Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 56: Ngày thứ ba (4)




Edit: Panh Hoang

Ánh sao nhỏ nhoi ở trong đêm đen vô tận lóe ra ánh sáng lờ mờ, trong hẻm nhỏ tĩnh mịch, bỗng xuất hiện một chút ánh sáng mộng ảo như ẩn như hiện, quỷ dị đáng sợ.

Lông mày của nữ tử áo xanh cau lại, một đôi mắt đẹp mị hoặc, đã tràn ngập vẻ mờ mịt. Nàng phiền não ôm gáy, lầu bầu nói: "Chết tiệt, Hoàn Nhan ca ca nói Chiến nhi tỷ tỷ ở hoàng cung, nhưng, hoàng cung ở đâu đâu..."

Nữ tử áo xanh lại nhìn lại một lần, cảm xúc của nàng xao động, đột nhiên giống như bình tĩnh lại.

Đôi mắt yêu mị bỗng nhắm chặt, nàng nín thở, tụ tập linh lực.

Vài giây sau, nàng bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen yêu mị kia, bỗng biến thành đỏ ngầu.

Đôi mắt đỏ ngầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường bao, giống như máy quét tự động ở hiện đại, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi.

Cho đến lúc phát hiện mục tiêu, đôi mắt đỏ ngầu của nữ tử áo xanh chớp mắt trở về màu đen bình thường, yêu mị trên mặt nàng được thay bằng lúm đồng tiền dễ thương, bộ dáng kia vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.

"Tìm được rồi, Chiến nhi tỷ tỷ, ta đây tìm được ngươi rồi."

Nữ tử áo xanh vừa dứt lời, đang chuẩn bị xoay người, sử dụng pháp lực nhanh chóng biến mất, nhưng nàng vừa dứt lời thì một giây sau, một đạo tiếng nói rét lạnh bỗng truyền đến.

"Đứng lại!"

Nữ tử áo xanh bỗng quay đầu lại, lại phát hiện một vị nam tử mặt mũi có phần anh tuấn.

Nam tử kia thân mình cao lớn mặc áo giáp, lộ ra vẻ khí khái anh hùng, gương mặt gầy yếu, màu da có chút ngăm đen, hình dáng không đủ thành thục, có vẻ hơi non nớt.

Mày kiếm đen dày, một đôi mắt nâu rét lạnh còn nghiêm túc, lộ ra tuổi tác không tương xứng với khí chất, dưới sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ anh tuấn, bởi vì cố tình nghiêm mặt, mà lộ ra có chút cứng ngắc.

Nữ tử áo xanh chớp chớp mắt, môi đỏ mọng khẽ nhếch, lộ ra một chút tươi cười quyến rũ.

Giọng nói trong trẻo của nữ tử áo xanh mang theo chút nghi ngờ nói: "Bộ dạng ngươi khó coi như vậy, vì sao bản mặt?"

"Ặc..."

Lâm Tử Quân hơi sững sờ, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn cô gái trước mắt.

Nếu như hắn không có nhớ lầm, nữ tử này, chính là đồng lõa gây rối trên đường cái ngày đó.

Nam tử áo trắng thần bí kia, làm cả đường cái biến thành chướng khí mù mịt.

Sau đó, các dân chúng mê tín sôi nổi coi hắn là yêu nghiệt, mà những đạo sĩ kia liền thừa cơ cướp đoạt...

Loại tình cảnh lộn xộn này, khiến Lâm Tử Quân cảm thấy rất nhục nhã xấu hổ.

Hắn thân là con dân Nam quốc, cống hiến sức lực vì nước, nhưng không cách nào ngăn cản được hành vi quỷ dị của nam tử thần bí kia, quả thực khiến hắn căm giận.

Đêm nay, hắn giống như trước kia tuần tra chung quanh, lại chợt phát hiện nữ tử bên cạnh nam tử áo trắng thần bí.

Trong lòng hắn bỗng kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng), ắt phải bắt được đồng lõa của yêu nghiệt kia.

"Ngươi..." Lâm Tử Quân giống như muốn nói gì, môi mỏng hé mở, lại bị nữ tử áo xanh giành trước.

"Bản mặt cũng không soái." Nữ tử áo xanh thoáng cái liền đi tới trước người Lâm Tử Quân, nàng vẫn lộ ra nụ cười mê người như trước, nhưng lúc khoảng cách của hai người bị thu hẹp, Lâm Tử Quân liền theo ánh trăng, thấy rõ khuôn mặt yêu mị của nữ tử áo xanh.

Nữ tử áo xanh chìa tay ngọc ra, ngón tay trắng nõn đặt ở khóe miệng Lâm Tử Quân, nàng hơi động ngón tay một chút, khóe miệng của Lâm Tử Quân nhẹ nhàng nhếch lên, tạo thành hình một miệng cười.

Nữ tử áo xanh thỏa mãn chậc chậc nói : "Đúng, phải cười như vậy, mới đủ soái."

Có lẽ giọng nói trong trẻo của nàng làm Lâm Tử Quân say mê tỉnh lại, Lâm Tử Quân bỗng lui về phía sau, màu da ngăm đen có chút đỏ sậm.

Mà giọng nói lạnh như băng kia, cũng có chút hỗn loạn nói : "Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân."

Nữ tử áo xanh nhăn mũi lại, hừ lạnh nói: "Phá quy củ cái gì."

Môi đỏ mọng hơi bĩu, vẻ mặt nàng tức giận nói : "Cô nãi nãi càng muốn hôn ngươi."

Lời của nàng khiến Lâm Tử Quân kinh sợ triệt để rồi, Lâm Tử Quân ngu ngơ lùi về sau mấy bước, theo bản năng còn che miệng lại, khuôn mặt tuấn tú ngăm đen đỏ sậm, sợ nàng sẽ nhào lên hôn hắn.

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của hắn, nữ tử áo xanh phì cười một tiếng, cười nói: "Song không phải hôm nay, hiện tại ta có việc, đi trước. Nhớ kỹ, ta tên là Hoàn Nhan Lục Nhân, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi..."

Hoàn Nhan Lục Nhân nói xong, liền xoay người rời đi.

Trong ngõ nhỏ vắng vẻ, thân hình cao lớn của Lâm Tử Quân dười ánh trăng bạc chiếu sáng vô cùng cô quạnh, giọng nói trong trẻo kia, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu của hắn...

Nàng nói, nàng kêu Hoàn Nhan Lục Nhân.

Hoàn Nhan...

Dòng họ chỉ có tiên nhân thượng cổ mới có thể có!