu năm nay đi làm bà mai còn phải chịu sự xem thường của người khác….

Chiều tối, Phượng Diêu ra hộp thư trước cổng để lấy báo, bất giác nhìn ngắm xung quanh.

Không có, cô vẫn chưa tới.

Nhìn chằm chằm tờ báo trên tay và đống quảng cáo nhảm nhí, hắn không nhịn được lại nghĩ tới tờ quảng cáo xinh lỗi vô cùng công khai vài nổi bật mấy ngày trước.

Trong khoảng thời gian này, cố gắng của cô hắn đều nhìn thấy, bất luận hắn có tỏ ra lạnh nhạt thế nào, cô đều chưa bao giờ biến mất khỏi mắt hắn quá 24h, thường thì nửa ngày trước hắn vừa mới đuổi cô đi, nửa ngày sau cô lại tới đưa điểm tâm, thức ăn khuya để lấy lòng hắn.

Cô rất cố gắng, rất cố gắng dùng hành động của mình để chứng minh với hắn, bất luận thế nào cô cũng sẽ không buông tay hắn ra nữa.

Mới kiên trì hơn một tháng, bệnh cũ lại tái phát rồi sao?

Trong lòng bỗng thấy buồn bực, không chịu thừa nhận mình bất giác đang mong ngóng cô, Phượng Diêu tức giận xoay người định vào nhà, trùng hợp cửa nhà đối diện mở ra, hắn nhận ra được đó là cặp chị em sinh đôi, trên tay đang cầm một đĩa thức ăn, đi về phía cuối phố.

Hắn cau mày.

Tài nấu nướng của cặp chị em này tệ y như cô, nếu thật sự muốn thưởng thức món ngon, bình thường cô đều mặt dày đến chỗ Chu Ninh Dạ mà giành ăn với Lâm Giang, trừ phi trong lòng luẩn quẩn cố ý muốn khảo nghiệm vị giác của mình, nếu không cặp chị em kia sẽ không nằm trong danh sách được chọn của cô.

Hắn vừa liếc một cái, một đống… ừ, là thức ăn sao? Các cô ấy định độc chết Nỉ Nỉ đó chứ?

Nhìn về phía cuối phố một chút, chân mày bỗng chốc cau chặt lại.

Cả đêm, hắn đều không yên lòng, làm chuyện gì cũng thất thần. Đưa mắt nhìn lại, không gian tịch mịch như thiếu thốn chút gì đó…..

Mới chẳng bao lâu mà hắn đã quen với việc cô quậy phá, cô dây dưa dán chặt lên người hắn, những thứ vốn dĩ thanh thản và yên lành, nay lại trở nên vắng vẻ.

Hắn đặt cuốn sách đang xem được một nửa xuống, đứng dậy định đi đến căn nhà cuối phố. Hắn phải tận mắt xác nhận cô không sao, nếu không sợ là tối nay sẽ không cách nào ngủ yên được.

“Phượng Diêu…”

Một giọng nói khe khẽ giữ chân hắn lại, tầm mắt hắn hướng về phía bóng dáng dang bay lơ lửng chỗ ban công.

Thật may mắn là hắn bị hù từ nhỏ đến lớn, cũng may là hắn đang ở phố Khởi Tình, cảnh tượng kinh sợ gì cũng từng gặp qua, dần dần cũng tập mãi thành quen, nhịp tim vẫn duy trì ở tần số 72 nhịp một phút.

“Em làm gì vậy?” Giọng nói thì yếu ớt như giọng nữ quỷ, người thì lơ lửng bay tới bay lui trên ban công, trên người còn bọc một cái chăn màu trắng thật lớn.

“Tới nói chúc ngủ ngon với cậu.”

“Tôi nói cái mền trên người kia kìa.” Tạo hình rất đặc sắc trùm kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn. Không biết là do đèn đường khúc xạ ánh sáng, hay do tạo hình hôm nay mà sắc mặt cô nhìn trắng hơn ngày thường rất nhiều.

