Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 26: Họp mặt bạn cũ




Buổi họp mặt bạn cũ hẹn tại quán KTV vào tám giờ tối, Mễ Tu đưa Tiêu Quý đến đúng giờ.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong truyền đến tiếng nhạc vang trời, còn kèm theo một hai câu gào thét inh ỏi “Em khiến tôi say khướt, em khiến tôi rơi lệ…”

Tiêu Quý theo bản năng trốn bên cạnh Mễ Tu, tiếng hát này thật sự đánh thẳng tới tâm linh của nhân loại, những người có trái tim yếu ớt tuyệt đối không chịu nổi đâu. Mễ Tu cười bất đắc dĩ, anh vươn tay che lỗ tai Tiêu Quý lại, khoé miệng mấp máy, nhưng bởi vì âm thanh quá lớn mà hoàn toàn không nghe được gì.

Lúc này có một bạn học tinh mắt phát hiện bọn họ, rồi vẫy tay với bọn họ, Tiêu Quý nhìn qua, đúng là anh chàng đã gặp ngày hôm qua.

Có một anh chàng tắt đi âm nhạc, giơ lên microphone, la lên: “Yên lặng một chút, yên lặng một chút, các học sinh chú ý! Cặp tình nhân đẹp nhất Trung Quốc của thế kỷ mới đại giá quang lâm, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”

Các học sinh cùng nhau nhìn qua.

Tiêu Quý ngẩn người, cặp tình nhân đẹp nhất Trung Quốc của thế kỷ mới? Danh hiệu này không tệ. Tiêu Quý giờ lên bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền rõ ràng: “Hi, đã lâu không gặp!”

Không có bất cứ lời đáp lại nào.

Ba giây sau, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng huýt sáo, liên tục không ngừng…

“Mẹ kiếp, đó không phải là cô gái ấy sao!”

“Đúng đó, là cô ấy!”

“Sao bọn họ vẫn còn ở bên nhau!”

“…” Tiêu Quý lặng lẽ đầy vạch đen, bọn họ vẫn ở bên nhau là chuyện quái lạ thế sao?

Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, Mễ Tu và các bạn chào hỏi lẫn nhau, sau đó anh ôm vai Tiêu Quý đi vào trong, người ngồi hai bên sofa di chuyển, chừa ra hai chỗ trống, Tiêu Quý kề sát Mễ Tu ngồi xuống.

Anh chàng ở phía bên kia trước đây cùng ký túc xá với Mễ Tu, hơi béo, cao to, làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác, nghe nói từ bé đã là người nói nhiều. Hai người đã lâu không thấy, hôm nay gặp mặt, miệng của anh chàng đó không hề ngừng nghỉ, ngay cả cô bạn gái nhỏ bé bên cạnh anh ta cũng bị gạt sang một bên.

Tiêu Quý hoàn toàn không xen vào, tuy rằng cô quen với bạn học của Mễ Tu, nhưng vì không cùng một trường cho nên không thân thiết lắm, gặp mặt chỉ có chào hỏi, không biết nói gì hơn. Hiện tại Mễ Tu vội vàng ứng phó với bạn học, không nhàn rỗi mà săn sóc cô, Tiêu Quý hơi nhàm chán nhìn đông nhìn tây, đùa nghịch vạt áo, nhìn chằm chằm màu sắc đỏ chót loá mắt kia, cô nhớ tới năm mươi tờ chủ tịch Mao.

Trên tay đột nhiên ấm áp, Tiêu Quý lấy lại tinh thần, cô hơi quay đầu, nhìn thấy Mễ Tu vẫn còn cười nói với anh chàng kia, nhưng bàn tay ở bên hông anh đang nắm chặt tay cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô. Tiêu Quý cười nhẹ, đôi mắt to cong lên, hai má lúm đồng tiền nở rộ, tình yêu và sự nương tựa vô hạn. Người yêu của bạn thật lòng quan tâm đến bạn, có lẽ bất cứ lúc nào cũng không thể khiến bạn cảm nhận được sự quan tâm của anh ấy từng giờ từng phút, nhưng anh ấy nhất định sẽ không để bạn cảm thấy anh ấy bỏ mặc bạn, cho dù chỉ là một chút.

