Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 70: Moah moah chụt




– Moah moah chụt.

Ngày hôm sau, Lục Lăng Hằng cùng Thẩm Bác Diễn đi quay quảng cáo động năng thứ ba.

Cũng như quay phim truyền hình, quay quảng cáo cũng dựa theo cảnh phim, ban ngày đội quảng cáo quay ở những nơi khác xong, đợi đến tối mới mượn được sân vận động quay cảnh liveshow.

Để thể hiện được nhân vật chính trước đó rất được ưa mến, dưới sân khấu phải chật ních người xem, nhưng sân vận động có hàng chục ngàn chỗ ngồi, không thể mời nhiều diễn viên quần chúng như vậy được, họ chỉ mời tổng cộng hơn chục diễn viên, cái này thì còn phải xem tài nghệ của đạo diễn, đạo cụ và hậu kỳ. Đạo cụ ở đây là dựng một loạt đèn tên bảng hiệu và đèn led, đạo diễn cho quay kỹ vào diễn viên quần chúng, hơn nữa thêm xử lý hậu kỳ, qua đó có thể tạo được hình ảnh mong muốn.

Hôm nay trạng thái Lục Lăng Hằng rất tốt, các cảnh quay đều rất thuận lợi. Một kịch bản với những yếu tố đắp nặn tốt có thể giúp diễn viên nhập vào vai, giống như lần trước quay quảng cáo múa cột, đạo diễn bảo anh phải nhảy ra cảm giác cấm dục và thần thánh, anh không lý giải nội tâm nhân vật, dù sao thì nhảy như tâm thần là được rồi. Nhưng quảng cáo lần này là một phim ngắn, anh phải lý giải tình cảm và suy nghĩ của nhân vật.

Quay tới cảnh cuối cùng, anh ôm đàn guitar lên sân khấu không một bóng người, cảm thấy bi ai, cả người không ngừng run lên, nước mắt chậm rãi lăn dài từ hốc mắt.

Đây là một cảnh vô cùng bi thương, đạo diễn Triệu Bằng không thể ngờ Lục Lăng Hằng có thể diễn tới rung động như vậy.

Thân là một nghệ sĩ, có lẽ sợ nhất là cảnh bi thương sầu tàn này, đã từng trải qua huy hoàng thì càng khó chấp nhận sự tịch mịch. Bởi bây giờ Lục Lăng Hằng cũng có tâm trạng như vậy, anh rất muốn quay trở lại vị trí kia, thậm chí vượt qua nó.

Hai mắt anh đỏ quạch, nước đảo quanh hốc mắt, nhưng vẫn chưa rơi xuống. Vài giây sau, tâm tình anh càng thêm sa sút, cuối cùng bạo phát ra ngoài, cầm cây guitar giơ lên cao, hét to: “A ——!”

Đàn guitar dừng lại trên không vài giây, Triệu Bằng hô lên: “Dừng! Diễn viên đâu?”

Đáng lẽ ra lúc này diễn viên đóng vai fan trung thành phải chạy tới, không ngờ diễn viên lại đứng ngây ngốc một bên nhìn, hoàn toàn quên mất cảnh của mình. Bị đạo diễn quát tỉnh, diễn viên kia hoàn hồn lại: “Em.. xin lỗi, quay lại một lần nữa có được không ạ?”

Diễn viên kia tên Trịnh Vũ, là một người mẫu tạp chí, có rất nhiều fans online, nhưng đây là lần đầu tiên cô quay quảng cáo. Lúc này cô thế mà cũng đã nước mắt ngắn nước mắt dài: “Anh Lục diễn tốt quá, em xem đến xuất thần. Thật sự xin lỗi anh!”

Lục Lăng Hằng lau nước mắt: “Không sao, quay lại một lần nữa đi.”

Vốn Triệu Bằng lo trạng thái lần đầu của Lục Lăng Hằng tốt như vậy, sợ quay lại trạng thái đi xuống, không ngờ lần thứ hai anh diễn lại còn tốt hơn. Anh đứng trên sân khấu vắng tanh, tựa như cả thế giới này chỉ còn lại mình anh, tiếng người hâm mộ hò hét năm nào vẫn còn văng vẳng bên tai, so với cảnh tượng lúc này đúng là càng thêm bi thương.

Tâm tình đạt tới giới hạn, Lục Lăng Hằng tức giận giơ guitar lên, Trịnh Vũ chạy vội tới: “Khoan đã! Anh có thể hát cho em nghe một bài được không?”

