Trung Cung Có Hỉ

Chương 47: Chuyện cũ năm xưa




Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên

Thái Hậu yên lặng cười, "Nói ra thì…khi đó thái phi đã xuất lực không ít." Nàng liếc Liễu thị một cái "Hiện tại Mục gia rơi xuống kết cục diệt môn… đêm đến ngươi không nằm mơ gì đấy chứ?"

Ý cười nơi khóe môi Liễu thị cứng đờ, hừ lạnh, "Là Mục gia chính mình tìm chết, liên quan gì đến ta?"

"Ai gia nhưng lại nhớ rõ khi Mục gia bị lưu đày, thái phi ngươi nhưng lại dâng hương trong phòng đấy! Còn tưởng rằng ngươi đột nhiên phát hiện lương tâm, hóa ra không phải à?"

Liễu thị liếc xéo Thái Hậu một cái "Chuyện đó mà Thái Hậu cũng biết, có thể thấy lúc ấy ngươi đã phái người giám thị ta."

Thái Hậu chỉ cười, cũng không nhiều nói.

"Nói ra, ai gia cũng thật hâm mộ thái phi ngươi…" Thái Hậu giọng nói vừa chuyển, nhu hòa không ít, "Hai triều đế vương vì ngươi khuynh đảo, loại tư sắc này… ai gia quả thực là không có."

Liễu thị liếc nhìn nàng, có vẻ quỷ dị.

"Thái phi tuy nói là phi tử của Nhân Đức đế, nhưng sau này tiên đế sủng ái ngươi cũng không kém bao nhiêu so với Nhân Đức đế… Cho dù khi ngươi đã cùng Cảnh Dật đến đất phong, tiên đế vẫn thường nhớ đến ngươi, vị trí của ngươi trong lòng tiên đế cũng rất nặng đấy." Thái Hậu vừa nói vừa quét mắt liếc nhìn Liễu thi "Phần phân lượng này, ai gia muốn cầu đều cầu không được."

Vẻ mặt Liễu thị lướt qua một tia đắc ý, nhưng vẫn không biến sắc nói: "Thái Hậu thật là khiêm tốn! Cho dù trong lòng tiên đế có ta thì sao? Cuối cùng không phải là ngươi ở bên cạnh hắn sao? Cũng là ngươi trở thành Thái Hậu." Làm bộ than thở, "Sinh cho tiên đế nhất nam nửa nữ, làm sao lại nói trong lòng chỉ có ta đâu? Thái Hậu ngươi chưa hẳn là hạ thấp mình đâu nhỉ?"

"Tiên đế chẳng phải sủng ái Cảnh Dật như con trai ruột sao?" Thái Hậu mỉm cười, "Lúc ai gia vừa gả vào còn tưởng rằng Cảnh Dật là con trai của tiên đế đấy thôi."

Liễu thị hơi giật mình, nhàn nhạt chuyển mắt, "Đó là bọn họ huynh đệ tình thâm."

Thái Hậu cười mà không nói.

"Đúng vậy, huynh đệ tình thâm." Thái Hậu ý vị thâm trường, nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Xác thực là huynh đệ tình thâm! Huynh đệ của tiên đế đều không có, chỉ còn lại một mình Cảnh Dật, là nên thương." Cười nhìn Liễu thị một cái, "Bằng không tiên đế làm sao có thể vì hắn mà bao che Liễu gia bôi nhọ Mục gia?" Khẽ mỉm cười, "Thái phi, ngươi nói có đúng hay không?"

Liễu thị vẻ mặt âm trầm, âm thanh hơi lạnh, "Nếu ngươi đã rõ ràng, còn nói chuyện này để làm gì?"

Nghe vậy, Thái Hậu lại cười, âm thanh hơi có kinh dị, "Ai gia còn tưởng rằng ngươi sẽ nói rằng tiên đế bao che Liễu gia vì ngươi."

Liễu thị sắc mặt trầm xuống, lại là không nói chuyện. Một lát sau mới nói: "Ngươi đã biết quan hệ của ta và tiên đế, lại biết tiên đế yêu thương Cảnh Dật, tại sao hắn lại đứng về phía ta, ngươi cũng rõ ràng?" Híp mắt cười lạnh, "Hiện giờ lời cũ nhắc lại, ý của Thái Hậu ngươi… đừng nói vì lương tâm ngươi bất an nên muốn thay Mục gia lật lại bản án chứ?"

