Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 12: Sự manh động của bệnh xà tinh




Chân Tịch Lục hoàn toàn không nghe sai bảo chạy về phía trước, cậu chỉ biết hiện tại đầu cậu trống rỗng, duy nhất chỉ có một ý nghĩ, gặp Trần Giới.

Mà ba chữ này giống như là có người thúc giục ở bên tai cậu, buộc cậu tăng nhanh tốc độ.

Tiếng reo hò của các nam sinh hết đợt này đến đợt khác từ bên cạnh truyền tới, ai nấy tự hô tên nữ sinh mình ủng hộ, hò hét trợ uy, cách càng gần Tịch Lục càng nghe được rõ ràng, tiếng còi của huấn luyện viên vang lên, âm thanh của mấy vật nặng rơi xuống nước liền truyền đến trong lỗ tai Tịch Lục.

Đã bắt đầu rồi.

Xung quanh bể bơi đã chiếm đầy người, trừ ngẫu nhiên mấy nữ sinh ra, phần lớn đều là nam sinh tan học ở lại xem náo nhiệt, Tịch Lục đứng ở nơi đó, hít sâu hai hơi, vào thẳng là không có khe nào có thể lọt vào, lúc đang suy nghĩ làm sao tìm ra được cửa đột phá, đã bị Trứng Lùn gào một tiếng ——

“Tịch Lục, bên này bên này!”

Tịch Lục quay đầu nhìn thấy ngay Trứng Lùn cùng một đám nam sinh cùng lớp chiếm cứ vị trí quan sát tốt nhất, Trứng Lùn hưng phấn lắc lư cánh tay với mình, ý bảo cậu mau chạy tới đây.

Tịch Lục cũng không kịp xấu hổ một chút vì hành vi nói không giữ lời của mình, đã thẳng tắp xông về phía giang sơn Trứng Lùn giúp mình đánh hạ. (…)

Sau khi thấy Tịch Lục xông lại, bạn học nam bên cạnh tự giác mày lấy ra hai đồng tao lấy ra ba đồng gom thành mười đồng đưa cho Trứng Lùn.

Trứng Lùn nhận được tiền, nhanh chóng nhét tiền tài bất chính cậu ta thắng được vào trong túi, sau đó nhìn thấy Tịch Lục đã ân cần phi thường, ấy vậy mà cũng không có mở miệng châm chọc mấy câu, không phải nói phải học tập chăm chỉ sao? Sao lại tới nơi này? Không phải nói sau này sẽ không bao giờ quấy rầy Trần Giới, mặc dù mày bây giờ không quấy rầy, nói không chừng một chút nữa sẽ phát bệnh.

Những lời này, toàn bộ cậu ta đều không nói, mà là dọn vị trí vốn là của mình ra cho Tịch Lục.

Tịch Lục lần đầu tiên cảm giác được trên người Trứng Lùn tản mát ra ánh hào quang “thiện lương”, cậu nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn với Trứng Lùn: “Cảm ơn nhiều, Trứng Lùn.”

Trứng Lùn không khỏi cảm thấy chột dạ, cười ngây ngô một cái, sau đó nói với Tịch Lục: “Đừng cảm ơn, chúng ta là anh em tốt.” Làm xong, còn vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, ra vẻ hai anh em tốt.

Bức hình “huynh đệ tình thâm” này rơi vào trong mắt của bạn học nam bên cạnh thì không phải là dễ nhìn như vậy.

Tịch Lục ngẩng đầu, cũng không có nhìn thấy Trần Giới ở bể bơi, chỉ nhìn thấy cô huấn luyện viên mặc quần đùi áo cộc vận động màu đen, cô giáo có làn da ngăm đen, trên người tràn đầy hương vị mạnh mẽ, ngũ quan không phải là ưa nhìn lắm, nhưng có duyên, trong miệng cô ngậm một cái còi màu vàng, nhìn vào trong bể bơi.

Trường Tịch Lục rất chịu chi tiền cho phương diện ngoại khóa, mà Trần Giới cùng một số người khác thường xuyên đại biểu trường học tham gia giải thi đấu trung học tính chất toàn quốc, giành về cho trường không ít vinh dự, cho nên trường học bỏ tiền vốn rất lớn cho các công trình, thiết bị bơi bội.

Tịch Lục chú ý đến trong hồ nước, có bốn cô gái mặc đồ bơi liền thân màu đen giống nhau, các cô đều mang mũ bơi kính bơi cùng màu, đều là bơi tự do, cậu gần như là chú ý tới người dẫn đầu hiện tại trước tiên, cô gái ở đường đua số hai, không có do dự chút nào, cậu biết đó chính là Trần Giới.