Dường như nhận ra Tiêu Quý đang nhìn anh, Mễ Tu xoay đầu qua, cười dịu dàng, anh kề sát bên tai Tiêu Quý nói: “Có phải buồn chán lắm không, đợi lát nữa chúng ta rời khỏi.”

Tiêu Quý lắc đầu, đôi mắt to hơi uốn cong, cùng Mễ Tu mười ngón đan vào nhau thật chặt. Chỉ cần ở bên anh, cho dù làm gì cô cũng không cảm thấy buồn chán.

“Này, vợ chồng son hai người thì thầm gì đấy? Để chúng tôi nghe với!” Anh chàng cùng ký túc xá thấy Mễ Tu và Tiêu Quý kề tai nói nhỏ, anh ta cố ý lớn tiếng trêu ghẹo nói.

Tiếng nói này thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không ca hát nữa, không chơi oẳn tù tì, tất cả đều nhìn qua, rồi bắt đầu đùa bỡn.

“Ôi, đã nhiều năm như vậy vẫn còn gắn bó keo sơn à!”

“Mễ Tu, cậu quá đáng nha, đây không phải là kích thích bọn đàn ông độc thân chúng tôi sao?”

“Haiz! Sớm biết vậy lúc trước tôi cũng yêu sớm, nói không chừng bây giờ con tôi có thể chơi điện tử rồi!”

“Cuốn xéo, ông đây ăn giấm chua sẽ đánh người!”

“Cái gì mà chơi điện tử ăn giấm chua, dâng hiến tấm thân trai tân của cậu ra ngoài trước đi!”

Tiêu Quý thiếu chút nữa là sặc nước, thì ra nam sinh bọn họ nói chuyện mãnh liệt như vậy, nhưng mà so với Hầu Tử nhà cô vẫn còn non nớt một chút.

Lúc này lại có một anh chàng khác cảm khái: “Đừng thấy Mễ Tu giỏi về mọi mặt, hồi đó cậu ấy là người đầu tiên trong lớp chúng ta yêu sớm, chủ nhiệm lớp đã từng chỉ đích danh phê bình đó.”

Tiêu Quý sửng sốt, chủ nhiệm lớp đã từng phê bình anh? Mễ Tu chưa bao giờ nói với cô nha! Khi ấy bọn họ còn nhỏ, Tiêu Quý cũng biết cô luôn đến trường tìm anh cũng ảnh hưởng không tốt lắm, vì thế cô thường xuyên nói bóng nói gió, hỏi Mễ Tu thầy cô có nói gì hay không, nếu thầy cô phê bình anh, vậy lần sau cô ở bên ngoài trường học đợi anh mà không đi vào, nhưng Mễ Tu nói bởi vì thành tích của anh tốt, cho dù thầy cô biết cũng sẽ không làm khó anh. Thế nhưng, không ngờ vì vậy anh bị chủ nhiệm lớp phê bình trước mặt mọi người, sớm biết vậy trước kia cô đã âm thầm một chút.

Dường như biết được Tiêu Quý suy nghĩ gì, Mễ Tu bóp nhẹ lòng bàn tay cô, nghiêng mặt nhìn cô nói: “Đừng nghĩ lung tung, chuyện đã qua lâu như vậy.”

Tiêu Quý bĩu môi, chầm chậm lung lay cánh tay anh, êm ái nói: “Vậy sau này có chuyện gì anh đều phải nói cho em biết, không được gạt em.”

