Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 44




“Tịch Lục, phát ngốc gì với di động thế? Vào giờ thể dục rồi.” Chân Tần ở bên cạnh vỗ vỗ vai cậu, gọi Tịch Lục một tiếng.

Tịch Lục nhìn ảnh Trần Giới trên di động, trả lời: “Trứng Lùn, đừng phiền tao.”

Chỉ là ngay sau khi nói câu này ra khỏi miệng, Tịch Lục liền ngẩng đầu cười cười với Chân Tần, nói: “Ngại quá, ông vừa mới như vậy làm cho tôi nhớ tới người bạn trước đây của mình.”

Chân Tần sáng tỏ gật gật đầu, nói: “Như vậy à… Chẳng qua Tịch Lục ông đang nhìn cái gì…” Cậu ta nghiêng mặt liền nhìn thấy trên màn hình di động của Tịch Lục ảnh của một cô gái vốn không quá tốt chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy mặt mũi.

Cô gái có mái tóc đen chạm vai, rất thẳng, làn da trắng nõn cực kỳ, nghiêng mặt đang nghe người khác nói chuyện, cô khẽ rủ mắt xuống, cả người thoạt nhìn yên tĩnh và ôn hòa.

Tịch Lục thu hồi điện thoại di động, trả lời: “Không có gì, đi tới lớp thể dục đi.” Cậu từ chỗ ngồi đứng dậy, đứng cùng một chỗ với Chân Tần, so với cậu ta cũng cao hơn chừng nửa cái đầu, cậu không tính là cao nhất trong lớp, nhưng tuyệt đối không gọi là thấp.

Mặc áo khoác thể thao không thấm nước màu lam, trong áo khoác chỉ là áo cộc màu trắng, phía dưới mặc quần bò rất tùy ý, một đôi giày chơi bóng, vào mùa thu mà nói là vừa vặn.

Đã mùa thu rồi, Tịch Lục ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút u ám; luôn có một loại cảm giác sắp sửa có mưa, lạnh lẽo, cậu ngáp một cái, nghe Chân Tần ở bên cạnh nói: “Tịch Lục, ông cũng đừng chê tôi gà mẹ, nhiều lần tôi đã nhìn thấy cô gái trên màn hình di động của ông…” Cậu ta mập mờ cười cười với Tịch Lục, “Bạn gái của ông sao?”

Tịch Lục nghiêng mắt nhìn Chân Tần, nói: “Là bạn gái thì tốt rồi.”

Chân Tần sửng sốt, trả lời: “Làm sao? Còn yêu đơn phương cơ đấy!”

Tịch Lục vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn của mình, trả lời: “Tôi cũng không biết rõ lắm, chắc hẳn xem như là thích đi, nhưng tôi lại không biết là thích do quán tính thân thể, hay là chính mình thật sự thích.”

Chân Tần bị Tịch Lục làm hôn mê rồi, nói: “Ông nói cái gì tôi nghe không hiểu mà.”

Tịch Lục khẽ cười cười với Chân Tần, nói: “Tôi hiểu là được.”

Chân Tần nhún vai, cuối cùng đột nhiên rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp gì đó đưa cho Tịch Lục, nói: “Tịch Lục, ông có đi làm người mẫu hay không? Làm thêm kiếm thêm thu nhập gì đó?”

Chỉ thấy nụ cười nồng đậm mang trên khuôn mặt thiên về nữ khí kia của Chân Tần, Tịch Lục có chút phiền não vỗ vỗ trán, nói: “Chân Tần, ông cũng không sợ đây là kẻ lừa đảo sao?”

Tịch Lục và Chân Tần qua lại thân thiết, liền phát hiện người này đối biểu diễn gì đó cảm thấy hứng thú cực kỳ, nghe nói là khi còn nhỏ đã từng sắm vai cháu ngoại của nam nữ chính trong một bộ phim truyền hình dài tập, tuy rằng lộ diện không nhiều, nhưng Chân Tần vẫn coi đây là vẻ vang, thậm chí là từ cấp hai đã bắt đầu không ngừng cố gắng theo phương hướng đó.

