Trúc Mã Cực Sủng

Chương 36: Đến, chị đem chocolate cho ăn




Kiều Đa Bảo nhìn bộ dáng Chu Tích Tiệp sững sờ, không có nhận cũng không có cự tuyệt, cô nghĩ không ra liền lập tức có chút ít thẹn quá hoá giận, hung ác mà đem chocolate nhét vào trong miệng cậu.

"Hừ, cậu không ăn cũng phải ăn! Ăn xong liền là người của tôi!"

Chu Tích Tiệp không kịp đề phòng bị đút một khối lớn, còn không kịp nhai liền nghe đến lời của cô, thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm.

"Cậu. . . Nói cái gì?" Chu Tích Tiệp lập tức như tượng, tim bịch bịch nhảy.

"Tiểu Tiệp, lần trước cậu có hỏi tôi có thích cậu hay không, có phải hay không cũng đã nói lên, cậu cũng thích tôi?" Kiều Đa Bảo ngẩng đầu lên, con mắt không nháy mắt mười phần nghiêm túc nhìn xem cậu.

Chu Tích Tiệp giật mình, hắn không có trả lời ngay vấn đề này, mà là từ từ đem trong miệng chocolate từng điểm từng điểm ăn đi.

"Nói nha. . . Mau nói nha!" Kiều Đa Bảo nhìn xem bộ dáng thong thả ung dung của cậu ta, nóng lòng cầm lấy bả vai chính là không ngừng lắc mạnh.

"Tôi ăn xong ."

"A?"

"Cậu không phải là nói ăn xong sẽ là của người của cậu sao."

". . ."

"Tôi đều đã là người của cậu, không thích cậu còn thích ai?"

Kiều Đa Bảo cuối cùng chiếm được trả lời rõ ràng thuyết phục, cái miệng nhỏ mím môi cười trộm, mắt to chớp chớp giống mặt trăng.

"Vậy còn cậu?" Chu Tích Tiệp cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

"Tôi. . . Hẳn là thích đi, chao ôi tôi cũng không biết nói thế nào, dù sao tôi chính là không nghĩ cậu cùng nữ sinh khác lui tới." Kiều Đa Bảo phi thường trực tiếp nói ra suy nghĩ trong nội tâm.

Chu Tích Tiệp mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng biết cô lúc này khó được thông suốt, hết thảy đều phải từ từ tồi sẽ đến.

Hồi lâu Kiều Đa Bảo lại bổ sung một câu: "Tiểu Tiệp, vậy bây giờ tôi là bạn gái của cậu đi."

"Cậu cứ nói đi?"

"Hì hì, tôi vừa mới nhanh chống thông báo tin tức này cho những nữ sinh kia, xem mỗi một người đều ngốc được nha."

"Tôi xem là cậu ngốc, như thế nào liền xông loạn vào ký túc xá nam sinh."

Nói đến đây, hai người đều là chấn động, Chu Tích Tiệp nghĩ đến chính mình còn không có mặc quần áo vào, đỏ mặt vội vàng muốn đem Kiều Đa Bảo đẩy vào phòng tắm rửa, nhưng nghĩ đến mấy người phía ngoài cùng phòng giống như cũng nhìn được không đứng đắn chút nào, liền đem thân thể Kiều Đa Bảo xoay một vòng, đưa lưng về phía cậu.

Chu Tích Tiệp một bên nhanh tay chân mau mặc quần áo vào, một bên trong miệng còn giáo huấn, "Lần này coi như xong, nếu như lần sau lại thấy em xông nam sinh ký túc xá, anh liền thu thập chết em."

"Em lại không phải cố ý muốn chạy tới, khi đó nóng lòng nha, huống chi em lại không có thấy cái gì, các anh không cũng còn mặc quần lót sao." Kiều Đa Bảo đưa lưng về phía cậu, bên miệng lẩm bẩm, khóe mắt lại len lén liếc cái mông Chu Tích Tiệp. . .

"Em còn xem!" Chu Tích Tiệp đem cái khăn tắm ném tới trên đầu cô, cản trở tầm mắt.