Thái Hậu nghe xong, cười, sắc mặt hơi có châm chọc, "Lương tâm bất an hẳn là thái phi ngươi mới đúng! Đánh cắp quốc khố, mưu toan cho Cảnh Dật leo lên hoàng vị, bôi nhọ hãm hại Mục gia. Đây đều không phải là do một mình ngươi tính kế sao?" Dừng một chút, âm thanh lạnh xuống, "Ai gia cần gì phải giả bộ? Để ngươi có thể an tâm, có bao nhiêu người đã chết dưới tay thuộc hạ của Liễu gia các ngươi? Thái phi ngươi có biết không?"

Liễu thị mặt không đổi sắc, độ cong khóe môi lại có chút cứng ngắc, nàng giễu cợt một tiếng, "Ta có thể làm đến mức đó, chứng minh khi đó ngươi vô năng đến mức nào? Nếu ngươi có thể chiếm được một vị trí trong lòng tiên đế, hắn cũng sẽ chẳng vì một lời nói của ta mà khiến Mục thị diệt môn!"

Thái Hậu thản nhiên thừa nhận, "Xác thực là thế! Nếu không phải lúc ấy ai gia quá mức mềm yếu, làm sao ngươi có cơ hội xuống tay với Nhàn nhi của ta? Làm sao ngươi có thể nghĩ đến muốn đoạt mệnh Diễm nhi?" Cười lạnh, có phần khinh thường, "Nhưng mà… đến cuối thì sao? Bên cạnh tiên đế vẫn là ai gia, ngồi ở vị trí này vẫn là ai gia. Những gì ai gia có, thái phi ngươi hết thảy đều không có."

Liễu thị dường như bị câu nói này của nàng chọc giận. Nhất thời mở to hai mắt, trực diện nhìn Thái Hậu đang khẽ mỉm cười, đảo mắt hừ lạnh một tiếng, âm điệu ổn chắc, "Phải! Người thắng cuối cùng là ngươi." Làm ra vẻ không muốn nhắc lại.
Thái Hậu chỉ là an tĩnh cười , liếc nhìn nàng một cái.

"Tốt lắm, chuyện xưa không đề cập nữa, chẳng có ý nghĩa gì!" Thái Hậu cười, liếc nhìn nàng, "Đằng nào Mục thị nhất tộc là do Liễu gia các ngươi hãm hại là được. Người làm, trời đang nhìn, không cần quản hiện tại có báo ứng hay không, sẽ có một ngày báo ứng đến."

"Không chỉ là báo ứng chuyện của Mục thị nhất tộc, còn có những chuyện thương thiên hại lý mà ngươi và Liễu gia các ngươi đã làm…"

Liễu thị nghe vậy thì trừng mắt nhìn Thái Hậu, hiển nhiên lại bị chọc giận, "Hừ, ta lại muốn xem xem, ta có thể bị cái gì báo ứng!"

Thái Hậu lườm nàng một cái, liền nhìn thấy khóe mắt nàng có vài nếp nhăn mờ, liền cười nói: "Tố Nhi! Ngươi cũng già đi, bảo dưỡng đến thế nào cũng không tránh được ma trảo của năm tháng…"

Vừa dứt câu, Liễu thị đột nhiên ngẩn ra, vội giơ tay cúi đầu vuốt ve khóe mắt, đến cuối cùng lại từ trong tay áo móc ra một cái gương nhỏ tới tới lui lui soi đến soi đi.

Nhìn bộ dạng nàng dùng ngón tay vuốt lên nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, Thái Hậu cong môi cười, vinh hoa ngàn vạn, là phong thái ung dung cao quý mà nữ nhân phía dưới đang luống cuống tay chân kia nữ nhân hoàn toàn không có cách nào so sánh được.

Thái Hậu cũng không vội mở miệng, lẳng lặng uống trà, mãi cho đến khi vẻ mặt Liễu thị bình tĩnh lại, cất kỹ gương, nàng mới chậm rãi mở miệng, "Không nghĩ đến… đã lâu như vậy, thái phi ngươi vẫn để ý dung mạo như vậy."

Ánh mắt Liễu thị nhìn người đang lười biếng ngồi ở ghế trên. Người đó đang tươi cười thích ý, năm tháng dường như không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt nàng, vẫn sáng chói như trước, khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền sinh lòng đố kỵ!

Phải! Nàng đố kỵ người đó, đố kỵ gia thế của nàng ta, đố kỵ nhan sắc của nàng ta, đố kỵ khí chất của nàng ta, đố kỵ tiên đế thích nàng ta! Đúng đúng đúng! Từ đầu đến cuối, nàng luôn đố kỵ nàng ta, đố kỵ đến mức muốn tranh đoạt hết thảy của nàng ta, đố kỵ đến mức không màng luân lý đi quyến rũ tiên đế, đố kỵ đến mức thời thời khắc khắc đều nghĩ tới hại chết hài tử của nàng ta!