Chân Tần quả thật là có một khuôn mặt không tệ, ở trong trường nghe nói cũng có không ít nữ sinh thích, có lẽ cố gắng một chút không chừng sẽ có phát triển không tồi, đáng tiếc Tịch Lục cảm thấy bất cứ chuyện gì nào có đơn giản là được như vậy, vẫn cảm thấy không thực tế, cho nên lúc Chân Tần nói điều này, cậu cũng chỉ là nghe một chút.

Chân Tần trả lời: “Tịch Lục, lần này nhất định là thật, đối phương là bạn của bố tôi, là công ty bọn họ cần mấy người mẫu, chụp một ít ảnh quần áo, thù lao rất hậu đãi.”

Tịch Lục ngước mắt lên trả lời: “Nếu như vậy, vì sao không trực tiếp đi tìm người mẫu chuyên nghiệp?”

Chân Tần nói: “Người ta vốn là muốn, chẳng qua bố tôi đã giúp tôi xin suất rồi.”

Tịch Lục đi tới sân thể dục, bên tai là tiếng mấy nữ sinh vui cười, cậu trả lời: “Thế Chân Tần ông đi một mình không phải là được rồi?”

Chân Tần nóng nảy, nói: “Tôi đây không phải là có chút không vững dạ sao, ông coi như theo giúp tôi đi.”

Tịch Lục trêu chọc nói: “Nhìn không ra mà, y như nữ sinh nhỏ, bằng không chúng ta cùng nhau tay cầm tay đi WC được đó.”

Chân Tần dở khóc dở cười, thật ra bởi vì khuôn mặt thiên về mềm mại nữ tính này của cậu ta, không ít nam sinh nói cậu ta ẻo lả, cậu ta nói: “Tịch Lục, chỉ một câu, có đi không?”

Tịch Lục thấy Chân Tần như vậy, đại khái cũng biết mình chọc đến chân đau của cậu ta rồi, cậu thở dài một hơi, nói: “Đi thôi, tôi sẽ theo giúp ông, những chuyện khác không dám.”

Chân Tần lập tức cao hứng lên rồi.

Trong lớp, một đám người đứng chung một chỗ, anh một nhóm tôi một nhóm, chờ tiếng chuông vào lớp vừa đánh, một đám người mới từ từ đi cùng nhau, xếp thành hàng.

Tịch Lục đứng ở phía sau, bên cạnh là một nam sinh thân cao gần mét chín, trên mặt nam sinh mọc đầy “đậu thanh xuân”, nhưng hình như cậu ta rất thích nặn, trên mặt thường xuyên có vết rỗ lỗ chỗ, thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ, nam sinh này tên là Trương Lỗi Dã, nghe nói trong nhà rất có tiền, lúc vừa tới lớp học, Tịch Lục thật vừa đúng lúc nghe thấy cậu ta nói với người khác một thân mình có bao nhiêu đắt đỏ, bố mẹ đều là lãnh đạo vân vân.

Bản thân Tịch Lục đối với hàng hiệu gì đó cũng không có bao nhiêu theo đuổi, cũng không rõ những người mặc mấy ngàn mấy vạn kia cứ nhất định muốn nói tâm tình cho người khác biết, người biết không phải đều là liếc mắt một cái có thể nhìn ra, người không biết lại nói cũng không đáng bao nhiêu.

Chỉ là không nghĩ tới Trương Lỗi Dã vậy mà sẽ nói chuyện với cậu.

Bả vai Tịch Lục bị người vỗ vỗ, nghiêng mặt qua, nhìn thấy mặt Trương Lỗi Dã, theo bản năng muốn lui về phía sau, chẳng qua cậu ổn định lại, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Trương Lỗi Dã, nói: “Sao thế?”

Trương Lỗi Dã quan sát toàn thân Tịch Lục, nói: “Tôi nghe nói cậu cũng là chạy tiền vào?”

