Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 24




Liên tục thi cử ba ngày rưỡi làm cho Tịch Lục lúc thì lên trời lúc thì xuống đất, nếu vận khí tốt, đề đã làm tụ tập đến, nếu vận khí không tốt, cả bài thi không có mấy đề đọc hiểu được, Tịch Lục cảm thấy vách đá cheo leo này là trời cao đang đùa cậu.

Trứng Lùn bên này thì không cần nói, bị hành hạ một mặt máu, cậu ta ngay cả biết cũng không có mấy cái, cuối cùng nghe Tịch Lục cho dù không biết, cũng phải nhấc bút lên viết lung tung mấy chữ số.

Người ta không phải đã nói, ba dài một ngắn chọn ngắn nhất; ba ngắn một dài chọn dài nhất; dài ngắn không đồng đều phải chọn B; cao thấp không đều thì chọn D. Lấy sao chép là chính, lấy đoán mò là phụ, chép – mò kết hợp, nhất định đạt tiêu chuẩn.

Dựa theo định luận này, Trứng Lùn quả thật là chịu đựng qua ba ngày này, bản kiểm điểm nộp rồi, chẳng qua người ta nói chờ thi xong mới trả lại cho cậu ta.

Thật vừa đúng lúc gặp Tịch Lục, liền cứng rắn lôi Tịch Lục cùng đi nhận.

Tịch Lục không có đi vào cùng Trứng Lùn, chờ ở bên ngoài, đứng ở đầu hành lang, nhìn ra bên ngoài, Tịch Lục nghĩ, không biết lần này Trần Giới thi thế nào, có còn thức đêm hay không đây…

“Lần trước huấn luyện viên kia đến tìm Trần Giới, thầy xem chuyện đó có thể đúng không?” Từ khúc quanh đi ra hai giáo viên, Tịch Lục biết đều là giáo viên thể dục của trường.

Một giáo viên thể dục trẻ tuổi hơn hỏi giáo viên bên cạnh – một người đã công tác mười mấy năm.

Giáo viên kia gật gật đầu, nói: “Người đó tôi biết, cấp quốc gia, nghe nói đang xem xét chọn người nối nghiệp của mình, cậu cũng biết trên phương diện bơi lội Trần Giới quả thật có thiên phú, chẳng qua là… Hiện tại trò ấy vào đội đi tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, không biết lúc nào có thể xuất đầu được, dù sao rất nhiều người đều là bắt đầu huấn luyện từ nhỏ, có khối người lợi hại hơn trò ấy, trò ấy cũng chỉ là mấy ngày nay mới tiếp xúc đến phương diện này, thật ra tôi cảm thấy vẫn có chút không tin được.”

Giáo viên trẻ tuổi gật gật đầu, nói: “Như vậy à, Trần Giới nói thật em cảm thấy là hạt giống tốt, chỉ xem trò ấy có muốn nỗ lực hay không, nếu quả thật có thể đi cùng huấn luyện viên kia mà nói, cố gắng thật tốt, có lẽ có thể trở thành vận động viên không tệ.”

“Aiz, nếu Trần Giới đi, vậy sau này đội bơi thi đấu của trường sẽ phải thay đổi người trọng điểm huấn luyện một lần nữa rồi.” Giáo viên tư lịch sâu cảm thán một câu.

“Giải thi đấu trong khu vực thành phố này người kia hẳn là cũng sẽ đi nhỉ, đến lúc đó nếu như Trần Giới biểu hiện tốt, thu trò ấy hẳn là có thể hiểu được nhỉ?”

Giáo viên tư lịch sâu trả lời: “Ừm, chính xác.”

Tịch Lục đứng ở nơi đó, cho đến khi tiếng nói chuyện của hai giáo viên cũng nghe không được nữa, cậu mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu, cậu khe khẽ nhíu mày.

