Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 13: Nghĩ muốn thét chói tai




Xe vững vàng chạy trên đường, Lam Kỳ thoải mái làm tổ trên ghế ngồi bên tay lái phụ.

"Thiệu ngốc, ở trong quân đội anh là làm cái gì?" Trong xe khí lạnh đầy đủ, cảm giác dễ chịu rất nhiều.

"Công việc rất bình thường." Thiệu Tử Vũ mở miệng, không biết giải thích như thế nào với cô, sau khi tốt nghiệp nhập ngũ anh chỉ đến bộ đội dã chiến ngây người một năm, liền tiến vào sở nghiên cứu tiến hành công việc nghiên cứu khoa học, nội dung công việc của anh liên quan rất nhiều đến việc quốc gia cơ mật, anh không thể lộ ra một chữ nào cho cô, hơn nữa cô biết cũng không có lợi ích gì.

Lam Kỳ bĩu môi híp mắt nhìn anh.

"Ai, Thiệu ngốc, tiền lương của anh bao nhiêu một tháng." Cô dịch thân thể tới gần anh một chút, cô không phải cầm của anh một trăm nghìn sao? Chột dạ đồng thời lại tò mò, anh đến cùng có bao nhiêu tiền đây.

Chỉ là để cho cô không nghĩ tới động tác thân mật như vậy đổi lại là một cái trừng lạnh của anh.

"Thắt dây an toàn, ngồi yên." Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ nghiêm túc, tuy rằng anh đối với kỹ thuật lái xe của mình rất có lòng tin, nhưng thói quen như vậy rất nguy hiểm.

"Không nói thì không nói, làm gì trừng tôi."

Giọng nói đột nhiên nghiêm khắc làm cho Lam Kỳ lập tức đem thân mình dịch chuyển đến vị trí cách xa anh nhất, dựa vào cửa sổ trừng ngược lại, một bộ dáng chết cũng không hối cải.

Lông mày Thiệu Tử Vũ nhíu lại một chút, đôi mắt xếch hẹp dài nhìn cô bớt chút sắc bén nhiều hơn nồng đậm bất đắc dĩ, cô ăn mềm không ăn cứng, tính tình một chút cũng không thay đổi.

"Nghe lời, ngồi đàng hoàng tôi sẽ nói cho em biết.” Ánh mắt của anh dịu dàng, khóe miệng giơ lên ý cười.

Trong xe Lam Kỳ cảm giác hơi lạnh liền thay đổi hệ thống sưởi ấm, ngồi thẳng thân thể thắt chặt dây an toàn, anh cho cô bật thang sao cô lại không đi xuống, trọng điểm là anh nói không sai, Tiểu Mễ cũng đã nhiều lần trách mắng cô.

"Xong rồi, anh nói đi."

"Tiền lương bộ đội không cao.” Thiệu Tử Vũ trả lời, các hạng phúc lợi ở bộ đội không tệ, nhưng so sánh với đại đa số các công ty quản lý nước ngoài xác thực không cao bằng.

"Vậy làm sao anh có thể có..." Lam Kỳ kịp thời câm mồm, thiếu chút nữa cô đã nói ra, vậy làm sao anh có thể có nhiều tiền như vậy. Anh không biết cô đã xem trong thẻ anh có rất nhiều tiền, mấy ngón tay cô đều rung rẩy.

"Có cái gì?" Thiệu Tử Vũ hỏi, có thể là cô gái nhỏ này sợ anh biết chuyện cô dùng số tiền kia.

"Có....có xe."

"Bộ đội phát."

"Oh"

Lam Kỳ xoay mặt ra bên ngoài xe, Thiệu ngốc đáng ghét không nói thật, làm như thế nào để hỏi anh? Không phải là anh đã phát hiện sai sót gì về cái thẻ chứ?

"Bộ đội bao ăn bao ở vậy anh để dành được bao nhiêu tiền?" Nếu anh đã nói đùa thì cô liền đi thẳng vào vấn đề.

"Không biết, thẻ của tôi em giữ, phía trên tôi còn có tiền lương, còn thêm số tiền định kỳ hàng năm trong nhà đưa.” Thiệu Tử Vũ kỳ quái nhìn cô.

"Cho tới bây giờ anh đều không trông coi tiền?" Làm sao có thể có người như vậy, ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng không biết, cái này cô hiểu, anh tham gia quân ngũ, tài lực của nhà họ Thiệu lại hùng hậu, vậy tiền trong thẻ cũng không khó giải thích, nếu như vậy....

