Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 52: Thám thính đoàn phim




– Thám thính đoàn phim.

Quay cảnh anh hùng cứu mỹ nhân xong, cảnh tiếp theo không có Cảnh Thanh và Lục Lăng Hằng, mà nói về gút mắt trong Vân gia. Thật ra trong nguyên tác, Vân Khê Nguyệt chỉ vì muốn thám hiểm nên mới rời nhà đi, nhưng phim truyền hình cần nhiều yếu tố xung đột hơn, quan hệ giữa người với người cũng phải chặt chẽ hơn, hơn nữa bình thường biên kịch thêm một vài chi tiết phổ biến, vừa có thể giúp người xem có thêm cảm giác, vừa có thể kéo dài bộ phim

Ví dụ như nhân vật Vân Khê Nguyệt, trước khi nàng rời nhà đi, biên kịch cho thêm tiết mục “bức hôn”. Bởi vì Vân Khê Nguyệt hai mươi tuổi, trong thời xưa, con gái như vậy đã không còn nhỏ, những người bằng tuổi nàng đã sớm sinh con đẻ cái, nhưng nàng cả ngày chỉ biết đọc sách cổ quái kì dị, nghiên cứu pháp thuật và bùa chú để thực hành trên cây cung của mình. Người cha giới thiệu cho nàng mấy đám lớn nhỏ, nàng đều chướng mắt, cha mẹ không nhịn được nữa, ép gả nàng cho con trai một nhà buôn gạo trong thành, mà nàng nói gì cũng không nguyện ý gả cho một người mình không có cảm tình, một lòng muốn theo đuổi ước mơ của mình, bởi vậy nên quyết định bỏ nhà ra đi.

Cảnh Thanh bắt chuyện với Lục Lăng Hằng: “Tôi nghe nói lúc biên kịch viết đến đây thì bị người nhà bức hôn, thế nên dựa vào đó viết cảnh, nên mới có thể viết dạt dào chân thực như vậy!”

Lục Lăng Hằng buồn cười nhìn cậu ta: “Sao cái gì cậu cũng biết vậy? Cậu làm mật vụ à?”

Cảnh Thanh vô tội chớp mắt: “Mấy nhân viên nói chuyện, nói đủ chuyện trên trời dưới biển, tôi ở gần đấy nên nghe được.”

Lục Lăng Hằng quay đầu nhìn mấy cô nhân viên đứng bên cạnh phim trường. Đúng là không sai, vẻ đẹp trai lưu manh của Cảnh Thanh rất có lực sát thương với mấy cô gái trẻ tuổi, mấy cô gái trong đoàn cả ngày bám theo sau mông cậu ta.

Sở Y Na đang diễn ở trên kia, diễn vô cùng nhập tâm.

“Cả ngày chỉ biết bảo con lập gia đình lập gia đình, mọi người nghĩ con gái là heo à?!” Sở Y Na tức giận quát lên, giọng vô cùng giàu cảm xúc: “Thấy người con khỏe mạnh liền gả con đi, còn giục sinh sớm một chút, đây là nuôi con gái sao?! Giống nuôi heo thì hơn!!”

Câu thoại này rất có chất cảm, trước đây lúc Lục Lăng Hằng thấy thiếu chút nữa cười phun ra, không ngờ Sở Y Na tức giận rống như vậy còn buồn cười hơn nữa, đúng là có thể khiến người ta cảm nhận được cảm giác chua xót oan ức khi nhân vật nữ chính bị bức hôn.

Diễn viên diễn cha mẹ Vân gia đều ngây người, mẫu thân lắp bắp nói: “Sao con có thể nói như vậy?! Con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi lập gia đình..”

“Con không lấy chồng, con không lấy chồng đấy! Trừ phi con có thể tìm được một người con thích, nếu không cả đời này con không lập gia đình! Dựa vào đâu mà cứ phải lập gia đình chứ, trên đời này có nhiều chuyện so với lập gia đình còn thú vị hơn, những chuyện nam nhân có thể làm, con đều làm được!”

“Nói vớ vẩn cái gì đấy?!” Cha Vân mắng, “Một đứa con gái gia giáo, lại dám nói như nữ tặc.. ngươi úp mặt vào tường suy nghĩ cho ta đi!”

“Con tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Ngực Sở Y Na bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng lên xuống, cô không chịu khuất phục, “Người khác chỉ trỏ thì làm sao?! Con không quan tâm! Gì thì gì, nhất định con phải được tự làm những chuyện con muốn làm!”

Cảnh Thanh cảm khái nói: “Chị Y Na diễn tốt quá!”

Lục Lăng Hằng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Sự bộc phát của Sở Y Na vô cùng mạnh mẽ, so với trước đây còn kịch tính hơn.

Cảnh tiếp theo Cảnh Thanh và Sở Y Na diễn với nhau, hiệu quả quay không tốt, đạo diễn không hài lòng, quay đi quay lại hơn mười lần. Cảnh Thanh diễn quá non, cậu không khớp được kịch với Sở Y Na, hai người diễn không giống như một đôi, ngược lại càng giống chị em hơn.