Trứng Lùn đi từ bên trong ra, cầm di động mất mà lại tìm được của mình cao hứng vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Nhìn đi, anh em bé nhỏ của tao đã trở lại.” Nói xong, còn vô cùng cao hứng hôn hai cái.

Tịch Lục khẽ gật đầu, không có nói móc Trứng Lùn.

Trứng Lùn bởi vì cao hứng nên không có phát hiện vẻ mặt bây giờ của Tịch Lục còn cao lãnh hơn trước đây, trong đáy mắt có chút trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi tạm biệt Trứng Lùn, Tịch Lục trở về nhà, sau khi rầu rĩ không vui ăn cơm tối xong, ngồi ở trên giường mình cầm ảnh của Trần Giới ngẩn người.

Lục Quyên Quyên là một người mẹ cẩn thận, sớm đã phát hiện sự bất thường của con trai, sau đó bà quyết định muốn đảm nhiệm một lần nhân vật người mẹ tri kỷ, sau đó gõ cửa, đi vào, ngồi đối diện con trai mình, sau đó kéo tay con trai mình, dịu dàng nói: “Lộc Lộc à, sao thế? Có chuyện gì không vui nói cho mẹ một chút, mẹ có thể giúp con đó.”

Tịch Lục ngẩng đầu, nhìn Lục Quyên Quyên.

Sau đó nói: “Mẹ, con không sao.”

Lục Quyên Quyên sốt ruột rồi, nói: “Sao lại không sao, con vừa về nhà đã cúi gục đầu, nói cũng không nhiều, cơm nước xong là về phòng ngay, vậy cũng là không sao?”

Tịch Lục chần chờ một chút, nhìn vẻ mặt “con không nói cho mẹ mẹ sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc” của Lục Quyên Quyên, nói: “Con chỉ là cảm thấy mình thi hỏng rồi, có chút không vui.”

Lục Quyên Quyên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ờ… chuyện nhỏ! Tịch Lục thành tích của con vốn đã chưa từng tốt, tại sao lần này thi hỏng lại nói?”

Tịch Lục: “…”

Lục Quyên Quyên đột nhiên ý thức được mình là đến làm một nhân vật chị gái tri kỷ, sau đó vươn tay, xoa xoa đầu Tịch Lục trấn an, nói: “Lộc Lộc, không sao, đàn ông con trai, không lâu sau thi hỏng chẳng phải còn nhiều lần thi lại sao? Dù thi hỏng một lần cũng không có gì, dù sao mẹ và bố con đã sớm không có bao nhiêu hy vọng đối với việc học hành của con rồi, sau khi con tốt nghiệp tới trong nhà máy, bố con tự tay dạy con.”

Tịch Lục: “… Mẹ, mẹ cứ đi ra ngoài đi, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, mẹ thật sự không cần an ủi con, thật sự.”

Lục Quyên Quyên mắt sáng lên, nói: “Lời của mẹ đối với con có ảnh hưởng sao?”

Tịch Lục dưới ánh mắt mong đợi của Lục Quyên Quyên, từ trong miệng phun ra bốn chữ: “Được lợi không nhỏ.”

Lục Quyên Quyên cao hứng thôi rồi, kênh giáo dục bà không có xem vô ích, sau đó mừng khấp khởi nói: “Được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt, thi xong rồi, cũng đừng lo lắng gì nữa, con nói học các loại thuật hộ thân, bố con đã đăng ký cho con rồi, lúc nào phải đi học, mẹ báo cho con.”

Tịch Lục nhìn vẻ mặt vui sướng kia của Lục Quyên Quyên, đột nhiên cười lên, nói: “Cám ơn mẹ.”

Lục Quyên Quyên trả lời: “Ơn huệ gì, mẹ con mình, mẹ đi ra ngoài xem chương trình nghệ thuật tổng hợp cùng bố con đây, ai gu, con không biết, ngôi sao kia bao nhiêu hài hước đâu.”

Tịch Lục: “…”

Sau khi Lục Quyên Quyên đóng cửa lại, trong phòng lại yên tĩnh lại.

