Trúc Mã Cực Sủng

Chương 4: Tranh chấp




Chu Tích Tiệp vốn là ngồi gần Kiều Đa Bảo, chứng kiến Kiều Đa Bảo nghe được, cậu tự nhiên cũng biết.

Đối với việc Lưu Hải Yến nhục mạ người khác, cậu nhíu mày, mặc dù cậu đối với Hồ Tiểu Đình không có cảm giác gì, nhưng cậu cũng thấy cô ấy đối xử tốt với Kiều Đa Bảo, làm trưởng lớp, vừa muốn mở miệng nói chút gì đó, cậu liền thấy bộ dạng Kiều Đa Bảo đột nhiên xù lông nổi đóa.

Chỉ thấy than thể mập mạp của cô dịch chuyển, chống một tay lên bàn, trong nháy mắt đến trước mặt Lưu Hải Yến, khí thế hung hăng trừng mắt nói, "Nói ai đầu người óc heo!"

Lưu Hải Yến bị sợ hết hồn, một lát sau cô phục hồi tinh thần, cũng tức giận đứng lên. Hai người một cao một thấp nhìn nhau, mặc dù Kiều Đa Bảo trông như học sinh tiểu học nhưng khí thế của cô lại không thiếu kém so với Lưu Hải Yến. Nếu như mới vừa rồi chỉ là bộ phận học sinh chú ý tới đây, giờ phút này hấp dẫn ánh mắt của cả lớp thậm chí mấy người sát vách cũng nhìn sang .

Ban Trọng điểm xưa nay chưa từng xuất hiện đánh nhau a a a a a!

"Tôi nói ngươì ngồi cùng với cậu óc heo đấy, làm sao vậy? Béo muội muội!"

Lưu Hải Yến không cam lòng thấy chính mình thiếu chút nữa bị mất mặt trước người nhỏ bé hơn mình, hết sức hung hăng trừng mắt.

Kiều Đa Bảo giận quá , không hề nghĩ ngợi liền giơ quả đấm nhỏ chuẩn bị đánh tới. Ở trong thế giới của cô, mặc dù phần lớn thời gian đều ở trạng thái ôn hòa, ngơ ngác, nhưng không có nghĩa là cô không có mặt bạo lực! Nói không lại, liền đánh!

Lưu Hải Yến sợ ngây người, không nghĩ tới Kiều Đa Bảo nói đánh là đánh, nhưng nhìn kia tư thế khẳng định không phải là cô chỉ là loại nữ sinh chỉ biết kéo áo giật tóc, quả nhiên là từ ban phổ thông đi lên , trước khi đánh còn không chớp mắt một cái .

Kiều Đa Bảo liền giơ quả đấm nhỏ, mọi người căng thẳng nhìn chăm chú, đột nhiên quả đấm ngừng lại cách Lưu Hải Yến ở cự ly cực gần.

Chu Tích Tiệp nắm lấy cổ tay Kiều Đa Bảo, mang theo cô lui về phía sau vài bước, sau đó cả người ngăn cản Kiều Đa Bảo tiến phía trước.

Lập tức, tất cả mọi người giống như thở nhẹ một hơi, Lưu Hải Yến ý thức được căng thẳng, sau lưng đều ra một thân mồ hôi. Cô trông thấy thân hình rắn chắc của Chu Tích Tiệp, cùng với gò má lạnh lùng cương nghị, tim không khỏi bang bang nhảy vài cái, cảm giác giống như một màn anh hùng cứu mỹ nhân, nghĩ tới khuôn mặt cũng hồng lên vài phần.

Kiều Đa Bảo nổi giận đùng đùng trừng mắt trước Chu Tích Tiệp,

"Cậu ngăn cản tôi lại làm cái gì! Hay là để cho tôi đánh cả cậu lẫn cô ta!"

Chu Tích Tiệp trầm mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói:

"Ban Trọng điểm không giống ban phổ thông, ở chỗ này đánh nhau sẽ bị xử phạt !"

"Tôi chẳng quan tâm chỗ khỉ gió cái gì mà xử phạt ! Tôi muốn giúp Tiểu Đình hả giận!" Kiều Đa Bảo mắt mở thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ hồng.

Hồ Tiểu Đình giờ phút này đã kịp phản ứng, không nghĩ tới Kiều Đa Bảo lại vì cô đi đánh người. Vội vàng đã chạy tới, căng thẳng kéo Kiều Đa Bảo vội la lên,

"Đa Bảo, tớ không sao, tớ thường xuyên bị ba mắng đã quen, loại này mắng đối với tớ mà nói không đáng kể chút nào,cậu ngàn vạn lần không nên đánh người!"

Chu Tích Tiệp giờ phút này xoay người, khuôn mặt không thay đổi nhìn Lưu Hải Yến,

"Bạn học Lưu , cậu làm đại biểu số học, trợ giúp bạn học cùng lớp giải đáp nghi vấn là trách nhiệm của cậu, cậu không chỉ bỏ mặc còn nhục mạ bạn học, nếu cậu giờ phút này không nói xin lỗi Hồ Tiểu Đình, tôi sẽ bảo thầy giáo hủy bỏ chức vị của cậu nhường những bạn học khác!"