Lý Quỳnh Hoa, Hoàng Hậu năm đó, Thái Hậu hiện nay, khắp nơi đều khiến nàng đố kỵ! Nàng thậm chí đố kỵ đến muốn lấy mạng của nàng ta! Hết thảy chỉ là bởi vì nàng đố kỵ với nàng ta mà thôi!

Liễu thị không nói chuyện, Thái Hậu cũng không vội, khẽ mỉm cười liếc nhìn nàng một cái, tầm mắt di chuyển nhìn lướt qua tấm bình phong giang sơn. Liền cất tiếng, gọi người bên ngoài, "Thu Văn."

Liễu thị đè nén cảm xúc vừa trỗi dậy, nhìn mép váy màu xanh đậm của Thu Văn dừng trước mắt mình.

"Thái Hậu, người có gì phân phó?" Thu Văn cúi người.

"Đổi một bình trà khác cho ai gia và thái phi!" Thái Hậu cười, cực kỳ hòa ái, "Còn nữa, vào trong phòng của ai gia, đem hộp gỗ tử đằng bên dưới hoành quỹ mang ra đây cho ai gia."

Thu Văn lĩnh mệnh lui ra, Liễu thị đã không còn tâm tư nói chuyện với Thái Hậu, định thừa dịp vẫn còn khống chế được cảm xúc thì rời khỏi chỗ này, "Thái Hậu, lời đã nói, ta cũng mệt rồi, không tiếp tục bồi ngươi nữa!" Dứt lời, liền đứng dậy muốn rời đi.

"Đừng đi, ngồi xuống trước." Thái Hậu nhìn nàng cười, "Ai gia vẫn chưa nói chuyện xong với ngươi."

Liễu thị sắc mặt không vui, nhưng cũng không dám bỏ đi công khai, không biết phải làm sao, đè nén giận dữ trong lòng lại, ngồi xuống.

Một tiểu cung nữ tiến vào đổi nước trà, Thu Văn thì đem một cái hộp gỗ tử đàn dâng cho Thái Hậu.

Thái Hậu phất tay cho các nàng lui ra, tay nâng hộp gỗ tử đàn điêu khắc tinh xảo, nhìn Liễu thị, nói: "Ngươi có biết trong này là thứ gì không?"

Liễu thị trong lòng nín thở, sắc mặt không ngờ, âm thanh cũng không còn nhẫn nại, hừ lạnh một tiếng sau liền nói: "Thái Hậu ngươi muốn nói gì thì cứ nói thắng."

Thái Hậu không nhanh không chậm mở hộp ra, lấy ra một cuộn thánh chỉ, nhìn vẻ sửng sốt của Liễu thị.

"Thái phi không muốn đến nhìn xem bên trong này viết cái gì sao?"

Liễu thị liếc nhìn nàng một cái.Cuối cùng không chịu nổi tò mò, đứng dậy tiến lên trước, cầm lấy thánh chỉ trong tay Thái Hậu.

Nàng nhíu mày mở ra, trực giác cho biết bên trong có gì đó không tầm thường.
Từ trên cao, Thái Hậu nhìn Liễu thị chậm rãi mở ra thánh chỉ, vẻ mặt thâm trầm, thấy rõ vẻ mặt ngu ngơ của Liễu thị, thấy khóe môi nàng ta khẽ cong lên, nhưng sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi. Nàng dùng sức nắm chặt thánh chỉ, xoay người một cái, chỉ thẳng vào Thái Hậu, giận dữ nói: "Thánh chỉ này viết khi nào? Lý Quỳnh Hoa, ngươi quả là tiện nhân vô sỉ, che dấu thánh chỉ, giả mạo thánh chỉ của tiên đế để con trai ngươi ngồi vào hoàng vị!"

Trên thánh chỉ này viết chính là vì Cảnh Diễm không đủ kinh nghiệm, để Cảnh Dật đăng cơ làm đế, tôn Hoàng Hậu Lý thị là Đông Thái Hậu, thái phi Liễu thị là Tây Thái Hậu.

"Lý Quỳnh Hoa!" cảm xúc của Liễu thị nhất thời kích động, thánh chỉ này chỉ  là thứ yếu, quan trọng nhất chính là đây là thánh chỉ của tiên đế, cũng ý nói trong lòng tiên đế vẫn luôn có nàng. Đây chính là nói Liễu Tố Nhi nàng đã thắng Lý Quỳnh Hoa!

Thái Hậu giả bộ kinh ngạc, "Nguyên lai ngươi không biết chuyện này sao?"
Liễu thị hơi giật mình.

"Ngươi để Cảnh Dật sắp xếp tai mắt trong hậu cung, trong Từ Ninh cung của ai gia cũng có mấy người, chẳng phải vì để tìm ra phần thánh chỉ này sao?" Thái Hậu kinh ngạc nói.

