Trúc Báo Bình An

Chương 5




Đi thật. Với tính tình của hắn, sớm muộn cũng li khai. Thế nhưng không biết vì sao, thỉnh thoảng lại sờ trâm cài trên tóc, chốc chốc lại nhìn vòng đeo trên tay. Rơi vào tịch mịch.

Lòng vẫn nhớ. Ngay cả ban ngày, đang cầm chén trà bỗng xuất thần, bất tri bất giác, trà nóng trong tay đều thấy lạnh, còn không uống qua một ngụm. Nhớ dáng dấp sơn thanh thủy lục sải bước vào tiệm, nhớ nụ cười tà mị mỗi lần lục tìm vạt áo, nhớ bộ dạng phỏng trà chật vật… Vừa nghĩ liền quên mất chuyện khác. Khách quen tiến đến lớn mật trêu đùa: “Vân chưởng quỹ tưởng niệm tiểu thư nhà ai?”

Không duyên cớ bị người ngoài chê cười.

Chờ ngày qua ngày, không đợi Giang Mộ đến, nhưng đợi một người khác đến. Hắn.

Nhìn hắn vén vạt áo bước vào. Vẫn như xưa, mặt như quan ngọc, dáng người thanh lãng. Mọi người đứng dậy quay hắn chắp tay: “Sử đại nhân.”

Hắn hơi gật đầu, đến bên bàn sổ sách, ánh mắt hướng nơi khác: “Làm phiền chưởng quỹ, pha chung trà nóng.”

Y trong tay đang có một chung, mới vừa pha, dùng trà bích loa xuân thượng hảo. Nhưng không phải vì bản thân y.

Vân Viễn sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng chuyển người pha một cái mới, đưa đến trước mặt hắn: “Đại nhân, thỉnh.” Lạnh nhạt mà khách sáo.

Trước kia không phải như vậy. Ban đầu xưng hắn huynh đài, cùng đọc sách trong thư viện, sau đó quen thuộc chuyển sang gọi danh, rồi đến tự, sau nữa… sau nữa thân mật hơn thì líu ríu trong miệng, mong có thể một nét bút họa tạc vào trong lòng. Hiện tại, không ngờ xưng một tiếng “Đại nhân”, lại trở thành xa lạ.

Hắn bưng trà, cũng không đi, vẫn đứng trước bàn sổ sách của y, như người nào đó, nhưng không mở miệng nói, đôi con ngươi mặc sắc thu thủy không thả trôi.

Vân Viễn hỏi: “Đưa phu nhân chọn trang sức?” Liếc mắt tựu nhìn thấy nhuyễn kiệu bên ngoài. Ba năm, bách tính trong thành ca ngợi vị thứ sử trẻ tuổi từ huệ ái dân, đã đến bao đường lớn ngõ nhỏ trong thành, duy nhất ngõ trúc bình an chưa từng dừng chân, hôm nay là lần đầu tiên.

Y mơ hồ lên tiếng, chú mục tại trà oản tinh tế tham cứu.

“Phu nhân hoàn hảo?”

“Hảo.”

Đó là tiểu thư khuê các giáo dưỡng cực hảo, xứng đôi với tiến sĩ giáp bảng. Trai tài gái sắc, kiêm điệp tình thâm(9). Các nữ nhân trong thành vừa ao ước vừa ghen tị.

“Tiểu công tử ni?”

“Rất nghịch ngợm.”

Không mặn không nhạt vấn đáp. Đường nhìn lướt qua đầu vai hắn, Vân Viễn ngây ngẩn nhìn cửa tiệm đối diện. Chỉ có người kia là chịu hao tổn tâm tư muốn y vui lòng.

Tiểu tư vội vàng chạy vào, thứ sử phu nhân muốn hồi phủ. Nam nhân nghiêm mặt, giữ chặt trà oản, ngón tay trở nên trắng bệch, đột ngột ngẩng đầu: “Ngươi ni? Ngươi có tốt không?” Cẩn thận nhìn người trước mặt, ánh mắt của hắn phức tạp đến mức kinh động nhân tâm.

Mà thôi. Mà thôi. Ngươi hỏi gì cũng không khác biệt. Dù sao cũng đã ba năm.

“Ta rất tốt.” Vân Viễn không dám nhìn hắn, đôi mắt nhìn đăm đăm vào chung trà bị đặt sang một bên. Kì thực không thể nào tốt, nhưng không phải vì ngươi.