"Cắt, mới trước đây còn nhìn thấy không thiếu ~~ "

Chu Tích Tiệp không lại để ý đến cô, mặc quần áo tử tế xong liền ra đi xem xem, phát hiện những nam sinh kia bình thường chỉ mặc quần lót đi dạo ký túc xá đều ăn mặc chỉnh tề, thấy cậu đi ra đều rối rít đem ánh mắt kinh hồn cùng với kinh ngạc phóng đến trên người cậu.

Chu Tích Tiệp không để ý đến những ánh mắt này, quay đầu lại kéo tay Kiều Đa Bảo liền không coi ai ra gì nhanh chóng đi ra ngoài.

Về sau, trường học truyền đi sôi sục, nói tiểu nữ sinh hung mãnh xông thẳng ký túc xá nam sinh, một lần hành động đều đem hot boy nam thần cấp bắt làm tù binh.

Những nữ sinh kia rất là ghen tị, nói sớm biết rằng như vậy liền chọn lựa như vậy để thi thố. Vì vậy một chút nữ sinh lớn gan xúc động rối rít nếm thử, lập tức không chỉ thường xuyên có nữ sinh xông vào ký túc xá nam sinh thổ lộ, còn có nam sinh cũng bắt đầu xông vào nữ sinh ký túc xá.

Làm cho những nhân viên quản lý ký túc xá rất tức giận, mỗi một người đều đánh bóng con mắt phòng thủ cửa ký túc xá, bắt được một cái liền chụp học phần, hơn nữa nghiêm khắc cảnh cáo mới dẹp loạn được trò khôi hài như vậy.

Mà hai chủ nhân chính sau khi xác định quan hệ còn là như bình thường, không có gì thay đổi, tan học ăn cơm trở về ký túc xá về nhà, Kiều Đa Bảo vẫn như cũ thường xuyên dính vào bên cạnh Chu Tích Tiệp gào to, mà Chu Tích Tiệp vẫn chiều chuộng cô cũng trước sau như một săn sóc tinh tế. Mặc dù người khác trong lúc mơ hồ nhìn ra được quan hệ của bọn họ tựa hồ càng thêm thân mật, nhưng lại không có phân nửa vượt qua. Trường học vốn là đối với yêu sớm cũng không có bắt cực kỳ nghiêm, huống chi thấy bọn họ cùng một chỗ thành tích học tập cũng không có giảm xuống liền càng thêm không để ý tới.

Đây là có người vui vẻ có người lo kết quả, Dương Yên vừa là cao hứng lại là vui mừng, giống như trong nội tâm để xuống được khối đá lớn.

Về phần Lâm Nguyệt Dung, không bao lâu liền chuyển trường, cũng không ai biết cô chuyển đi. Mà Vạn Tiểu Bân lúc ấy quả thực ai oán giống như oán phụ, đích thực là mắt to ngập nước lã chã chực khóc vậy, làm cho Long Phượng Kiều tâm thương yêu không dứt, mặc dù có điểm khó chịu, nhưng cô còn là hưng phấn, bởi vì như vậy triệt để đoạn tâm tư khác của hắn.

Cuối cùng có một ngày, Long Phượng Kiều chờ đến cơ hội, hết sức hung mãnh mà đem Vạn Tiểu Bân ngăn ở nhà kho. Cô như tên lưu manh, run bả vai, cười với vẻ mặt dâm dê, lay động.

"Cậu. . . Cậu muốn làm gì? Không cần, không nên như vậy. . ." Nhìn Long Phượng Kiều ác bá từ từ đến gần, Vạn Tiểu Bân run rẩy thân thể, khuôn mặt tái nhợt, thủy lượng trong con mắt trong lúc bất tri bất giác bịt kín một tầng hơi nước.

"Tiểu Bân, cậu như thế nào lại không hiểu lòng của tôi?" Long Phượng Kiều quăng đầu óc đi, nhấc tay chống trên tường, đắm đuối đưa tình nhìn Vạn Tiểu Bân.