"Tớ. . . ."

Lưu Hải Yến lúng túng mặt đỏ lên, cô đã rất khó khăn tiếp cận Chu Tích Tiệp. Trên khuôn mặt bị nói cho một trận không khỏi nóng hổi lại không dám trả lời, nhưng nếu như liền như vậy đã bị đá ra khỏi chức đại biểu, cô còn mặt mũi nào chứ.

Cô không cam lòng, cũng bởi vì người kia làm cho Chu Tích Tiệp đối với mình như vậy, Lưu Hải Yến không khỏi phản bác

"Muốn tôi xin lỗi cũng có thể, Kiều Đa Bảo cũng muốn nói xin lỗi với tôi! Cô ta vừa mới muốn động thủ đánh tôi!"

Kiều Đa Bảo bị Hồ Tiểu Đình nói,lại bị Chu Tích Tiệp kéo lại đằng sau cậu ta, vừa mới nghe được lời nói Chu Tích Tiệp cơn tức đã hơi chút chậm lại, nhưng giờ phút này vừa nghe được lời nói Lưu Hải Yến lại phủi đất đứng lên.

"What! ?! Đồ gậy gỗ đen, Dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi cậu!"

Lưu Hải Yến làn da là trời sinh đã ngăm đen, sau đó lại có điểm gầy, ghét nhất người khác nói cô là gỗ đen gì gì đó, bây giờ nghe Kiều Đa Bảo mắng, trong long uất ức phát nghẹn.

"Trưởng lớp! Cậu xem cô ta. . . ."

Chu Tích Tiệp còn là mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô nhàn nhạt hỏi: "Cô ấy đánh cậu sao?"

Lưu Hải Yến hơi chậm lại, lập tức nói không ra lời.

Cuối cùng cả lớp vây lại xem, Lưu Hải Yến cuối cùng vẫn là nói xin lỗi Hồ Tiểu Đình, nhưng là thái độ cùng giọng nói liền lại là khác hẳn dáng vẻ xin lỗi.

Từ vô danh tiểu tốt, Hồ Tiểu Đình cuối cùng nổi tiếng trong ban, uy danh của Chu Tích Tiệp càng thêm truyền xa, các nữ sinh đối cậu càng thêm si mê, Kiều Đa Bảo cũng bị bọn tiểu đệ Quách Tiểu Cường cúng bái không thôi, liền cả ban trọng điểm đi qua cô, quay lại nhìn rất nhiều, không nghĩ tới cô mặt ngoài thoạt nhìn ngây ngốc đáng yêu, nhưng trên thực chất trong thân thể lại là tiểu ma quỷ bạo lực. Cho nên, cho tới bây giờ ngoại trừ Hồ Tiểu Đình, bên ngoài, không ai dám đến gần cô.

Lâm Nguyệt Dung thống khổ mà không nói được gì, khóe mắt chứng kiến Chu Tích Tiệp chậm rãi thu thập sách trên bàn, cầm lấy túi sách lui về phía sau lưng vung một cái, tiêu sái mà chuẩn bị rời đi phòng học, căn bản là không có chú ý tới Lâm Nguyệt Dung.

Lâm Nguyệt Dung vội vàng gọi: " Lớp trưởng!"

Chu Tích Tiệp nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, Lâm Nguyệt Dung vội vàng cầm lấy bài thi vòng tới, mau bước qua, giương cao mỉm cười nhìn xem hỏi hắn: " Lớp trưởng, tớ có bài không biết làm ,cậu có thể ở lại chỉ cho tớ không?"

Không đợi Chu Tích Tiệp nói, Nhậm Đức Diệu lập tức xông lên hưng phấn mà hỏi: "Bài kia phải không, tớ dạy cho cậu nhé!"

Lâm Nguyệt Dung mặt tối sầm, nhưng con mắt nhìn xem phản ứng của Chu Tích Tiệp, mắt lóe ra tia chờ đợi.

Chu Tích Tiệp lại không nhìn cô, cậu cúi đầu nhìn lướt qua đề mục, giọng nói bình thản, "Vật lý là do Nhậm Đức Diệu làm đại biểu, cậu hỏi cậu ấy có thể sẽ hiểu thêm nhiều cái khác."

Nhậm Đức Diệu gật đầu liên tục, vỗ vỗ bả vai Chu Tích Tiệp cười nói, "Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Tiệp mặc dù thành tích tổng hợp xếp nhất, nhưng là đại biểu Vật lý, tôi thấy bài này rất đơn giản, tớ có thể giải cho cậu a."

Lâm Nguyệt Dung khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, khó xử nhìn Chu Tích Tiệp, Cậu trực tiếp gật đầu nhẹ, " Đại biểu Nhậm nói không sai, tớ đi trước."

Nói xong bạn học Chu tiêu sái quơ quơ ống tay áo, đi qua tránh người, chỉ để lại bạn học Lâm Nguyệt Dung ai oán cùng Nhậm Đức Diệu hưng phấn không thôi..