“Được, đều nói cho em biết.” Mễ Tu dịu dàng nói, tì lên trán Tiêu Quý, mùi rượu nhàn nhạt quanh quẩn giữa hơi thở của hai người.

“Anh xem người ta, đối xử với bạn gái dịu dàng biết bao, nhìn lại anh đi, chỉ lo nhậu nhẹt coi em như không khí!” Một cô bạn gái đi cùng nhìn thấy cảnh tượng kia liền nhéo lỗ tai bạn trai mình, bất mãn oán giận.

“Anh có thể so với người ta sao? Hai người bọn họ tốt đẹp đã nhiều năm rồi!” Anh chàng kia bụm lỗ tai bị nhéo, uất ức nói.

Tiêu Quý khẽ cười ra tiếng, thưởng thức niềm vui được xem anh chàng nào đó bị bạn gái dạy dỗ.

Lúc này một anh chàng đeo kính gầy gò đi tới, vỗ vai Mễ Tu.

“Mễ Tu, có khoẻ không?” Nói xong, anh ta đưa cho anh một ly rượu.

Mễ Tu thấy rõ người tới, anh đứng dậy nhận ly rượu, cũng vỗ vai đối phương, trả lời thân thiện: “Ừ, cũng ổn, cậu thì sao? Nghe nói học ở đại học G.”

Anh chàng kia cười ngại ngùng, lấy lòng nói: “Đúng vậy, cậu thế nào? Học ở đại học B áp lựa nhất định rất lớn phải không?” Nói xong, anh ta cụng ly với Mễ Tu.

“Cũng được.” Mễ Tu nói, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Tiêu Quý chớp mắt, nhìn kỹ anh chàng đeo mắt kính kia, anh ta ngồi cùng bàn với Mễ Tu hồi năm lớp 11, nhưng thời gian cũng không dài, hơn nữa hai người chẳng thân thiết lắm, thế tại sao Mễ Tu nhà cô nói chuyện đặc biệt khách sáo với anh chàng kia, vả lại anh còn uống sạch ly rượu, lúc cùng người khác uống rượu anh đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ tượng trưng thôi.

Hàn huyên qua loa vài câu, anh chàng kia liền rời đi, trước khi đi còn chào Tiêu Quý.

Buổi họp mặt kéo dài đến khoảng mười giờ tối, lâu ngày gặp lại, mọi người đều uống nhiều, ra khỏi KTV, có người đề nghị muốn đến quán bar tiếp tục. Bởi vì rất nhiều nam sinh dẫn bạn gái tới, đêm khuya mùa đông giá rét, gió lạnh thổi qua, đã có vài cô gái la hét đòi về nhà. Ý kiến không thống nhất, đương nhiên cũng không đến quán bar, có vài người vẫn chưa thấy đã, hẹn lần sau tụ họp.

Tiêu Quý thấy hai má Mễ Tu đỏ bừng, cô dìu anh mau chóng đón xe, tạm biệt với những người kia rồi ngồi xe về nhà. Mễ Tu xưa nay không thích uống rượu, tửu lượng cũng thấp, hai ly rượu trắng, hai chai bia đã là giới hạn rồi. Tối nay không biết có phải là vì lâu ngày gặp lại bạn học không mà anh rất vui vẻ, uống mấy chén, bia rồi rượu nho thay phiên nhau, nhất là sau khi gặp anh chàng đeo mắt kính kia, anh không từ chối ai cả, hiện tại đi đường đã có chút lảo đảo.

Tới nhà, Tiêu Quý dìu Mễ Tu, cố gắng làm nhẹ động tác, cởi giầy cho anh rồi dìu anh lên lầu.

Nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng Mễ Tu, Tiêu Quý đá cửa, miệng than thở: “Trông anh gầy như vậy, sao lại nặng như lợn chết thế!”

Còn chưa phàn nàn xong, Tiêu Quý đã bị lợn chết đè dưới thân.