"Cái gì. . . Có ý gì?"

"Đến, chị đem chocolate cho ăn."

Long Phượng Kiều làm bộ như rất soái khí, móc ra một khối chocolate, lại không nghĩ rằng cô theo thói quen nhét đồ ở quần jean trong túi quần, hơn nữa hôm nay mặv lại có hơi chật, cô đưa tay từ phía sau cái mông móc a móc a, cuối cùng móc ra được một khối bị đè ép được biến hình thành thứ đen thùi lùi gì đó, mỉm cười đưa đến Vạn Tiểu Bân bên miệng, trong mắt tràn đầy ý uy hiếp.

"Tôi. . . Nôn. . ." Vạn Tiểu Bân chỉ cảm thấy một trận chán ghét, nôn khan hết mới lại lo lắng phản ứng của mình đắc tội Long Phượng Kiều, ánh mắt nhỏ sợ hãi vội vàng hướng cô nhìn lại, lại không đoán được vẻ mặt khiếp sợ của Long Phượng Kiều không thể tin che miệng lui về phía sau, run rẩy chỉ hắn.

"Cậu. . . Cậu thế nhưng lại nôn oẹ?"

". . ."

Bận rộn buồn tẻ lại vừa có rất nhiều đặc sắc, hồi tưởng quãng thời gian học sinh cấp 3 cuối cùng theo thời gian trôi qua cũng từ từ kết thúc, khổ nhọc ba năm, nhóm học sinh cuối cùng nghênh đón tháng Sáu thi tốt nghiệp trung học.

Sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học, tụ hội tốt nghiệp cái hoạt động này là tuyệt đối không thiếu được.

Vốn là Chu Tích Tiệp không định đi, bất quá Kiều Đa Bảo la hét muốn đi tham gia náo nhiệt, cậu cũng chỉ cùng cô đi.

Bởi vậy cách trường học không xa- mấy quán KTV kia, hai ngày nay cơ hồ tập trung tất cả học sinh thi tốt nghiệp trung học tuôn ra đến nơi này tụ hội.

Ở nơi tụ hội cũng chỉ có mấy bạn học quen thuộc, cũng có một chút bạn học cũ sơ trung, Kiều Đa Bảo ngoại trừ biết bên cạnh Long Phượng Kiều cùng Vạn Tiểu Bân chờ rải rác vài cái bạn học, cái khác cùng phòng gì gì đó cô phần lớn đều gọi không ra tên, lúc các cô ấy khóc hô ôm chầm cáo biệt, cô cùng Long Phượng Kiều liền ở một bên cùng một chút nam sinh ở phía sau ăn uống uống rượu.

Nói đến đến Kiều Đa Bảo cùng Long Phượng Kiều coi như là có duyên phận, cao trung ba năm cũng có thể gần như ở cùng lớp.

Ở cách vách tham gia buổi tụ hội trong lớp Chu Tích Tiệp liên tục lo lắng Kiều Đa Bảo uống nhiều, tụ hội đến một nửa liền đi qua tìm cô, chọc cho bạn học nam của lớp cậu mỗi một người đều nhìn với ánh mắt ranh mãnh, mà bạn học nữ là ghen tị không ngừng hâm mộ.

Kiều Đa Bảo bên này uống đến vui vẻ, bởi vì cô không thích uống bia, trực tiếp kêu rượu trắng đến, một chút nam sinh đều bị cô rót đổ, cô vẫn còn một ít chén một ít chén nhỏ miệng chép miệng chép miệng, có tư vị uống.

Kiều Đa Bảo tửu lượng là bị Kiều cha rèn luyện ra, Kiều cha liên tục thích miệng to ăn thịt, miệng to uống rượu mạnh, mà mới trước đây cô liền thường xuyên bị ngẫu nhiên nghỉ về nhà, cha ôm vào trong ngực ‘ta một ngụm ngươi một ngụm rót’. Dần dà, cô cũng uống đến nghiền, thường thường uống trộm rượu trong nhà, cô trốn khỏi Chu gia uống trộm, bất quá Chu gia rượu đỏ thì nhiều rượu trắng thì thiếu, Dương Yên cũng không để cho cô uống.