Lục Lăng Hằng ngây ra trong chốc lát, từ từ buông cây guitar xuống, trên mặt anh gần như không có bất cứ biểu tình gì, nhưng bờ môi anh run nhè nhẹ, qua đó có thể thấy được nội tâm đang giãy giụa kịch liệt.

“Hát…” Lục Lăng Hằng lẩm bẩm nói, “Tôi không hát, tôi sẽ không hát nữa.”

“Vì sao?”

“Tôi từ bỏ. Tôi đã mất hết rồi.”

“Anh từng nói ca hát là ước mơ của anh, sao giờ lại muốn từ bỏ ước mơ?”

“Ước mơ?” Lục Lăng Hằng nghiền ngẫm hai từ này, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt: “Ước mơ là thứ buồn cười nhất trên đời này.”

Trịnh Vũ đưa cho anh một chai động năng: “Anh còn nhớ mình từng nói gì trên sân khấu năm đó không? Anh nói chỉ cần có một người còn muốn nghe anh hát, anh sẽ tiếp tục hát mãi. Đừng bỏ cuộc có được không, trên đời này vẫn còn rất nhiều người ủng hộ anh, chỉ là họ ở nơi anh không biết thôi.”

Lục Lăng Hằng ngơ ngác nhìn cô một hồi, ánh mắt dần dần bừng tỉnh, cầm chai động năng lên uống một ngụm lớn, uống xong, anh ôm guitar lên chuẩn bị hát.

Quay đến đây rồi mà đạo diễn vẫn chưa hô cắt, Lục Lăng Hằng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Quay quảng cáo tuy rằng dễ kiếm tiền, nhưng đôi khi cũng phải nếm chút vị đắng, nhất là quay quảng cáo đồ uống. Hồi anh mới debut được một năm từng nhận quay quảng cáo thức uống lạnh, quay hơn ba bốn mươi lần, lại còn quay vào buổi đêm, khiến anh bị viêm dạ dày cấp tính phải nằm nhà tròn ba ngày. Anh sợ nhất là quay quảng cáo đồ uống rồi còn phải quay đi quay lại nhiều lần, trước khi quay quảng cáo anh còn cố ý thăm dò nhà vệ sinh.

Triệu Bằng hô lên: “Qua, chuẩn bị quay cảnh khác.”

Mọi người trong đoàn rất nhập tâm, cảnh này kết thúc, trên mặt vài người vẫn còn rất buồn bã, tâm tình bị lây nhiễm.

Cảnh tiếp theo là cảnh Lục Lăng Hằng đàn hát, nhưng đương nhiên anh không đàn guitar, lúc quay chỉ làm dáng đánh và miệng làm khẩu hình phát âm, sau đó sẽ nhờ một cao thủ guitar thay anh đánh, cuối cùng hậu kỳ sẽ ghép cả nhạc và lời vào. Cảnh này quay xong biên tập sẽ cắt nối thành hai bản với độ dài khác nhau, một bản dài chỉ chừng nửa phút, cắt một đoạn nhỏ trong video để làm quảng cáo, còn bản chính thì dài ba bốn phút, câu chuyện hoàn chỉnh hơn, anh đàn hát cả bài “Mộng tưởng” này. Cuối cùng sẽ đăng bài này lên mạng, thật ra nội dung bài hát và đồ uống động năng không có nhiều liên quan đến nhau, cái này là Thẩm Bác Diễn muốn nhân cơ hội đưa Lục Lăng Hằng lên mà thôi.

Bởi trong phiên bản đầy đủ anh phải hát cả bài, cho nên cảnh quay không ngắn, Lục Lăng Hằng phải tiếp tục diễn sự thâm tình mà đàn hát, còn phải đọc ca từ để hậu kỳ ghép vào.

“Mọi người luôn nói anh quá dũng cảm…”

Qua vài giây, sắc mặt nhân viên công tác dưới sân khấu lập tức thay đổi, mới ban nãy còn chìm trong dư âm buồn bã đau thương lập tức bị sút viu ra ngoài, người nào khả năng kiềm chế kém đã cười thành tiếng. Cũng không phải Lục Lăng Hăng hát quá tệ, chủ yếu là bởi anh vừa diễn vừa đàn, anh mù chơi guitar, hơn nữa cây guitar này dùng để quay phim nên không có công dụng thực tế, nhạc không đúng một chút nào, thế là Lục Lăng Hằng đàn loạn ra ngoài, lúc thì nghe êm như bông, lúc thì nghe như cưa gỗ. Cứ như vậy, anh vừa nghe âm thanh quỷ dị từ cây đàn, vừa diễn sự rung động thương cảm, quả đúng là quá khó.

