Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 46: Ngày đầu tiên (6)




Trong cung điện phồn hoa, lỗ tai nhanh nhạy của Phân Hương hơi động một chút, phát hiện một đạo âm thanh rất nhỏ, nàng nhất thời cảnh giác nói : "Không tốt, có người."

Vừa dứt lời, Trác Nhiên ở sau bàn bỗng đứng lên, đang muốn hành động thì, ngoài điện truyền đến một đạo âm thanh thông báo vang dội: "Hoàng thượng giá lâm —— "

Trác Nhiên hơi nghi ngờ nhìn về phía Phân Hương, mắt Phân Hương vừa chuyển, lại lắc lắc đầu với Trác Nhiên.

Ban nãy nàng quả thật nghe được một đạo âm thanh rất nhỏ, trong lúc nàng cảnh giác phát hiện được tiếng động rất nhỏ kia thì, một đạo âm thanh khác lẫn lộn ở cùng một chỗ với đạo âm thanh rất nhỏ kia, khiến thính giác của nàng nhất thời sinh ra sự hỗn loạn.

Nhưng mà, hỗn loạn này duy trì không đến một khắc, Phân Hương liền quả quyết phán đoạn, đạo âm thanh rất nhỏ kia, nhất định không phải Tử Mặc Hàn mang đến.

Nhận thấy Phân Hương đặc biệt cảnh giác, trong đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên hiện lên một chút vẻ khác thường, hắn nhẹ nhàng phất tay, ý bảo hai người Ám Dạ và Phân Hương rời đi.

Ám Dạ và Phân Hương ăn ý gật gật đầu, trong nháy mắt, Ám Dạ lấy tốc độ nhanh nhất biến mất vô tung.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Tử Mặc Hàn tiến vào trong cung điện của Trác Nhiên, thì bóng dáng Phân Hương cũng núp vào trong sảnh.

Trác Nhiên vẫn chưa đứng lên, mà chỉ ngồi ở trên ghế tử mộc sau bàn từ trên cao nhìn xuống, lại cười lạnh nói: "Không biết Hoàng đế Nam quốc đêm khuya tới chơi, có chuyện gì quan trọng sao?"

Tử Mặc Hàn thấy thế, cũng không giận chó đánh mèo vô lý với hắn, chỉ là vung ống tay áo lên, liền ngồi ở ghế khách.

Ánh mắt cơ trí của Tử Mặc Hàn, lại lộ ra một chút tươi cười tùy ý, hời hợt nói: "Đại vương Đông quốc có nghe nói chuyện xảy ra ở cửa thành hôm nay không?"

Lông mày Trác Nhiên nhíu lại, nói : "Cửa thành xảy ra chuyện gì à?"

Ánh mắt Tử Mặc Hàn trầm xuống, nụ cười bên môi lại càng rộng, trong mũi hắn phát ra một đạo tiếng hừ lạnh rất nhỏ, nói : "Không biết từ đâu tới một số nhân vật khả nghi, lại ở giữa ban ngày ban mặt, giết chết mấy chục mạng người."

Trác Nhiên vẫn không làm ra vẻ mặt giả bộ tiếc hận, còn không chút để ý vừa vuốt vuốt tay quay trên ngón cái, vừa trước sau như một hờ hững nói: "Lại là Kiều Vô Song làm à?"

Tử Mặc Hàn cười một tiếng, nói : "Cũng không thấy được..."

Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn chợt lóe, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn về phía Trác Nhiên, nói : "Hay là, có một số người muốn chơi bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau xem xiếc."

Trác Nhiên cũng cười nói: "Hoàng thượng Nam quốc thực thích nói giỡn, địch nhân lớn nhất của chúng ta bây giờ chính là nữ nhân điên cuồng Kiều Vô Song kia, hiện tại cần nhất chính là bắt được người đàn bà kia, chứ không phải ở chỗ này nghĩ lung tung."

Tử Mặc Hàn hơi híp híp mắt, ánh mắt cơ trí hiện lên một chút ám quang, lại rất nhanh dùng nụ cười giống như yêu nghiệt của hắn che đi, tiếng nói trầm thấp thoáng hiện lên một chút cười chua xót, nói : "Trẫm phái ra lượng quan binh và binh lính lớn không ngừng tìm kiếm một ngày một đêm. Một ngày sắp qua, lại vẫn không tìm thấy bóng dáng Kiều Vô Song như trước, ngươi nói, nàng có thể ẩn núp ở chỗ nào?"

Trác Nhiên chìa ngón tay thon dài ra, để lên trán, vẻ mặt trầm tư.

Kiều Vô Song này, nàng có dung nhan tuyệt thế, có tác phong điên cuồng, tính khí cường ngạnh, sự tồn tại của nàng thật giống như một thiên thần cơ trí, thông minh lanh lợi.

Ở trong tình huống nguy cơ trùng trùng, thập diện mai phục, trong thời khắc nguy nan, bằng sự giảo hoạt của nàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng hiện thân.

Như vậy, rốt cuộc nàng trốn ở chỗ nào được chứ?

Trong lúc Trác Nhiên trầm tư thì, Tử Mặc Hàn nói : "Phong tỏa cửa thành, thì tương đương với quấy nhiễu lòng dân. Trẫm làm như thế, chẳng qua là nghĩ trong vòng một ngày có thể bắt được Kiều vô Song, không ngờ, hôm nay nàng lại lừa tất cả mọi người."

Lông mày Trác Nhiên nhíu lại, nghi ngờ nói: "Nàng lừa tất cả mọi người ư?"

Tử Mặc Hàn nói : "Ở cùng một ngày, Nam quốc có Lục gia gả nữ nhi."

Ánh mắt Tử Mặc Hàn trầm xuống, vừa nghĩ tới tác phong của Kiều Vô Song, lại khơi mào hứng thú của hắn, hắn nhếch miệng ... một cái, cười nói: "Cũng vừa lúc đó, có người thả ra tin tức cô dâu chính là tội phạm truy nã. Vì thế, cả thành Nam quốc náo loạn đủ loại chuyện cười."

Nói tới chỗ này, Tử Mặc Hàn cười càng sáng lạn, nhìn về phía ánh mắt Trác Nhiên, lại có một chút vui sướng khi người gặp họa.

"Trẫm nghĩ, đám hắc y nhân thân phận khả nghi này, tốn công tốn sức đi bắt cô dâu kia, nhất định là kẻ chết thay."

Lời của Tử Mặc Hàn thật giống như là đang chế giễu, trong đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên hiện ra lửa giận, nhưng, hắn lại chỉ là nổi gân môi, cố gắng đè nén nội tâm phẫn nộ, giọng nói giống như hầm băng lạnh lùng phun ra mấy lời tàn nhẫn: "Chỉ cần để bổn vương bắt được nàng, nhất định sẽ không để cho nàng sống dễ chịu..."

Trác Nhiên phẫn nộ hoàn toàn không biết, hắn cho là lời nói vô ý, nhưng lại lộ ra cảm xúc thẹn quá hóa giận.

Tử Mặc Hàn hơi nhíu mày, khóe miệng cười sáng lạn lại biến thành một chút cười lạnh.

Mặc kệ là Trác Nhiên, hay Kiều Vô Song...

Một người hắn cũng sẽ không bỏ qua!

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Ai, vốn định viết một người chỉ số thông minh tâm cơ chiến tương đối cao, nhưng hình như có chút thất bại nho nhỏ.