Hôm nay tới tham gia cái gì tụ hội, nói cho cùng chính là vì chính mình muốn uống đủ.

Cô nhóc mập mập hơn nữa khuôn mặt đã nẩy nở, hai má say lòng người mà đỏ hồng, thanh thuần động lòng người ngây thơ xinh đẹp, càng giống nhất con mèo làm biếng, đặc biệt là mắt to nhiễm men say mông lung, hắc lam ngọc thạch vậy mà rạng rỡ phát sáng.

Một chút nam sinh uống rượu say thất đổ lệch nghiêng con mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo.

Vạn Tiểu Bân bị Long Phượng Kiều bắt bớ qua một bên cùng cô cùng nhau karaoke, ánh mắt quét đến bên kia, cau mày, đang muốn đi qua đem Kiều Đa Bảo kêu lên. Mặc dù Đa Bảo cuối cùng vẫn là cùng với Chu Tích Tiệp, nhưng là hắn nhưng vẫn là rất quan tâm cô.

Cũng không ngờ cước bộ của hắn vừa động, đã nhìn thấy ở cửa bước đi tiến đến một bóng dáng quen thuộc.

Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, Chu Tích Tiệp lớn lên hấp dẫn ánh mắt, vóc người cao lớn cường tráng, thân cao 1m8, chân thon dài, mặt tuấn tú, con mắt thâm thúy, còn có khí chất kia quanh thân phát ra lạnh lùng.

Cậu chỉ vừa xuất hiện, nữ sinh toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng ngưng tụ ở trên người cậu.

Chu Tích Tiệp trực tiếp đi đến bên cạnh Kiều Đa Bảo như bùn nhão ngồi ở trên ghế sofa uống một mình tự nhạc, rất tự nhiên đưa tay cầm lấy tay trái cô bưng ly rượu nhỏ, Kiều Đa Bảo sững sờ, cũng không ngẩng đầu xem là ai, mắt say lờ đờ mê mang hướng thượng ngắm loạn.

"Cái ly. . . . Được? Nấc. . . ."

Kiều Đa Bảo uống rượu nấc cục, lục lọi một tý phát hiện tìm không được ly rượu, lập tức bực bội, tay phải nhặt lên một cái chai rượu liền rót vào miệng.

Chu Tích Tiệp lần nữa đưa tay đoạt lấy bình rượu trong tay cô, tiện tay đặt ở trên bàn, sau đó bàn tay một phen kéo cánh tay Kiều Đa Bảo đem cả người cô đều nâng lên, ánh mắt lạnh nhìn lướt qua các nam sinh đối diện vẫn còn ở thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo, những thứ kia nam sinh lập tức rùng mình một cái, rượu cũng tỉnh một nửa, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Kiều Đa Bảo bị kéo lên lung la lung lay đứng, cô mơ mơ màng màng thấy rõ mặt Chu Tích Tiệp, phát hiện rượu của là bị cậu đoạt, lập tức gãi đầu tóc có chút ít bực bội xô đẩy cậu vài cái.

Nhưng không có thúc đẩy, chính mình lại đứng không vững vô lực đổ ở trong lòng cậu.

Chu Tích Tiệp một tay nửa ôm Kiều Đa Bảo, một tay cầm túi của cô, nhàn nhạt liếc Vạn Tiểu Bân, Long Phượng Kiều một cái, mặt không thay đổi mang người liền trực tiếp đi ra ngoài.

Mặc dù một thân lãnh khốc cùng hờ hững, nhưng mà quan tâm đầy đủ đối đãi tốt với cô bạn gái nhỏ của mình say rượu, con trai như vậy càng thêm mê người, những nữ sinh kia nguyên một đám con mắt đều ngốc trệ, ánh mắt ghen tỵ sắp đem Kiều Đa Bảo sau lưng đều chọc thủng, mà người trong cuộc lại không hề cảm giác.