Tiếp theo còn có một cảnh nữa ở Vân gia, cảnh này Sở Y Na diễn cùng Lục Lăng Hằng. Đây là cảnh sau khi Lăng Kiếm Vân hóa ác, Vân Khê Nguyệt lang bạt bên ngoài sau đó trở về nhà, nhưng sau khi cô rời đi, trong khoảng thời gian này cha mẹ thay đổi rất nhiều, đôi vợ chồng vốn ân ái mặn nồng nay chuyển sang thù địch rõ ràng, cha Vân vốn rất đức hạnh đột nhiên trở nên gian xảo, mẹ Vân vốn dịu dàng trở nên nhỏ nhen ghen tị.. Đương nhiên, đây đều do Lăng Kiếm Vân âm thầm gây xích mích, hắn tìm cách kích thích mặt ác của Vân gia, Vân Khê Nguyệt liều mạng muốn cảm hóa cha mẹ lại, cuối cùng họ cùng ngồi xuống mở cánh cửa trong lòng nói chuyện với nhau, cha mẹ Vân tìm lại được chủ tâm của mình, từ mai sẽ thay đổi bản thân không mắc phải sai lầm, kết quả sáng sớm hôm sau, Vân Khê Nguyệt đẩy cửa phòng cha mẹ, thấy thi thể song thân bị Lăng Kiếm Vân hút khô.

Cha mẹ đã chết không nói, ngay cả những người bạn tốt ngày xưa cũng bị Lăng Kiếm Vân chia rẽ bắt đầu gây sự với cô, thúc thúc mà cô luôn kính trọng đuổi cô ra ngoài, những người bà con đồng hương cô từng giúp đỡ nói cô là gian thương, nợ máu phải trả bằng máu, nam chính lại không ở bên cạnh để bảo vệ cô, nhất thời tất cả mọi người quay lưng lại phỉ nhổ ức hiếp cô, mà song thân mất đi cũng là sự đau khổ to lớn.

Lục Lăng Hằng ngồi giữa đại sảnh, nhàn nhã ngâm trà cho mình.

Sở Y Na đi chậm rãi bước từng bước đến, nét mặt âm trầm, đôi mắt gắt gao nhìn Lục Lăng Hằng, gằn từng chữ một: “Lăng, đại, ca, là ngươi sao?”

Lục Lăng Hằng quơ quơ chén trà trong tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẻ mặt hưởng thụ, dịu dàng nói: “Đương nhiên là ta rồi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn Sở Y Na, nụ cười trên môi càng khoét sâu: “Khê Nguyệt, sao trông ngươi chật vật như vậy? Những người đó đánh ngươi sao? Ngươi có thế lực cường đại như vậy, sao không chống trả lại?”

Sở Y Na không để ý tới lời của anh, khẽ run lên: “Người giết phụ mẫu ta, là ngươi sao? Người làm mê muội lòng người, cho tới giờ, đều là ngươi sao?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Mê muội?” Lục Lăng Hằng kinh ngạc nhướn mày, chợt nở nụ cười, “Tuy ta là ma, nhưng nếu ngươi cho rằng ta dùng yêu pháp khống chế người khác, vậy ngươi sai rồi! Ta chưa từng điều khiển bất cứ ai, cái ta làm, chỉ là giúp họ nhận ra bản chất thật của mình mà thôi.”

Sở Y Na run lên, đôi mắt đỏ quạch, có hận, có thống khổ, có đè nén, nhưng không hề có sự tin tưởng, các tâm tình phức tạp hợp lại một chỗ, nhưng cô lại thể hiện vô cùng chính xác.

“Tại sao?” Tâm tình Sở Y Na bị đẩy đến mép vực, cô lớn tiếng hỏi: “Sao ngươi lại muốn làm như vậy?!”

Đối lập với sự kích động của Sở Y Na, Lục Lăng Hằng có vẻ bình thản ung dung: “Ta chỉ lột bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bọn họ thôi. Không phải như vậy rất tốt sao. Tôn trọng cảm xúc thật của mình, việc gì phải để những thứ đông tây rằng buộc?”

“Đó căn bản không phải nội tâm của họ! Là ngươi đầu độc họ!”

“Nếu họ không giả nhân giả nghĩa, sao có thể bị ta đầu độc được?” Lục Lăng Hằng đi về phía Sở Y Na, khẩy lọn tóc bên tai cô lên khẽ ngửi một cái, mỉm cười nói, “Thật ra ngươi cũng nhịn lâu rồi, có phải vậy không? Sao cứ phải kìm nén chịu đựng? Sao phải ủy khuất chính mình? Đi giết cái người ức hiếp ngươi đi, ngươi làm được mà.”

“Ta sẽ giết ngươi đầu tiên!” Sở Y Na lui về phía sau, động tác lưu loát rút cây cung trên người ra, lắp tên kéo dây, mũi tên hướng về phía miệng trái tim Lục Lăng Hằng.

