Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 47: Có biết xấu hổ không




Mạnh Nhụy đột nhiên xuất hiện tại 55 Tuan, Tiêu Quý hơi bất ngờ, lúc này vẻ mặt cô ta nham hiểm và hung ác khiến Tiêu Quý hoảng hốt, khách ở xung quanh đã nhìn qua, cô vội kéo Mạnh Nhụy ra ngoài. Trông thấy bộ dạng đến kiếm phiền toái của cô ta, nếu ảnh hưởng đến kinh doanh của cửa tiệm sẽ không tốt lắm.

Mạnh Nhụy hung hăng hất tay Tiêu Quý ra, trừng to mắt nhìn cô.

Tiêu Quý hít một hơi, nhìn thấy mu bàn tay mình chợt đỏ lên, cô nhíu mày nhìn qua Mạnh Nhụy, cô ta đang phát điên gì đó!

Mạnh Nhụy nhướng mày, vênh váo hống hếch trừng Tiêu Quý, nói: “Chị còn muốn chiếm lấy Mễ Tu đến lúc nào?”

Tiêu Quý nhăn mặt nhíu mày, gần như nhăn thành chữ “xuyên” ( 川 ), cô ta đang nói gì hả!

“Hừ! Giả vờ vô tội gì nữa!” Mạnh Nhụy cười nhạo nói: “Chị trơ tráo chiếm lấy Mễ Tu lâu như vậy, còn muốn ở bên anh ấy bao lâu nữa, còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của anh ấy hả, chẳng lẽ chị không biết bản thân chị hoàn toàn không xứng với anh ấy sao?”

Tiêu Quý có chút tức giận, cô ta muốn nổi điên là chuyện của cô ta, nhưng mà sủa bậy thì không tốt lắm.

“Cô có bệnh à? Đột nhiên tới đây nói mấy lời quái lạ, chuyện của tôi và Mễ Tu nhà tôi không đến phiên cô chỉ tay năm ngón đâu?”

“Cái gì Mễ Tu nhà tôi, thật là không biết xấu hổ!”

Tiêu Quý ngẩn người, cô ta…có bệnh phải không nhỉ!

“Nếu có bệnh thì nhớ uống thuốc đi, không có chuyện gì thì đừng chạy loạn.” Tiêu Quý nói xong định đi vào, chẳng thèm lãng phí thời gian với kẻ bệnh thần kinh.

“Còn muốn chạy!” Mạnh Nhụy túm lấy quần áo Tiêu Quý, kéo mạnh về phía sau.

Tiêu Quý thụt lùi vài bước, suýt nữa là ngã xuống, cô khó tin nhìn về phía Mạnh Nhụy: “Cô không phải là điên rồi chứ!”

“Đúng vậy, tôi điên rồi, người điên giết người thì không phạm pháp! Cho nên chị ngoan ngoãn rời khỏi Mễ Tu đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với chị!” Lúc này Mạnh Nhụy giống như một con quỷ, hung ác lại dữ tợn.

“Tôi thấy cô đã điên hết thuốc chữa rồi, muốn tôi rời khỏi Mễ Tu, quả thực là mơ mộng hão huyền!”

“Chị đừng không biết xấu hổ, quấn chặt Mễ Tu làm gì hả, còn hở tí ra là nhà tôi, xí! Thật là đáng ghét!”

“Cho dù cô điên rồi cũng phải có chút suy nghĩ chứ, tôi là bạn gái anh ấy, quấn quýt anh ấy là chuyện hiển nhiên, người đáng ghét nên là cô mới đúng!”

“Bạn gái! Bạn gái gì hả, tôi không thừa nhận!”

“…Đồ thần kinh!” Tiêu Quý không muốn dây dưa với Mạnh Nhụy nữa, xem ra cô ta điên rồi, dính vào lại chẳng thoát ra được đấy.

“Chị mắng ai đồ thần kinh hả, chị là đứa con không ai muốn, đồ tạp chủng!” Mạnh Nhụy mắng chửi hung tợn.