Triệu Bằng trừng mắt nhìn nhân viên công tác, giơ tay lên ra hiệu: “Đừng làm ảnh hưởng tới diễn viên.

Nhân viên dùng sức bóp mặt mình để mình không cười nữa, nhưng trong lòng thầm oán: Đến cái âm thanh quỷ dị kia còn không ảnh hưởng đến cậu ta, thì tui cười sao có thể ảnh hưởng được.

Lục Lăng Hằng cố gắng làm như không nghe thấy, kiên trì quay nốt khúc này, vừa nghe thấy đạo diễn hô cắt, Lục Lăng Hằng liền thở phào nhẹ nhõm, từ trên sân khấu đi xuống.

Thẩm Bác Diễn đứng ở dưới chờ anh. Hắn mỉm cười nói: “Em diễn tốt lắm.”

Lục Lăng Hằng khiêm tốn: “Được chứ?”

Thẩm Bác Diễn nói: “Đây là lần em diễn tốt nhất đấy, anh nghĩ vậy.”

“Hử?” Lục Lăng Hằng nghe lời nhận xét này xong có phần giật mình, cho rằng Thẩm Bác Diễn đang trêu mình về âm thanh ma quái ban nãy, liền nói: “À, quen rồi, lúc đàn cổ cầm còn kinh khủng hơn cơ.” Quay phim cổ trang thường hay có cảnh diễn viên đàn cổ cầm, cái đó mới là kinh khủng, đàn cổ trong đoàn phim không phải đàn thật, đến nhạc cũng không có, chỉ có thể ra một vài tạp âm thình thịch chát chát, diễn viên còn phải diễn ra dáng vẻ xuất thần không nhiễm bụi trần, cái đó mới buồn cười nhất.

Thẩm Bác Diễn lắc đầu: “Anh không nói cái này. Trước đó cơ, đoạn đập guitar ấy, em diễn rất tốt, rất nhiều người trong đoàn rơi nước mắt vì em.”

Lục Lăng Hằng à một tiếng. Đoạn đó anh diễn rất say mê, diễn tới cả người sảng khoái, từng lỗ chân lông trên người giãn ra, anh chưa từng có cảm giác này, thậm chí diễn xong còn thấy chưa thỏa mãn. Đạo diễn hô cắt xong anh còn chưa thoát khỏi dư âm của cảnh đó, nếu không có cảnh đàn guitar kia, chỉ sợ lúc này anh vẫn còn đắm chìm trong đó. Vừa hồi tưởng lại một chút, liền thấy da đầu như tê dại. Cũng bởi vì thế mà đoạn đàn guitar rất thuận lợi.

“Nói đây là cảnh tốt nhất em từng diễn cũng quá khoa trương rồi?” Lục Lăng Hằng không phục, tốt xấu gì anh cũng đã đóng rất nhiều phim như vậy. Anh làm cái nghề này bảy tám năm, đóng vô số phim điện ảnh và truyền hình, cuối cùng lại bị người ta nói cảnh xuất sắc nhất của mình là cảnh quảng cáo, quả thật không biết nên khóc hay nên cười.

“Thật đấy.” Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút, đổi sang phương thức khéo léo hơn, “Chí ít là anh cảm thấy như vậy. Diễn thật sự rất tốt.”

Quay xong quảng cáo cũng đã là hai giờ sáng, hai người về nhà nghỉ ngơi, nhưng đến khi tắm xong lên giường nằm rồi, lại đều không ngủ được. Lục Lăng Hằng vẫn còn chìm đắm trong đoạn quảng cáo ban nãy, Thẩm Bác Diễn thì vẫn chìm đắm trong cảnh Lục Lăng Hằng diễn ban nãy.

Nằm chung một chỗ không ngủ được, cũng rất dễ xảy ra chuyện. Mới đầu Thẩm Bác Diễn cọ cọ vào tay Lục Lăng Hằng, thấy anh không ngủ, tay chân bắt đầu không thành thật, vói tay vào áo ngủ xoa nắn thân thể anh. Hai người từng ‘qua lại’ một hồi, ngoài không làm tới bước cuối cùng ra thì còn lại đều đã làm, Lục Lăng Hằng cũng đã quen rồi, mặc kệ hắn động chân động tay, có lúc còn phối hợp cùng.

Định lực của Thẩm Bác Diễn quá kém, Lục Lăng Hằng còn tưởng chỉ là vuốt ve an ủi trước khi đi ngủ, không ngờ vuốt ve một hồi, Thẩm Bác Diễn liền lật người đè lên anh mà bắt đầu ôm hôn.