Lục Lăng Hằng hơi giật mình, dáng cười càng khắc sâu, mắt sáng tới dọa người, tựa như kẻ say mà ngẩng đầu lên, ngón tay từ cổ trượt tới ngực mình, thản nhiên chỉ vào miệng trái tim: “Giết ta sao, đến đây đi, để ta trở thành vật hy sinh đầu tiên cho sự tức giận trong lòng ngươi.”

Bàn tay Sở Y Na càng run lên. Giờ khắc này đây nội tâm Vân Khê Nguyệt đang giãy giụa kịch liệt. Nàng hận Lăng Kiếm Vân, nhưng đó giờ Lăng Kiếm Vân lại là người đại ca thân thiết của bọn họ, lúc này nàng hận không thể băm vằm hắn ra thành vạn khúc nhỏ, nhưng cũng không nỡ ra tay làm tổn thương hắn.

“A——! ! !” Sở Y Na tan vỡ, đổi hướng cung tên bắn ra, mũi tên không bắn về phía Lục Lăng Hằng mà bắn về phía tường. Cô đứng dậy, ôm đầu hét chói tai, “Vì sao!! Vì sao?!!!”

“Ha ha ha…” Lục Lăng Hằng thưởng thức bộ dạng thống khổ của đối thủ, bắt đầu cười, thoạt đầu tiếng cười phát ra từ cổ họng trầm thấp, sau đó tiếng cười càng ngày càng suồng sã, “Ha ha ha, a ha ha ha, a ha ha ha. . .”

Thẩm Bác Diễn tới đoàn phim, đúng lúc nhìn thấy Lục Lăng Hằng diễn cảnh này. Lục Lăng Hằng cười rất lâu, nhưng đạo diễn không hô ngừng, anh cứ tiếp tục duy trì trạng thái này mà cười tiếp, cả phim trường lặng ngắt như tờ, chỉ có dư âm tiếng cười Lục Lăng Hằng văng vẳng bên tai.

Thẩm Bác Diễn không được xem đoạn đầu, thấy Lục Lăng Hằng cười, anh như bị chọc trúng huyệt cười mà bật cười khanh khách. Chỉ cười, cười và cười —— Lục Lăng Hằng cười được một lúc, ngón tay hơi cong xẹt qua thân thể và gương mặt, bộ dạng như mê như say, thật sự vô cùng dụ dỗ. Bạn Thẩm Bác Diễn đáng thẹn lại cứng lên.

Thật ra Lục Lăng Hằng diễn như vậy là bởi sau khi hậu kỳ sẽ thêm hiệu ứng, lúc ngón tay anh xẹt qua thân mình sẽ lấy ra một túi da, lộ ra một bộ xương khô đen bên trong. Hai mắt Thẩm Bác Diễn không thể tự thêm kỹ xảo, thế nên hắn chỉ thấy Lục Lăng Hằng cười loạn rồi tự sờ thân thể mình.

Cảnh này đạo diễn để anh cười gần một phút mới cho ngừng, sau đó từ phía sau máy theo dõi đi ra: “Đẹp lắm!”

Cảnh ban nãy hai diễn viên diễn vượt ngoài dự liệu của ông, Sở Y Na thì không phải nói, cô diễn gần mười năm, biết thu biết phóng, ngoài việc bởi phẫu thuật thẩm mỹ quá độ dẫn đến gương mặt hơi cứng ra thì không còn lỗi nào khác; mà diễn xuất của Lục Lăng Hằng càng vượt ngoài dự liệu của Trương Khôn, anh diễn rất tự nhiên, lúc bắt đầu pha trà thì ôn thuận nho nhã, đến khi khiêu khích Sở Y Na thì biến thái, cuối cùng thì hoàn toàn vỡ òa, các biến đổi cảm xúc trong một phân cảnh được anh thể hiện hết ra và rất đúng chỗ, mị lực nhân vật phản diện càng diễn càng hoàn mỹ.

Lúc Sở Y Na ngẩng đầu lên lệ đã rơi đầy mặt. Đạo diễn không yêu cầu cô phải khóc, chỉ để cô diễn cảnh suy sụp, nhưng cô diễn quá nhập vai, vừa cúi đầu xuống tâm tình bộc phát lệ lưng tròng.

Thẩm Bác Diễn thầm nghĩ các diễn viên quả nhiên đều là quái vật, đổi lại là hắn có khi còn bật cười một trăm lần, thế mà diễn viên có thể khóc được.

Trương Khôn cho các diễn viên nghỉ ngơi, Thẩm Bác Diễn kéo thấp mũ trên đầu xuống, đi sang một góc. Hôm nay hắn mặc quần áo thường, đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, cải trang tới thăm không cho ai biết. Hắn không có ý lập tức tới bắt chuyện Lục Lăng Hằng, bởi hắn tò mò không biết Lục Lăng Hằng ở phim trường biểu hiện thế nào, định âm thầm quan sát một hồi.

Có nhân viên công tác đi qua hắn, nghĩ hắn là diễn viên nào đó, cũng không quá để ý.

Thẩm Bác Diễn kéo ghế ra ngồi xuống, hai chân bắt chéo rung rung, bắt đầu thị gian.