Tiêu Quý sửng sốt, cô không ngờ Mạnh Nhụy sẽ nói thế, nhất thời quên mất phản ứng lại.

Mạnh Nhụy đắc ý nhìn cô, cô ta biết đây là tử huyệt của Tiêu Quý. Cô ta nhẹ giọng cười, Tiêu Quý đi được vài bước thì cô ta nói chầm chậm: “Thật sự là đáng thương quá, ba chết, mẹ cũng đi luôn, không ai muốn có chị, kể cả mẹ ruột của chị, chị nói xem chị không được lòng của bao nhiêu người mới rơi vào kết cục đấy hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Quý trắng như tờ giấy, không thể phủ nhận, Mạnh Nhụy đạp trúng nỗi đau của cô, cô không có sức phản bác.

Mạnh Nhụy cười châm biếm, trông thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Quý, cô ta tiếp tục nói ra lời ác độc: “Chị nói đi, cần gì phải chiếm lấy Mễ Tu, chị có điểm nào xứng với anh ấy chứ, anh ấy giỏi giang, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng tốt, mà chị, ha ha, chẳng qua là một đứa trẻ ngay cả mẹ ruột cũng không cần mà thôi, nếu tôi là chị, tôi đã ngoan ngoãn cách xa Mễ Tu từ lâu, đừng đợi đến ngày anh ấy không cần chị, tới lúc đó chị đi cũng chẳng thơm tho gì.”

Tiêu Quý ngẩng đầu, nắm chặt nắm tay, ẩn giấu ngón tay đang run rẩy, cô bình tĩnh nói: “Cho dù tôi rời khỏi Mễ Tu, anh ấy cũng sẽ không liếc nhìn cô dù chỉ một cái, cô đừng nằm mơ.”

Mạnh Nhụy nghẹn lời, trừng mắt oán hận nhìn Tiêu Quý, đột nhiên nhớ tới ban nãy Mễ Tu lạnh lùng với cô ta, cô ta cắn răng, độc địa công kích: “Hừ, chị làm sao biết được anh ấy sẽ không nhìn tới tôi, tôi và anh ấy không biết tốt bao nhiêu đâu, anh ấy nói, anh ấy thích tôi, không thích chị!”

“Không thể nào.” Tiêu Quý không chút do dự mà phản bác ngay.

Mạnh Nhụy nổi khùng trừng cô, lời nói như đinh đóng cột của Tiêu Quý khiến cô ta phẫn nộ, cô dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy. Móng tay Mạnh Nhụy đâm vào da thịt, cô ta cắn môi, đột nhiên nghĩ ra cách, cô ta biết nên nói gì vào lúc này để tấn công Tiêu Quý, làm cho cô mất mặt mũi.

“Tiêu Quý, chị có biết không? Mẹ chị rời bỏ chị nhiều năm như vậy, chịu mệt nhọc mà chăm sóc tôi và ba tôi từng li từng tí, nhưng chẳng có danh phận gì, bà ấy à, ngay cả kẻ thứ ba cũng không bằng, cao lắm là bảo mẫu miễn phí của nhà chúng tôi thôi.” Mạnh Nhụy vừa nói vừa cười, trông thấy sắc mặt Tiêu Quý ngày càng trắng bệch, trong lòng cô ta vui sướng khôn cùng. Đúng vậy, mấy năm nay Lưu Cẩm Trúc vẫn chưa kết hôn với ba cô ta, thực ra ba cô ta đã có ý định này từ lâu, nhưng bà vẫn không đồng ý, vẫn ngăn cản, mà ba cô ta cũng chiều theo ý bà, đến lúc này vẫn chưa kết hôn với bà.

“…Cô nói cái gì…” Tiêu Quý run rẩy hỏi, sao lại có thể chứ, bà ở bên Mạnh Học Đông nhiều năm như vậy, sao lại không danh không phận, tại sao có thể như vậy…

“Tôi đã nói rồi mà, mẹ chị tình nguyện ở nhà chúng tôi làm bảo mẫu cũng không muốn chị!” Mạnh Nhụy cười nhạo.