Lục Lăng Hằng bị hắn hôn đến mặt đầy nước bọt, không nói nên lời đẩy đầu Thẩm Tiểu Cẩu ra: “Đã mấy giờ rồi, nhanh đi ngủ đi.”

“Anh không ngủ được.” Thẩm Bác Diễn vùi mặt vào hõm vai Lục Lăng Hằng, tham lam hít hà mùi hương trên người anh, buồn bực nói: “Em biết không, lúc thấy em khóc trên sân khấu, trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn.”

“Mâu thuẫn cái gì.”

“Lúc đấy anh thấy em yếu đuối, rất muốn bảo vệ em, không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương em.”

“Còn mặt khác thì sao?”

Thẩm Bác Diễn đỏ mặt không nói lời nào.

Lục Lăng Hằng nâng mặt hắn lên: “Mặt còn lại thì là cái gì?”

“Là… rất muốn làm em khóc như vậy……” Thẩm Bác Diễn dùng thanh âm như muỗi kêu lầm bầm nói.

Lục Lăng Hằng: “……”

Bất chợt Lục Lăng Hằng cảm thấy cái thứ vừa cứng vừa nóng khó có thể miêu tả của Thẩm Bác Diễn cọ qua cọ lại vào bắp đùi mình. Nhất thời trong lòng anh rung lên hồi chuông cảnh báo, vội vã đẩy Thẩm Bác Diễn trên người mình ra, làm bộ mệt mỏi ngáp một cái: “Ngủ đi, ngủ ngon.” Sau đó anh nghiêng người giả vờ ngủ.

Trong khoảng thời gian này anh và Thẩm Bác Diễn vẫn luôn dùng tay giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý, anh rất thoải mái với tình hình lúc này, tạm thời không có ý định muốn tiến thêm —— tuy nói là không có ý định, nhưng thật ra anh cũng rất tò mò, chỉ là có hơi sợ mà thôi.

Lúc anh giả vờ ngủ, Thẩm Bác Diễn không tiếp tục quấy rầy anh nữa, nhưng anh vẫn không ngủ được, hơn nữa anh cũng biết Thẩm Bác Diễn vẫn chưa ngủ —— Thẩm Bác Diễn đang lật qua lật lại sau lưng anh, anh có thể cảm nhận được Thẩm Bác Diễn đang nôn nóng. Đàn ông là như vậy, t*ng trùng xông não rồi lại nín nghẹn, so với nhịn tiểu còn muốn lấy mạng người hơn.

Bất chợt, Thẩm Bác Diễn không trở mình nữa.

Lục Lăng Hằng run lên một cái —— Bàn tay dày rộng của Thẩm Bác Diễn vắt ngang lưng anh, nhiệt độ ấm áp xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh truyền vào trong người, khiến anh nổi da gà.

“Em, em không ngủ à?” Thẩm Bác Diễn ranh mãnh hỏi.

Lục Lăng Hằng không dám lên tiếng trả lời.

Nhưng mà một giây tiếp theo, trong tay anh là cái thứ cứng rắn nóng hổi khó có thể miêu tả —— Thẩm Tiểu Cẩu không biết xấu hổ nhét cậu em cứng rắn của mình vào trong tay anh.

“Quân Càn..” Thẩm Bác Diễn lại từ phía sau ôm lấy Lục Lăng Hằng một lần nữa, ghé vào tai anh, dùng giọng nói trầm thấp gọi tên anh.

Lục Lăng Hằng tức giận bóp bóp cái thứ trong tay. Thẩm Bác Diễn thật sự rất rất muốn, trong khoảng thời gian họ ở chung này, hầu như ngày nào Thẩm Bác Diễn cũng nhờ anh giúp, có đôi khi một ngày một lần còn chưa đủ. Đương nhiên anh giúp Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn cũng giúp anh, khiến dạo này anh phải đun canh rùa lột, sợ mình bị thận hư.

“Anh xong chưa?” Lục Lăng Hằng oán giận nói: “Đêm rồi mà cũng không cho người ta nghỉ ngơi.”

Thẩm Bác Diễn cười nhẹ: “Em không biết anh có một biệt danh sao?”

“Biệt danh gì?”

“Ham Muốn Nhiều.”

Khóe miệng Lục Lăng Hằng giật giật: “Ai đặt cho anh vậy, rất hợp.”

Thẩm Bác Diễn nghiêm túc nói: “Anh tự đặt cho mình đấy.”

Lục Lằng Hằng: “……” Lại một lần nữa anh bị Thẩm Bác Diễn không biết xấu hổ đánh bại.