“Bởi vì tôi lạnh.”

“Lạnh?”

“Đúng. Hôm nay tôi rất hư, không còn sức đến tìm cậu, tất cả hoạt động đều phải tạm dừng, chứ không phải do tôi không nhớ cậu đâu. Vậy nhé, chút ngủ ngon.”

“Đợi một chút.” Hắn đuổi theo gọi cô lại: “Em bị bệnh?” Nhưng lại sợ nếu một ngày không thấy cô, hắn sẽ hiểu lầm, nên đặc biệt chạy tới để hắn liếc nhìn một cái, thuận đường giải thích?

“Thái độ gì thế…” Cô rất có ý kiến với vẻ nghi ngờ trên mặt hắn.

“Tôi cho là em sẽ không bị bệnh.” Hắn nói chậm rì rì.

“Này, thực vật thì cũng có sâu bệnh, rét hại, một đống hại đó có được không!”

“Vậy em bây giờ là cái gì hại?”

“Tôi không được tưới nước đầy đủ.” Cô nhìn hắn một cái, buồn bã nói.

“…” Nếu bây giờ cô xuất hiện dưới hình dáng thực vật, hắn nhất định sẽ tưới cho cô nguyên một chậu nước, nhưng trong hình dáng cô gái thì… Hắn thật khó khống chế mình không nghĩ theo cái hướng tồi tệ nào đó.

Hắn ho khan một tiếng, cố không đổi sắc mặt, nói: “Xin hỏi tôi phải làm thế nào để tưới cho em?”

“Có thật không? Cậu bằng lòng thật sao?” Cô hưng phấn nhảy thẳng vào trong phòng, hất cái chăn trên người xuống rồi nhào về phía hắn…. nếu hắn không kịp thời nghiêng người né tránh.

Hắn biết mà!

Hắn còn đang nghi ngờ sao hôm nay cô lại an phận đến thế, thì ra là giở trò này.

“Em đừng có quá đáng.”

“Tôi biết mà.” Bị hắn lạnh lùng trừng mắt, hoa nhan xụ xuống, thức thời không tiến lên nữa, xách cái chăn của mình lêm, bước từng bước một ra ngoài.

Hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh trên đầu cô bị phủ một đám mây đen, còn có mấy tia sét đánh xuống. thật thê thảm… ngay cả biểu cảm trên mặt cô cũng có hiệu quả như vậy, xốc cái mền thật dài trên đất lên, u oán kéo lê.

"Chờ một chút." Biết rõ đây rất có thể là mánh khóe lừa gạt của cô... không, là khẳng định 99%, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn sót 1%, khiến cho trái tim hắn vô tình bị nhéo một cái.

"Làm gì?" Cô hít hít mũi, vẻ mặt mười phần đáng thương.

Hắn không được tự nhiên mà bước tới, nghiêng người hôn lên môi mềm: "Vậy có được không?"

"Tôi có thể yêu cầu lâu thêm chút nữa, dùng sức thêm chút nữa, sâu hơn chút nữa được không?" Vốn tưởng rằng sẽ đổi lại một câu "được voi đòi tiên", không ngờ hắn lại yên lặng trong chốc lát, rồi nghe lời cúi đầu xuống, hôn cô.

Lúc này, là một cái hôn thật dài, hơn nữa còn do hắn nắm quyền chủ đạo.

Hắn mút lấy môi trên trước, rồi đến môi dưới, nhẹ nhàng gặm cắn, chọc cho cô ngứa ngáy, há mồm muốn kháng nghị, lúc này hắn mới thuận thế mà xâm lấn.

Hắn nhớ, cô có một cái răng khểnh, rõ ràng là giai nhân tuyệt diễm, cái răng khểnh này lại khiến cho cô mỗi khi cười có thêm vài phần ngây thơ, mang theo khí chất vừa đơn thuần lại vừa quyến rũ, vừa vô tội lại vừa chọc người, vô cùng mâu thuẫn. Hắn nhẹ nhàng liếm láp cái răng khểnh kia, cô khó nhịn, vươn người đón nhận, chạm vào lưỡi của hắn, lúc này hai cái lưỡi mới triền miên...