Theo lý thuyết Tịch Lục nên vui mừng thay cho Trần Giới, chỉ là loại tâm tình vui mừng này xen lẫn càng nhiều là chua xót, cậu có một loại cảm giác Trần Giới sẽ cách mình càng ngày càng xa.

Cậu cảm thấy mình thật là mâu thuẫn, một mặt muốn thoát khỏi danh hiệu bệnh xà tinh của mình, nhưng không nỡ rời xa hoàn toàn Trần Giới.

Cậu thậm chí đến bây giờ cũng không làm rõ, yêu thích của cậu đối với Trần Giới, là bắt nguồn từ quán tính thân thể này, hay là trực giác ngay từ đầu của mình.

Trần Giới nếu như có thể đi theo học tập, lấy năng lực của cô nhất định có thể xông ra bầu trời của chính mình.

Khi đó, còn Tịch Lục?

Kẻ đáng khinh ăn bám cha mẹ, ăn giang sơn Lục Quyên Quyên Tịch Nam Phương nửa đời gây dựng cho mình sao?

Tịch Lục cười, thật ra trước khi chưa sống lại, cậu vẫn luôn là muốn như vậy, thậm chí là cảm thấy yên tâm thoải mái, bản thân học tập không được, nhưng cũng may trong nhà coi như là có tí tiền, tốt nghiệp trung học không thi đỗ đại học cũng có thể tiếp nhận bãi than đá trong tay Tịch Nam Phương, nói như thế nào cũng có thể sống tiếp được.

Cậu sau khi sống lại, mặc dù ngoài miệng trong lòng suy nghĩ phải cố gắng, nhưng lá bài tẩy bố mẹ này chưa từng không phải là bảo hiểm trong lòng, chẳng qua là, hiện tại cậu đột nhiên có chút không muốn nữa.

So sánh với Trần Giới, cậu giống như là một đứa trẻ không tiến bộ, mà Trần Giới đã chạy ở trước điểm xuất phát từ rất sớm, muốn đuổi kịp cô, cũng phải bỏ ra tinh thần và thể lực tương tự.

Trần Giới nếu quả thật rời xa mình rồi, Tịch Lục có chút không thể tưởng tượng.

Thật ra đối với cậu mà nói Trần Giới mặc dù chỉ là mới vừa quen không lâu, nhưng cậu biết, địa vị của Trần Giới ở trong lòng mình rất lớn, lớn đến mức chính cậu cũng không có cách nào dự tính được.

Một đầu ngã xuống giường, tao niên đang phiền não từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng thở dài.



Đương nhiên, Tịch Lục với tư cách phái lạc quan ngủ xong một giấc, thì cái gì cũng không phải là chuyện rồi, sau khi liên tục ở trong phòng đọc sách mấy ngày, tới trường học đi nhận giấy thông báo còn có sắp xếp cho nghỉ hè.

Tịch Lục đi vào lớp học, giáo viên còn chưa tới, một mảng lộn xộn, cậu ngồi ở bàn phía trên, hôm nay Trứng Lùn đến sớm hơn cậu, sau đó cậu ta đi tới, nói: “Tịch Lục, lập tức phát phiếu điểm rồi, khẩn trương không?”

Tịch Lục lắc lắc đầu, “Khẩn trương cái gì, cũng không phải thành tích thi tốt nghiệp trung học.”

Trong ánh mắt Trứng Lùn mang theo trêu chọc trả lời: “Đây dù sao cũng là lần đầu tiên mày phản kích, quan trọng mà.”

Tịch Lục ngước mắt nhìn cậu ta, trả lời: “Tao thi không tốt, không phản kích được.”

Trứng Lùn nhún vai, nói: “Không sao, có tao đứng hạng chót đấy, dù sao bố mẹ tao nói rồi, lần này nếu như là thứ nhất đếm ngược, sẽ thật sự mang tao đi Tân Đông Phương Lam Tường báo danh.”