Miệng đầy mùi rượu bia, hơi thở của Mễ Tu nóng đến doạ người, đầu ngón tay anh vẽ vời trên mặt Tiêu Quý, thật giống như cây kim vừa hơ lửa, hơi đau lại còn có loại kích thích khó tả.

Hai tay Tiêu Quý chống trên ngực anh, cô đỏ mặt, sợ hãi nói: “A Tu, anh thật sự nặng quá…” Người uống say sao lại nặng như vậy hả!

Trả lời cô là đầu lưỡi Mễ Tu dạo chơi trên cái cổ trắng mịn của cô, Tiêu Quý nheo mắt, loại cảm giác kim châm này còn mãnh liệt hơn.

Đột nhiên Tiêu Quý nhớ đến một việc. Hai tay cô giữ chặt cổ Mễ Tu, trừng to mắt hỏi: “Vì sao em có cảm giác hôm nay anh là lạ?” Bình thường anh không uống rượu bia nhiều như hôm nay, hơn nữa phần lớn đều do anh chủ động.

“Đâu có.” Mễ Tu gỡ tay Tiêu Quý ra, in xuống một nụ hôn trên trán cô.

“Còn nữa, anh và anh chàng đeo mắt kính kia rất thân thiết hả? Sao em cảm thấy anh đối với anh ta rất không bình thường?” Mỗi ngày ở ký túc xá Hầu Tử đều nhắc mãi, đầu năm nay, không chỉ đề phòng phụ nữ, mà phải càng đề phòng đàn ông hơn.

“Anh chàng nào?” Nụ hôn như giọt mưa của Mễ Tu dừng trên hai gò má của Tiêu Quý, mơ hồ không rõ hỏi.

“Chính là anh chàng đeo mắt kính, trắng trắng, gầy còm.” Hơi thở của Tiêu Quý dần dần bất ổn.

“Đâu có không giống nhau.” Mễ Tu giữ chặt hai tay Tiêu Quý, nhẹ nhàng đặt lên đầu giường.

“Sao không có, anh rõ ràng đối với anh ta không giống những người kia, anh không phải…” Lời nói còn lại toàn bộ đều bị nuốt trong bụng Mễ Tu.

Không biết có phải là do cồn phát tác không, đêm nay Mễ Tu đặc biệt giày vò cô, những tư thế trước kia chưa từng dùng qua đêm nay đều đồng loạt phát huy. Lúc đầu Tiêu Quý phối hợp, sau đó chống cự, đến cuối cùng thở gấp liên tục, cô tuỳ ý Mễ Tu muốn làm gì thì làm, coi cô như hình nộm mà bày đặt thế này thế kia. Theo tiếng thét này đến tiếng thét khác, từng đợt run rẩy, Tiêu Quý nặng nề ngủ thiếp đi, trong cái miệng nhỏ nhắn còn thầm thì một câu “Đừng…”

Thực ra, “đừng” thường thường đối với đàn ông động tình hoặc là động dục mà nói chính là liều thuốc thúc đẩy, hơn nữa với sự trợ giúp của cồn, xâm nhập và tiến công căn bản là nước đổ đi khó hốt lại.

Hô hấp của Mễ Tu dần ổn định lại, anh xoa xoa thân thể yêu kiều mềm mại trong ngực từng cái một, trên trán mồ hôi đầm đìa, lồng ngực nhấp nhô. Nghĩ đến thắc mắc vừa rồi của Tiêu Quý, anh nhẹ nhàng nở nụ cười. Anh đối với anh chàng kia thật không bình thường, thái độ thân thiết hơn nhiều, hơn nữa cùng anh ta uống ly rượu kia cũng là thật lòng. Năm đó nếu anh ta không vô tình hỏi một câu, Mễ Tu cũng sẽ không ma xui quỷ khiến trốn học đi tìm Tiêu Quý, lại càng không nhận ra tình cảm thật sự trong lòng anh đối với Tiêu Quý.