Nụ hôn của hắn không nỏng bỏng như lửa giống cô, âm ấm, từ từ, tích lũy từng chút một, kéo dài mà sâu sắc.

Thật lâu sau, hắn mới buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng.

"Vậy đã đủ chưa?"

"Không đủ mà." Cô lòng tham không đáy, muốn hôm trộm thêm mấy cái, khiến hắn phải nghiêng đầu tránh đi. Cô bất mãn chu mỏ, che ngực nửa thật nửa giả mà ai oán: "Phượng Diêu, tôi thật sự rất yếu ớt, tôi cần dương khí...'

Đủ rồi đó! Cô là nử quỷ sao? Còn nói dương khí nữa chứ!

"Lần trước là đan bản mệnh của em ở trên người tôi, lần này là sao đây?"

"Cậu biết rõ, tôi nhờ cậu độ trì mới có thể hóa thân thành người, tôi lại không có lúc nào là chăm chỉ tu hành..."

Còn dám nói. Ham ăn biếng làm, thực không thể tha.

Cô thừa cơ làm ổ trong ngực hắn, yếu ớt dựa vào: "Nhân gian thật không phải chỗ cho người ở mà, sống lâu khó tránh thân thể khó chịu, lúc trước lâu lâu tôi lại về Linh sơn nghỉ ngơi lấy sức một lần, nhưng giờ tôi lại sợ cậu không tìm được tôi..."

Nói tới nói lui, toàn bộ đều thành lỗi của hắn sao?

Phượng Diêu chả có cách nào với hành động già mồm át lẽ phải của cô: "Kết luận?"

"Cậu là do linh khí trời đất trên Linh sơn tạo thành, trên người cậu có hơi thở của nó, đến gần cậu cũng giống vậy..."

"Là sao?" Trong lúc nhất thời, hắn không thể phân rõ câu nào là thật, câu nào là giả.

Lúc trước cô vừa gặp mưa đã lao ra ban công nhảy múa mê hoặc hán, thân thể có chút mạnh khỏe hơn nữa cũng không chịu nổi cô chơi đùa như vậy, nhìn bộ dáng yếu ớt không còn sức lực của cô, hắn nhất thời có chút dao động.

Nếu đúng theo lời cô nói thì cô được năm giọt máu tươi của hắn độ trì, khí tức của họn họ quả thật có thể tương hợp với nhau, chuyện này hắn hoàn toàn không thể phản bác.

Hắn quá chuyên chú suy tư, không chừa lại chút thần trí nào, để cho tay ngọc thừa cơ tấn công lồng ngực, trong nháy mắt đã cởi áo, đè xuống giường, tất cả động tác đều được làm liền mạch, mà cô gái dạng chân ngồi trên người hắn lại đang bày ra tư thế quyến rũ mê người, hôn xuống từng tấc da trên người hắn.

Bụng dưới của Phương Diêu căng thẳng, dần nóng lên. Nói thế nào thì hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể nào không chút động lòng được.

Hô hấp dần trở nên dồn dập theo cử động của cô, hắn thở dốc, đưa tay ôm lấy cô, xoay người ép ngược cô xuống giường, cởi giáp đầu hàng, binh bại như núi đổ.

Hắn không biết được, thì ra mình cũng có một mặt phóng túng đến vậy.

Hồi tưởng lại cảnh tưởng kích tình vừa trải qua, hắn liền xấu hổ đến không chốn dung thân.

Mà cô gái vừa ăn uống no say kia, giờ lại đang ngồi dựa vào mép giường, cả khuôn mặt đều hồng hào tươi tỉnh, làm gì còn chút sắc trắng nào nữa? Cũng chỉ thiếu điều chưa cần cây tăm mà xỉa răng thôi.