Tịch Lục chần chờ một chút: “Bố mẹ mày nghiêm túc?”

Trứng Lùn cười khổ một cái, nói: “Nghiêm túc.”

Tịch Lục vỗ vỗ bả vai Trứng Lùn, nói: “Lúc đó là tao nói đùa, nếu quả thật muốn đăng ký, hãy cứ đi đăng ký trường học khí tu đi, tương đối phù hợp với khí chất của mày.”

Trứng Lùn nổi giận, đánh bay tay Tịch Lục trả lời: “Cút!”

Rống xong một tiếng này, thật vừa đúng lúc, chủ nhiệm lớp đi vào, cũng rơi vào trong lỗ tai của thầy, thầy cầm phiếu điểm, sau đó nói với Trứng Lùn: “Lữ Giai Huy, thi được kém như vậy, cậu còn dám gầm rống ở lớp học.”

Trứng Lùn lập tức ngồi trở lại vị trí, cười ngây ngô hì hì.

Chủ nhiệm lớp đi lên bục giảng, nhíu mày, nói: “Lần này thành tích của mọi người đa phần đều trượt, chẳng qua trường học ra đề lần này hơi nghiêm, có thể hiểu được, tôi phát phiếu điểm xuống, tự mình xem đi, thứ tự tôi sẽ không đọc, muốn biết, tới chỗ tôi xem đi.”

Lúc phiếu điểm phát đến trên tay Lục, Tịch Lục nhìn thấy những điểm kia thê thảm không nỡ nhìn, bảy mươi điểm, tám mươi điểm, thở dài một hơi, tốt nhất vẫn là ngữ văn, cậu thi được hơn một trăm ba mươi.

Trứng Lùn bên này thì khỏi nói rồi, thành tích phổ biến đều là ba bốn mươi điểm, còn có một môn là trứng ngỗng, cậu ta ôm giác ngộ sang năm muốn đi học khí tu đi về phía bục giảng muốn xem phiếu điểm.

Vừa nhìn một cái, Trứng Lùn choáng váng rồi.

Chủ nhiệm lớp nói: “Đã nói đừng gian lận đừng gian lận rồi, cậu và Trần Dũng vậy mà còn làm, Trần Dũng cậu qua đây, cậu vậy mà ba môn đều bị bắt, cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Di động một cái tiếp một cái sao?”

Trần Dũng yếu ớt trả lời: “Thưa thầy, em chỉ là ném cục giấy, thầy giáo kia không thông báo, trực tiếp vẽ trứng ngỗng phía sau cho em, ngay cả chuẩn bị tâm lý cũng không cho, quá thất đức rồi.”

Chủ nhiệm lớp nổi giận, “Cậu còn oán trách giáo viên giám thị, học kỳ sau đến nộp bản kiểm điểm một vạn chữ cho tôi, không cho sao chép, tôi đọc từng chữ một.”

Trần Dũng: “…”

Chủ nhiệm lớp quay đầu nói với Trứng Lùn: “Cậu cũng thế.”

Nhận thấy được vẻ mặt Trứng Lùn không thích hợp, khóe miệng hình như là đang giương lên, chủ nhiệm lớp nói: “Sao cậu còn có mặt mũi mà cười?”

Trứng Lùn mừng quá rồi, cười lên ha ha, nói: “Thưa thầy, em cao hứng, em không cần đi học khí tu rồi, quá tuyệt vời! Em thành công rồi! Em thế mà là thứ hai đếm ngược!”

Chủ nhiệm lớp: “Cậu thoạt nhìn còn rất tự hào, hửm?”

Trứng Lùn nói: “Thầy ơi, em yêu thầy, bản kiểm điểm một vạn chữ à, em viết! Chụt choẹt moa!”

Chủ nhiệm lớp đỡ trán, lớp học làm sao nhiều đóa hoa tuyệt thế như vậy.