Thế bơi của Trần Giới rất đẹp, tựa như một cô cá nhỏ, tỉ lệ cơ thể đẹp, dưới ánh nước chớp lấp lánh, đường cong càng thêm hoàn mỹ, thời gian cô hít thở có quy luật, gương mặt trắng nõn bởi vì ánh sáng bên ngoài chiếu xuống càng lộ vẻ trắng nõn, nhưng đồng thời với xinh đẹp, cũng có sức bật vô cùng mạnh mẽ, vào lúc gần kết thúc, Trần Giới mặc dù vừa bắt đầu đã là người dẫn đầu, nhưng khoảng cách với người thứ hai chênh lệch cũng không lớn lắm.

Tần suất luân chuyển cánh tay so với vừa rồi càng thường xuyên hơn, hít thở cũng càng nhanh chóng hơn, làm cho khoảng cách giữa cô và người thứ hai dần dần kéo ra tầm nửa mét.

Bên cạnh tiếng gào của nam sinh liên tục không ngừng, còn kèm theo vài tiếng la lét khàn cả giọng của mấy cô bé ——

“Từ Diêm Á, cố lên!”

“Trương Chân, cố lên!”



Lúc Tịch Lục đang muốn hô một câu, lại phát hiện Trần Giới đã tới điểm cuối rồi, sau đó lấy kính bơi ra, cúi đầu thở dốc.

Có một câu thế này, mũ bơi sẽ làm mĩ nữ trở thành ni cô.

Tịch Lục lại vui mừng phát hiện, cho dù Trần Giới là ni cô, cậu cũng cảm thấy là ni cô xinh đẹp nhất.

Mấy người kia cũng lục tục tới, sau đó mở kính bơi trên mặt ra, vị trí thứ hai chính là người gọi là Từ Diêm Á kia, Tịch Lục biết người này, rất nổi tiếng trong khối, mỹ nữ xinh đẹp được công nhận, loại hình hoàn toàn khác với Trần Giới, tính cách hoạt bát, ai cũng có thể trò chuyện được vài câu, làn da không quá trắng phối với một đôi con ngươi vô cùng linh động, cái cằm khéo léo tiếp đó còn có nụ cười làm người thích, tóc xoăn đến eo, Từ Diêm Á có kẻ từng nói là nữ sinh xinh đẹp nhất khối, hoa khôi của trường.

Đáng tiếc, ở trong mắt Tịch Lục, chỉ là thường thôi, không có gì đáng nói, con gái không phải đều trông như thế à, hai con mắt một cái miệng một cái mũi.

Cái gì? Hỏi cậu chẳng lẽ Trần Giới không phải như vậy sao?

Tịch Lục sẽ vô cùng nghiêm túc nói cho bạn biết, đương nhiên không phải, hai mắt của Trần Giới là mắt xinh đẹp, miệng là miệng xinh đẹp, mũi là mũi xinh đẹp, không giống với những cô gái khác.

… Quả nhiên là bệnh xà tinh.

Tầm mắt chỉ dừng lại một giây ở trên người Từ Diêm Á kia, rồi tiếp tục chuyển qua dán mắt vào nhìn Trần Giới.

Cô giáo nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay, sau đó vẻ mặt cũng không dễ nhìn lắm, nói với Trần Giới mấy câu, Trần Giới đứng đó nghe, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, cô đã lấy mũ bơi trên đầu xuống, tóc ngang vai ướt nhẹp bị cô dùng ngón tay chải ra sau đầu, toàn bộ ngũ quan xinh đẹp liền lộ ra bên ngoài, một đôi mắt đạm mạc, đồng tử cũng là mang theo màu sắc đen như mực, môi mỏng màu hồng khẽ mím, làm cho Tịch Lục đứng ở vị trí quan sát tốt nhất nhìn đến nhộn nhạo một trận.

Đồ bơi liền thân màu đen lại không có che kín vóc dáng đẹp của Trần Giới, bởi vì cao, một cặp chân dài đủ làm cho người ta nổi điên, bộ ngực đã nổi lên, không tính là lớn, nhưng tuyệt đối không cùng trình độ với thiếu nữ bình thường, cái mông hơi vểnh, Tịch Lục nhìn thấy càng thêm nhộn nhạo.

Đừng hỏi Tịch Lục làm sao biết trình độ của con gái bình thường, xem tranh ảnh nhiều có thể không thạo những thứ này sao?

Cậu chỉ biết mình có chút đứng không vững rồi.

Trứng Lùn bên cạnh thấy bước chân của cậu đã có chút không ổn, lập tức đi qua, móc giấy trong túi ra, nhét ngay ở trong hai lỗ mũi Tịch Lục.

Tịch Lục: “… Mày làm gì thế?”

Trứng Lùn chính nghĩa nói: “Tao sợ mày quá kích động, chảy máu mũi, mọi khi mày chính là như vậy, chuẩn bị sẵn sàng trước mà.”

Cậu ta nói quá có đạo lý, Tịch Lục lại không lời mà chống đỡ.