Giờ không thể ngủ tiếp được, Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ giúp Thẩm Bác Diễn giải quyết. Tuy nói Thẩm Bác Diễn ham muốn nhiều, nhưng thực tế vì công việc nên thời gian họ có thể ở cùng nhau cũng không nhiều, lại thêm mới yêu nhau, khó tránh khỏi triền miên dây dưa, ngay cả trong lòng Lục Lăng Hằng cũng có cảm giác vấn vít lưu luyến. Vừa nghĩ đến đây, anh mềm lòng hơn nhiều.

Nhưng sự mềm lòng này không duy trì được mấy giây —— Tay Thẩm Bác Diễn đang mò về phía sau anh.

Lục Lăng Hằng lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Bác Diễn, Thẩm Bác Diễn làm vẻ mặt vô tội, bàn tay dừng lại bất động.

Lục Lăng Hằng vừa buông mi mắt, tay Thẩm Bác Diễn đã lại mất trật tự.

Qua vài lần, Lục Lăng Hằng không chịu được nữa mà đánh vào tay Thẩm Bác Diễn: “Đừng lộn xộn.” Nhưng mà giọng anh không đủ khí thế khiển trách, càng để lộ ra sự yếu ớt của mình. Giờ anh không tức giận, mà là đang căng thẳng.

Thẩm Bác Diễn rất giỏi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, lập tức thuận thế xông lên, nắm lấy anh mà trở mình, đè anh xuống giường, cúi người đè lên sau lưng anh: “Quân Càn.. Quân Càn..” Hắn không ngừng kêu tên Quân Càn, đánh thẳng vào phòng tuyến cuối cùng của anh.



“Đừng… đừng…” Giọng Lục Lăng Hằng bắt đầu run rẩy. Anh còn tưởng Thẩm Bác Diễn đã chấp nhận cục diện lấy tay giúp nhau, ai ngờ lúc này đột nhiên Thẩm Bác Diễn gây khó dễ, làm anh không kịp chuẩn bị trước, căng thẳng đến miệng lưỡi khô khan.

“Quân Càn, anh muốn em lắm ý..” Thẩm Bác Diễn ngậm vành tai anh, giọng nói nặng nề ẩn chứa sắc dục, “Thử một lần đi, sẽ rất thoải mái, anh đảm bảo đó.. Anh không nhịn được nữa rồi, xin em đấy…”

Tuy giọng Thẩm Bác Diễn thỉnh cầu là vậy, nhưng thái độ lại rất bá đạo, dường như hắn đã phát hiện ra thái độ chống đối của Lục Lăng Hằng không đủ cương quyết, bởi vậy bất luận Lục Lăng Hằng kéo tay hắn đẩy hắn thế nào, đều chỉ khiến hành động của hắn thêm bá đạo hơn. Ngón tay hắn đã bắt đầu mò vào cái nơi không thể miêu tả của Lục Lăng Hằng.

Cả người Lục Lăng Hằng vì khẩn trương mà căng thẳng, nhanh chóng kiếm cớ từ chối: “Đừng.. đừng mà… không có thuốc bôi trơn, sẽ rách đấy! Vẫn cứ dùng tay đi….”

Thẩm Bác Diễn duỗi tay một cái, kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một chai dung dịch bôi trơn.

Lục Lăng Hằng: “……….”

Lục Lăng Hằng: “Sẽ tiêu chảy đấy.”

Thẩm Bác Diễn lại mò tay vào ngăn kéo chưa khép lại, lấy ra một hộp áo mưa: “Có cái này rồi, không sao đâu.” Đại khái là sợ Lục Lăng Hằng không yên tâm, hắn tiếp tục mò tay vào ngăn kéo, móc ra vài món đồ dùng tình thú, thuốc mỡ, còn có Mã Ứng Long[1] và.. que thử thai?!

“À, cái này là mua nhầm, lúc mua anh bảo nhân viên bán hàng lấy cho anh nguyên bộ, không để ý nên mua hết về.” Thẩm Bác Diễn lại cất que thử thai vào trong ngăn kéo.

Lục Lăng Hằng: “….Sao trong ngăn kéo nhà em lại có mấy thứ này?”

Thẩm Bác Diễn hôn lên gò má anh, ngón tay đã bắt đầu công phá phòng tuyến phía sau: “Anh chuẩn bị sẵn bất cứ lúc nào.”

Lục Lăng Hằng: “…………” Phòng tuyến cuối cùng của anh bị đánh vỡ, Thẩm Bác Diễn cũng xông tới giới hạn cuối cùng.