“Cô câm miệng, có biết xấu hổ không hả!”

Hầu Tử như từ trời giáng xuống, đứng bên cạnh Tiêu Quý, trợn tròn mắt nhìn Mạnh Nhụy, châm chọc nói: “Mặc kệ mẹ Tiểu Quý có kết hôn với ba cô hay không, dì ấy chăm sóc cô nhiều năm như vậy, cô lại nói dì ấy như thế, cô có lương tâm không hả, có phải loài người không hả, có biết xấu hổ không, có biết hai chữ hổ thẹn viết thế nào không!”

“Chị…” Mạnh Nhụy nói lắp.

“Chị cái gì chị, tôi nói không đúng sao? Thật sự là thấy đau xót cho ba cô, sao lại sinh ra loại kỳ quặc như cô chứ!”

“…Tôi.”

“Tôi cái gì tôi! Cô nói chuyện còn không biết ngượng, biết đỏ mặt hay không! Thật ngại quá, cô không có mặt, đương nhiên là không biết đỏ!” Hầu Tử nói tiếp: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không ra ngoài, đỡ phải ảnh hưởng bộ mặt thành phố, phá hỏng sự phát triển kinh tế của thành phố B của chúng tôi!”

“Các người…” Mạnh Nhụy nóng nảy đến độ sắp khóc, cô ta chỉ vào Hầu Tử và Tiêu Quý, không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Chúng tôi thì làm sao chứ, chúng tôi lương thiện mới nhắc nhở cô, đốc thúc cô, lúc tỉnh táo mà nhận thức lời nói cử chỉ của bản thân, đừng ở trong tình huống quên uống thuốc mà nói ra một số lời khiến người ta buồn nôn, cũng làm cho chính mình chán ngán, nghe rõ rồi chứ, mau tìm một bóng mát không người, kiểm điểm bản thân đàng hoàng vào, nhìn lại xem chính mình đi vào thế giới này có phải là sai lầm hay không!”

Mạnh Nhụy hoàn toàn bị Hầu Tử đánh bại, cô ta uất ức dậm chân, run rẩy nói câu các người rồi khóc lóc chạy đi.

Thế giới trở về yên tĩnh.

Buổi chiều sau khi tan học, Mễ Tu về nhà trọ lấy đồ, đợi lát nữa đến công ty trước, Doãn Cách Hi còn chưa trở về, gần đây chuyện trong công ty khiến anh bận rộn, chờ xử lý xong công việc, anh lại đến 55 Tuan đón Tiêu Quý, gần đây anh cũng không cùng cô ăn một bữa cơm đàng hoàng.

Vào phòng khách, Mễ Tu đứng lại, ánh mắt dừng tại chiếc áo khoác đen nằm trên sofa. Màu mắt tối sầm lại, Mễ Tu xoay người đi vào phòng ngủ của Du Phong.

Quả nhiên có người nằm trên giường, lúc này ngủ rất sâu, ngay cả anh vào cũng không nghe thấy.

Đứng tại cửa một lúc, Mễ Tu đi vào, đá bắp đùi Du Phong một cái, vẻ mặt không thay đổi.

Du Phong đột nhiên mở mắt ra, hoang mang trong giây lát, khi nhìn thấy Mễ Tu, anh ta nhíu mày, không vui hỏi: “Cậu làm gì đó?”

“Trở về khi nào?” Mễ Tu hỏi.

“Hồi sáng, mệt quá, tôi ngủ một lát trước.” Du Phong vươn tay đỡ trán, mệt mỏi nói.

Ánh mắt Mễ Tu trầm xuống, vẻ mặt hơi phức tạp, một lúc sau nói: “Ba Miểu Miểu nằm viện, ngay hôm cậu đi tìm Doãn Cách Tử.”