Bất chấp mình lạnh thấu xương và giấy vệ sinh xù xì tùy ý phiêu đãng ở trong gió, Tịch Lục đứng ở nơi đó tiếp tục tâm thần nhộn nhạo thưởng thức Trần Giới.

Sau khi cô giáo nói xong, hình như là bảo Trần Giới nghỉ ngơi, sau đó vẻ mặt nghiêm túc gọi ba người bên cạnh cùng đến nói chuyện, nhìn vẻ mặt của ba người kia, tất nhiên không phải là lời hay rồi.

Trong lúc đó Từ Diêm Á tranh thủ thời gian rỗi lúc cô giáo nói người khác, hướng về phía những người bên cạnh làm một biểu cảm khóc thét.

Chọc cho mấy nam sinh bên cạnh không ngừng nói, Từ Diêm Á thật là đáng yêu.

Khác với Từ Diêm Á, Trần Giới mặc dù trông không kém, nhưng tính cách quá lạnh lùng, lại không thích nói chuyện lắm, người không quen bình thường sẽ không để ý tới, cũng không thích cùng người xúm lại một chỗ làm thành một tiểu đội nói chuyện hóng hớt, mấy bạn tri kỉ của Trần Giới biết, Trần Giới đến trường trừ nghiêm túc nghe giảng bài nghiêm túc viết đề chăm chỉ luyện tập bơi lội ra, thật đúng là không có thứ gì rất thích.

Cho nên cổ vũ cố lên cho cô cũng không có mấy người.

Trần Giới đi đến bên cạnh, cầm một chai nước khoáng lên, mở ra uống hết, tựa hồ cũng không có chú ý tới Tịch Lục ở bên cạnh.

Sau đó cô đi luôn về phía phòng tắm của trường.

Sau khi bóng lưng Trần Giới biến mất, ba người còn lại còn phải tiếp tục huấn luyện, nhưng là Tịch Lục đã không còn tâm tình xem tiếp.

Đang muốn nói một tiếng cho Trứng Lùn tình hình lại đột nhiên nghe được mấy cậu trai bên cạnh đang nghị luận gì đó ——

“Tao nói Trần Giới kia, kiêu cái gì mà kiêu, không phải là trông xinh xắn chút thôi sao? Ngoài mặt như vậy, ai biết bên trong là cái dạng gì…” Người nói chuyện là nam sinh ngày hôm qua mới vừa thổ lộ với Trần Giới, càng nghĩ càng tức không chịu được, hôm nay cố ý đến xem Trần Giới, Trần Giới ngay cả cái ánh mắt cũng không chia cho cậu ta, cậu ta tức điên.

“Ơ, sao thế? Mấy ngày hôm trước mày không phải còn thích Trần Giới sao? Bây giờ sao lại thay đổi rồi?”

Nam sinh hừ một tiếng: “Tao thích nó? Mày không biết à, mấy ngày hôm trước ở trường tao nhìn thấy có con xe sang tới đón nó, nhà nó lại không phải có nhiều tiền.”

“A, ý mày là…” Người hỏi bên cạnh còn chưa nói hết, đã bị ngắt lời rồi.

Thanh âm âm trầm của Tịch Lục đột nhiên từ bên cạnh truyền tới: “Ngậm cái miệng thối của mày lại.”

Nam sinh sửng sốt, nhìn thấy Tịch Lục cảm thấy có chút quen mắt, còn không nhận ra được, vốn đang có chút tức giận, sau đó liền nói với Tịch Lục: “Ngậm miệng X mẹ mày, bố mày nói thật… Mẹ nó mày…”

Tịch Lục nói: “Mày nói thêm câu nữa, có tin tao đánh chết mày hay không?”

Nam sinh tức giận, còn dám đánh cậu ta, thật là không muốn sống nữa, nhìn khuôn mặt kia của Tịch Lục, đấm một phát ngay sống mũi, tức giận nói: “Xem là ai đánh ai rồi!”

Tịch Lục cảm giác được có chất lỏng ấm áp từ trong xoang mũi ứa ra, trong đầu ong được một tiếng, cậu cũng không biết mình đang làm cái gì rồi.

Vừa rồi Trứng Lùn không chú ý đến, đợi đến khi cậu ta quay đầu lại, hai người đã đánh nhau rồi, mà đồng bọn của nam sinh cũng nhân cơ hội chen vào mấy đá.

“Đù má, lại đây hỗ trợ, ngăn cản, mau lên!” Trứng Lùn gọi bạn học nam bên cạnh, cùng nhau kéo ra.

Nhìn giấy vệ sinh đã nhuộm đỏ trong lỗ mũi Tịch Lục, Trứng Lùn nghĩ thầm: cậu ta vẫn là rất có khả năng dự đoán, tuy rằng nguyên nhân chảy máu mũi có chút chênh lệch.