Hắn vô cùng hoài nghi mình đã bị cô lừa rồi….

Hết lần này tới lần khác, bây giờ hán chỉ là người, cái gì cũng không hiểu, cô nói gì cũng chỉ có thể chấp nhận cái đó…

Nghĩ đến chuyện này, lòng hắn không cách nào cân bằng được.

“Vậy là hiện giờ em đã không còn vấn đề gì rồi?” Ít nhất thì cũng không phải nghe cô dùng giọng nữ quỷ nói “Tôi thật yếu ớt” nữa.

“Cũng không tệ lắm, nếu có thể làm thêm lần nữa thì càng tốt hơn.”

“…” Đơn giản là … buồn cười!

Hắn bực mình trừng cô một cái: “Đồ lừa đảo!”

“Đúng đó,” Không lừa gạt tiền bạc, chỉ chuyên lừa gạt sắc đẹp của hắn.

Còn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, hắn sẽ hộc máu. Cô gái này hoàn toàn không biết cái gì gọi là liêm sỉ!

Hắn xuống giường mặc lại quần áo, cô ngồi sau lưng đột nhiên mở miệng: “Rõ ràng cậu cũng rất quan tâm tôi.”

Lo lắng cô sẽ gặp chuyện không may, cho dù biết cô đang lừa gạt hắn, chỉ cần có 1% khả năng, hắn cũng không dám mạo hiểm, tình nguyện để cô lừa gạt.

“Em đắc ý lắm sao?” Hắn lạnh lùng trừng cô một cái, không cách nào không cảm thấy ão não. Hắn thật sự bị cô ăn đến không còn mảnh xương.

“Không phải đắc ý, là vui vẻ. Phượng Diêu, tôi thật sự rất yêu cậu. Cho dù trước kia tôi đã từng làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn, đúng hay không đúng, cũng chỉ vì nguyên nhân này mà thôi, cho nên, cậu có thể nhìn vào điểm này mà tha thứ cho tôi được không? Tôi đảm bảo sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật sự không muốn rời khỏi cậu nữa đâu.”

Ngón tay đang cài nút áo chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục cài cho xong, hắn mới xoay người: “Vậy em cho rằng tôi đối với em thế nào?”

Cô dừng một lát, không trả lời ngay.

Có thể thấy được, đáp án này cô cũng không chắc chắn lắm.

Bọn họ quan hệ chủ tớ, có đôi khi cô có cảm giác mình là vật cưng mà hắn nuông chiều, nhưng hắn lại cưng chiều cô nhiều hơn bất cứ ai, mỗi lần cô ham chơi, lười biếng, hắn cũng chỉ để tùy ý cô, gần như là cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, khiến cô được cưng chiều mà kiêu ngạo đến mức gần như quên mất ai mới là chủ tử….

“Tôi hiểu tâm ý của em, nhưng em vẫn chưa hiểu tôi.” Phượng Diêu nhìn cô, trả lời rất khẽ.

Có ý gì?

Phượng Diêu mở tủ đầu giường, lấy mấy viên cầu phát sáng mà ngày đó đem từ nhà cô về ra.

“Em nói xem, vì sao tôi lại muốn em thu hồi những thứ này?”

“Không phải là muốn phạt tôi sao?” Ừ, được rồi, được rồi, là muốn tôi luyện cô, muốn cô phải độc lập, kiên cường hơn nữa!

“Những chữ này, em giải thích thế nào?”

“Ta oán ngươi, đừng tìm.” Cô vẫn luôn cho là như vậy.

Hắn lắc đầu, mở hủ thủy tinh ra, từng quả cầu bay lơ lửng trên không trung. Hắn vươn tay, mấy quả cầu cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, như có linh tính xếp thành một hàng dài, lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.

Cô há mồm, ngạc nhiên nhìn lại hàng chữ sau khi đã được sắp xếp.

Đừng oán

Tìm ta

“Còn dư một chữ”ngươi”!”