"Thiệu ngốc, tôi nghĩ chúng ta không thân, ngày mai tôi đem trả thẻ cho anh, số tiền bên trong một phần tôi cũng không hề động đến.”

"Xuy"

Thiệu Tử Vũ nhịn không được.

"Anh cười cái gì, tôi thật không có động đến.” Cô cường điệu, cho dù có động đến cũng không còn cái gì, dù sao nhà anh có tiền, lúc còn nhỏ cô cũng lấy không ít tiền của anh.

"Không có gì."

Thiệu Tử Vũ nén cười, trong mắt là dịu dàng, ánh mắt làm say lòng người.

"Thẻ em cứ giữ lại, tôi còn có.” Anh cho cô chỉ là một phần để dành nhỏ, nhiều hơn anh sợ cô có gánh nặng.

"Tôi không cần.” Nếu không phát hiện, thẻ đem trả lại cho anh, thanh toán xong.

"Em có đói bụng không?" Thiệu Tử Vũ đột nhiên hỏi.

Lam Kỳ vẫn còn đang rối rắm trong vấn đề vừa nảy, nghe được anh nói như vậy, gật đầu theo quán tính, xác thực bụng cô đã đói đến dẹp lép, buổi sáng lúc ra cửa cô chỉ uống có một ly sữa.

"Ở trên xe chờ tôi...tôi đi mua ít đồ ăn lót bụng." Ánh mắt Thiệu Tử Vũ nhìn về phía cửa hàng nhỏ cách đó một trăm mét, anh nhớ cô đang rất đói.

"Được” Lam Kỳ gật đầu, chuyện cái thẻ cứ quyết định như vậy, sau này trực tiếp trả lại cho anh.

Thiệu Tử Vũ đem xe ngừng ở ven đường rồi đi về phía cửa hàng, ở trên xe Lam Kỳ nhàm chán, đột nhiên có chút ngứa tay, con đường này rộng như vậy không bằng mở xe của Thiệu ngốc vui đùa một chút.

Lam Kỳ là một người nghĩ cái gì thì làm cái đó, ngồi vào ghế lái lập tức khởi động xe, ở hai tháng học lái xe hơn nữa có Mễ Đóa chỉ đạo, cảm giác mình kỳ thật đã có thể thuần thục lái xe chỉ còn thiếu mỗi cái bằng lái thôi.

Lam Kỳ bắt đầu lái rất chậm, dần dần tăng tốc, con đường này rất ít xe, mặt đường lại rộng rãi, cô lái xe đi thật xa sau đó lái trở lại, sẽ không không có lương tâm bỏ lại Thiệu ngốc ở chỗ này.

Thuận lợi đem xe thay đổi phương hướng, tăng tốc lái trở về, đột nhiên có một cậu nhóc chạy xe đạp ngang qua đường cái ở trước mặt cô.

Phía trước thật nhanh băng qua.

"A” Tay cô vội vàng chân loạn đạp thắng xe, chỉ thấy xe đột nhiên tăng tốc, tay lái lệch nghiêng đụng vào hàng rào ven đường tóe ra lửa.

“Ầm” Trong xe Lam Kỳ cảm thấy mãnh liệt va chạm, hoàn hảo là cô cố thắt dây an toàn, thân mình bị cố định chặt chẽ, không có bị thương, chỉ là đầu có chút choáng váng.

Hoảng hồn thở phào nhẹ nhõm, hù chết, đem chân ga thành chân thắng mà đạp.

"Thằng nhóc chết toi.” Cô tức giận xuống xe muốn tìm người gây họa, chỉ thấy cách đó không xa một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trên xe đạp, cười đùa với cô.

"Chị nhất định phải chết.” Để lại mấy lời này, thằng nhóc đạp xe bay nhanh rời đi.

"Thằng nhóc, mày đứng lại cho bà.....đồ nhóc khốn khiếp." Lam Kỳ tức giận mắng.

Không biết tiếng xe đạp hay là tiếng mắng chữi của cô theo gió bay xa, lúc Lam Kỳ quay đầu đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát giao thông màu trắng xuất hiện, chớp mắt liền hiểu rõ ý tứ “chết chắc” của thằng nhóc kia, cô nghĩ muốn thét chói tai.