Liễu thị ngơ ngác, con ngươi chuyển vài vòng, giận dữ nói: "Lý Quỳnh Hoa ơi là Lý Quỳnh Hoa, ta không tài nào đoán được ngươi lớn mật như thế, thế nhưng dám giả tạo thánh chỉ giúp con trai ngươi đăng cơ!" Híp mắt cười lạnh, "Có phần thánh chỉ này, đăng cơ chính là con trai ta, ta muốn để khắp thiên hạ biết mẫu tử Lý thị là cái thứ gì!"

Thái Hậu cũng không vội, nhìn bộ dáng đắc ý càn quấy nắm chắc phần thắng trong tay của nàng, cũng chỉ là cười cười, nói: "Đây là Từ Ninh cung của ai gia! Ngươi cho là ngươi có thể ra ngoài sao?"

"Ngươi nghĩ mấy năm qua con trai ta luôn thành thật ở đất phong sao?" Liễu thị cười to, "Lý Quỳnh Hoa! Ta nói cho ngươi biết! Tai mắt trong cung này là Cảnh Dật vì ta mà sắp xếp! Triều thần bên ngoài, tên Cao Vĩ đã chết kia cùng với vài kẻ nữa đều là người trong tay con trai ta. Liễu gia ta mấy năm nay nghỉ ngơi dưỡng sức chính là để chuẩn bị sẵn sàng cho con trai ta đăng cơ!"

"Dật nhi của ta cường đại hơn con trai ngươi không biết bao nhiêu lần. Người nên ngồi trên hoàng vị phải là con trai của Liễu Tố Nhi ta chứ không phải con trai của Lý Quỳnh Hoa ngươi!" Liễu thị cười ha ha, giơ thánh chỉ kia về phía Thái Hậu, "Chỉ cần có phần thánh chỉ này, Dật nhi càng dễ dàng đăng cơ hơn, ngươi và con trai ngươi sẽ trở thành kẻ bị vạn người phỉ nhổ!"

"Bị vạn người phỉ nhổ?" Thái Hậu trên cao liếc nhìn nàng bên dưới, tựa như đang xem truyện cười, nhẹ nhàng ngắt lời Liễu thị, "Cảnh Dật không có huyết thống hoàng thất. Lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, Liễu gia ngươi còn có đường sống sao? Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một phần thánh chỉ, người trong thiên hạ sẽ để con trai ngươi đăng cơ sao?"

Liễu thị ngớ ra, lui về sau hai bước, giương môi cười, "Ngươi nói hưu nói vượn!"

Thái Hậu lại lần phật châu trong tay một vòng, mặt không đổi sắc, "Ngươi cứ đi ra ngoài, cầm phần thánh chỉ này ra ngoài đi!"

Liễu thị sững sờ, nhíu mày, lui về sau một bước, trên mặt có do dự rối rắm. Thái Hậu thong dong dửng dưng, cao cao tại thượng, khiến trong lòng Liễu thị bất an, càng thêm nghi kỵ, đột nhiên cười nói: "Lý Quỳnh Hoa ngươi là người cẩn thận! Từ Ninh cung hiện tại không có ai, ai biết bên ngoài có người hay không?" Nếu như bên ngoài có Ngự Lâm quân vây kín, nàng vừa đi ra ngoài sẽ chết.

Liễu thị cười ha hả, nếp nhăn nơi khóe mắt càng rõ hơn, cả người thoạt nhìn hơi có chút điên loạn, "Lý Quỳnh Hoa, ngươi tính kế ta!" Nàng nắm thật chặt thánh chỉ, "Ngươi nhất định cho Ngự Lâm quân mai phục bên ngoài, chờ ta vừa đi ra ngoài thì sẽ giết ta! Ngươi cho là ta ngốc sao! Ta mới không ra ngoài!"

Liễu thị cất tiếng cười to, thanh âm bén nhọn quanh quẩn trong Từ Ninh cung, Thái Hậu yên tĩnh nhìn nàng, nhìn Liễu thị đang cười to điên loạn.

"Vậy ngươi cứ ở đây mà cầm thánh chỉ đi!" Thái Hậu nhấp một ngụm trà, liếc nàng một cái, trên cao nhìn xuống mỉm cười, "Hoặc là…trả thánh chỉ lại cho ai gia."

"Nằm mơ!" Liễu thị giận dữ mắng một tiếng, liền nghe có tiếng bước chân vang lên trong điện, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, liền thấy từ phía sau tấm bình phong giang sơn xuất hiện vài người.

Lập tức trừng mắt líu lưỡi.