Vầng sáng trong lòng bàn tay dần ngưng tụ, chữ mấu chốt thu được từ trên người Chi Hiểu Ý liên kết với chữ “ngươi” kia.

Trong nháy mắt, sương mù ngập tràn trong hốc mắt, một câu cô cũng không thốt ra được.

“Còn có nghi vấn gì nữa không?”

“Không có, không có! Không còn gì nữa hết.” Cô nhào tới trước, dùng sức ôm chặt hắn.

….yêu ngươi

Cô đần thật! Thật sự rất đần, đến tận bây giờ mới lĩnh ngộ được tâm ý của hắn.

Lâm Giang nói rất đúng, hắn đã vì cô mà hao phí rất nhiều tâm tư.

“Từ nay về sau, không cho phép bỏ rơi tôi, nói đi là đi nữa, bây giờ, tôi thật sự không có cách nào đuổi theo bước chân của em nữa.”

Cô dùng sức hôn hắn: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, tôi thề.”

“…Ừ” Tiếng trả lời mơ hồ chìm giữa răng và môi quấn quít.

“Phượng Diêu…” Nhớ tới chuyện gì đó, cô thoáng lui ra, muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Ấ a ấp úng như thế thật không giống cô.

“Vậy… Lâm…Giang…” Rất sợ lại chọc giận hắn, lúc ấy nhìn hắn có vẻ không vui.

“Em hy vọng tôi không thu hồi lại Nguyên Linh đan trên người hắn?”

“Ừ, tôi rất rất có lỗi với cậu ta, nếu không vì tôi, cậu ta cũng sẽ không gặp Chu Ninh Dạ… Cậu biết không? Lúc trước cậu ta vô cùng thê thảm, tôi đã đồng ý sẽ đền bù cho cậu ta, đời này, để cậu ta ở bên Chu Ninh Dạ đến già, cho nên…”

Cái này gọi là gì? Của người phúc tá (Ý nói lấy của cải của người khác để làm việc tạo phúc cho mình)? Cô cũng biết cách cho ân huệ thật đó!

Phượng Diêu bất đắc dĩ thở dài. Họa là do cô gây ra, nếu hắn không đi gánh hậu quả, thì ai gánh?

Cho dù không vì chuộc tội, chỉ với một tiếng “anh rể” kia, hắn còn có thể nhẫn tâm được sao?

“Em có biết… nếu thành toàn cho bọn họ đi đến đầu bạc, tôi sẽ phải đối mặt với sinh lão bệnh tử không?”

Cô dùng sức lắc đầu, vội vàng nói: “Sao tôi có thể vì vào vệ Lâm Giang mà hy sinh cậu được chứ, đó là vì cậu còn có những thứ này.” Cô cầm lấy một quả cầu phát sáng, giơ lên trước mặt hắn.

Khi đó cô cố gắng tìm tụi nó về như thế, chính vì để có một ngày tìm thấy hắn, giúp hắn có tiên thuật hộ thể, có thể ngăn được sinh lão bệnh tử của loài người.

“Những thứ này là do chút pháp lực cuối cùng của cậu để lại, có nó bảo vệ, muốn sống sót qua mấy thập niên ngắn ngủi của loài người rất đơn giản.”

“Thật sao?” Hắn xòe lòng bàn tay ra, toàn bộ quả cầu đều chìm vào lòng bàn tay hắn, biến mất tăm tích.

“Phượng Diêu, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ luôn ở cạnh cậu, cậu không cần phải đuổi theo, tôi sẽ luôn đi theo bước chân của cậu.” Cánh tay nhỏ bò lên hông hắn, cô nhẹ nhàng cam kết.

Ánh mắt hắn dịu xuống, thoáng ý cười, vòng tay ôm cô, nghi ngờ đều tan biết hết.

Một cái ôm không còn bất cứ băn khoăn nào.

Sau này, cũng sẽ như thế, nắm chặt tay, gắn bó với nhau, bất luận trên trời hay dưới đất.

Hoàn