Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 15: Suy tính




Gần đây Mạc Từ Duệ trở nên bám người kinh khủng. Anh lúc nào cũng lẽo đẽo theo Ninh Ninh, thừa cơ ăn trộm đậu hũ của cô.

“Bỏ ra đi, anh nặng quá.” Ninh Ninh đang nấu ăn, bị anh dựa cả người lên vai, cằn nhằn lên tiếng.

“Anh xin lỗi.” Đôi tay lại thừa dịp ôm lấy eo cô.

“Vướng quá.” Cô dùng muôi sắt đánh nhẹ vào tay anh, chớp mắt bỗng nảy ra một ý trêu đùa, giọng nói giảo hoạt, cười ngọt ngào:

“Anh nếm thử xem.”

Ninh Ninh gắp miếng thịt hầm giơ về phía anh, ánh mắt vạn phần chờ mong, hy vọng.

Mạc Từ Duệ cưng chiều nhìn hình ảnh diễm lệ này của cô, khẽ nuốt nước bọt, há miệng, ngay lúc đó Ninh Ninh cười ranh ma, đưa miếng thịt thơm ngọt cho vào miệng cô. 

Chưa kịp nhai cũng chưa kịp cười đắc ý, môi cô đã bị anh chặn lại, tham lam liếm mút, từ trong miệng cô lấy ra miếng thịt, sau đó không hề kiêng kị gì nhai xuống.

“Là của anh….” Mạc Từ Duệ cười đắc thắng, khẽ vuốt nhẹ môi cô. Tiểu bé con, anh mà không biết ý đồ này, thì thật không xứng là thanh mai trúc mã một đời với em.

Ăn cơm xong, Mạc Từ Duệ lại một đường theo cô vào phòng, tiếp tục sự nghiệp dính người. Chưa kịp cãi lý với anh thì điện thoại cô reo lên.

“Alô, Tĩnh tiên sinh.”

“Ăn tối sao?” Ninh Ninh ngập ngừng “Được ạ. ”

“7h tối mai, vâng, tôi biết rồi.”

Mạc Từ Duệ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khác thường của cô mà đay nghiến:

“Ai đấy?”

“Là bạn mời em ăn cơm.” Ninh Ninh lắp bắp: “Cậu cả của Tĩnh gia, Tĩnh Thiên.”

“Tĩnh Thiên? Sao em quen biết với hắn ta?”

“Tình… cờ gặp.” Ninh Ninh bất giác cắn nhẹ môi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lắp bắp nói.

“Nói thật.” Mạc Từ Duệ giữ chặt lấy mặt cô, ép cô nhìn đối diện mình.

“Em đi xem mắt.”

“Xem mắt?” Giọng nói rít cao lên: “Bao giờ? Ở đâu? Mấy lần? Gặp bao nhiêu người? Là những ai?”

Nhận ra bàn tay đang siết càng ngày càng chặt lên hông cô, Ninh Ninh thành khẩn trả lời:

“Không nhiều lắm, 2 lần, 2 người, đều ở quán trà Phong Đỉnh, em đã dứt khoát từ chối rồi…”

“2 lần. Vậy tại sao hắn ta vẫn liên lạc lại với em?”

“Chắc hắn cảm thấy hứng thú.”  Cô lè lưỡi, nói dối, đồng thời bày ra phong thái ‘phong tình vạn chủng ’ của mình. 

Mạc Từ Duệ trừng mắt, tức giận ngậm chặt lấy môi cô, hơi thở mang theo chút lạnh lẽo lên tiếng: “Hủy đi.”

“Không được.” Ninh Ninh phản bác, cố thoát khỏi gọng kìm của anh: “Như vậy em sẽ không biết được hắn có ý đồ gì với Thẩm gia.”

“Sao em biết được?” Giọng nói của anh đầy trào phúng, tiểu miêu miêu nhỏ này cũng không phải búp bê trang trí đâu.

Chỉ là trực giác của em. Cô không dám trả lời anh cái nguyên nhân củ chuối này, khẽ hắng giọng uy hiếp.

“Nói vậy là anh cũng đã biết.”

“Ừ, anh cũng mới biết.” Khẽ ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, anh thì thầm: “Hắn muốn phá vỡ tình cảm hai nhà Thẩm-Mạc, xem mắt và  muốn kết hôn với em chắc là để nâng cao địa vị, quyền lực trong Tĩnh gia, cũng có thể hắn muốn mượn tay Thẩm gia làm gì đó.” 

Anh nói tiếp:

“Thế nên bữa ăn đấy em đừng đi.”

“Không, em nhất định phải đi.” Dùng đôi mắt sáng trong, cô nhìn thẳng vào anh: “Người hắn muốn tính kế là em, dù muốn trốn tránh cũng không được. Chi bằng đối diện xem hắn muốn làm trò gì.”

Mạc Từ Duệ thở dài, bất lực nói:

“Cũng được, nhưng phải cho anh đi theo.”

“Đồng ý.” Ninh Ninh sảng khoái cười một tiếng.

“Khuya rồi, đi ngủ thôi.”

Rúc vào trong người anh, Ninh Ninh thoải mái ngủ một giấc, quên mất rằng mình đang định cằn nhằn việc anh tự tiện theo vào phòng cô.

Nửa đêm, Mạc Từ Duệ tỉnh dậy, nhẹ nhàng ra khỏi giường. Anh đứng ở ban công, hút một điếu thuốc trầm tư một lúc, rồi gọi điện thoại.

“Mạc Từ Duệ, nửa đêm gọi điện chắc không phải muốn chào hỏi người bạn cũ này chứ.” Một giọng nói sang sảng, tràn đầy kinh ngạc.

“Đương nhiên không phải.” Mạc Từ Duệ lạnh nhạt trả lời: “Tĩnh Kỳ, về chuyện của Hoa Lâm, cậu có hứng thú muốn nghe không?”

“Ồ, tất nhiên.” Tiếng nói vẫn vui tươi, phóng khoáng như lúc ban đầu, trêu đùa: “Mạc lão đại gần đây quả nhiên chơi rộng tay, từ khi nào mà anh quan tâm đến Tĩnh gia chúng tôi thế.”

“Nghe hay không nghe?” Mạc Từ Duệ mất kiên nhẫn nói.

Bên kia, Tĩnh Kỳ lập tức thu lại bộ mặt đùa giỡn thường ngày, trong phút chốc mắt sắc lại, lạnh nhạt nói:

“Nghe. Điều kiện là gì?”

“Sáng mai tôi chuyển tài liệu cho cậu. Điều kiện à, nói sau.”

Mạc Từ Duệ không nhanh không chậm tắt máy, anh đứng trên lan can, nhìn những ánh đèn lấp lánh phía trước, phút chốc chìm vào suy tư, đến lúc cái lạnh thấm đẫm cơ thể mới đi vào phòng.