Tịch Lục gật gật đầu, chuyển trường tới đây Tịch Nam Phương khẳng định tốn không ít tiền, tuy rằng trong nhà không dư dả, nhưng Tịch Nam Phương chính là như vậy, cho dù là cậu học tập không giỏi, cũng muốn tạo ra hoàn cảnh học tập tốt nhất cho cậu.

Loại chuyện này, cậu cũng không muốn che giấu, người khác nghĩ như thế nào thì tùy họ.

Trương Lỗi Dã nhếch môi cười lên nói: “Tôi nghe người khác nói ngay từ đầu còn không tin, cậu… thoạt nhìn có chút không giống… Đúng rồi, quần áo này của cậu là nhãn hiệu gì?”

Trong đầu Tịch Lục chỉ có một ý nghĩ, người này chuyển đề tài chuyển đến một chút logic cũng không có.

Cậu cúi đầu nhìn đồ thể thao màu lam của mình, cậu còn nhớ là lúc trước Lục Quyên Quyên ra phố mua ở trong một cửa hàng đồ thể thao nào đó đang khuyến mãi, không đắt, cũng chỉ tầm hơn một trăm, giá gốc nhiều lắm cũng chỉ là ba trăm, chiết khấu năm mươi phần trăm.

Tịch Lục trả lời: “Tôi cũng không rõ ràng lắm.”

Trong mắt Trương Lỗi Dã quét qua một tia vi diệu, cậu ta nói: “A, đã có tiền vào rồi, sao không mặc được tốt hơn? Quần áo này nhiều lắm là mấy trăm nhỉ.”

Tịch Lục cũng không tức giận, một đôi mắt không có mang theo cảm giác ôn hòa như bình thường, ngược lại hơi chút rét lạnh, cậu trả lời: “Quần áo có thể mặc là được, tôi không so đo, cậu so đo cái gì?”

Trương Lỗi Dã thấy Tịch Lục không quá vui vẻ, bèn không nói chuyện nữa.

Đến thời gian hoạt động tự do, Chân Tần từ trong đống nữ sinh chạy tới, nói: “Tịch Lục, ông và Trương Lỗi Dã nói cái gì đó?”

Tịch Lục nhíu mày, trả lời: “Không nói cái gì.”

Chân Tần sờ sờ cằm một mặt nghiêm túc, nói: “Thằng đó chính là con nhà giàu, nghe nói bố nó chạy nó vào trường học, chính là kiếm cái bằng tốt nghiệp, sau này ra tiếp nhận công ty gì đó của bố nó.”

Tịch Lục nghe vậy, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Đây không phải là rất giống cậu trước khi sống lại sao? Học tập không giỏi, cả ngày gây chuyện thị phi, nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp nhận bãi than đá của Tịch Nam Phương.

Vốn là lửa giận đối với Trương Lỗi Dã lúc trước cũng không còn, Tịch Lục cảm thấy so với cậu ta mình không chỉ là cao hơn một cấp bậc.

Tịch Lục ngẩng mặt, ánh nắng chiếu lên mặt cậu, cậu nghĩ thầm, cậu cũng là người trưởng thành rồi! Cả linh hồn đều được tăng lên đó!

Chân Tần ở bên cạnh nhìn Tịch Lục phủ đầy ánh sáng trên mặt, dụi dụi con mắt, cậu ta nhất định là hoa mắt rồi, vì sao lại cảm thấy Tịch Lục đang tỏa sáng …

Chẳng qua, đi tới trường học này có mấy điểm tốt hơn chính là, Tịch Lục có thể yên lặng học tập, hơn nữa không ai biết cậu là bệnh xà tinh!

Đúng, không ai biết!

Không còn có người đi trên đường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu rồi.

Không bao giờ có người chỉ vào bóng lưng cậu nói ra nói vào nữa.

Tịch Lục cảm thấy, nếu Trần Giới cũng có thể chuyển trường tới đây, vậy thì càng hoàn mỹ rồi.

Đang đắm chìm trong thế giới của mình không cách nào tự kiềm chế, Tịch Lục đột nhiên bị người bên cạnh gọi lại, “Tịch Lục, Chân Tần, chơi bóng rổ được không?”

Tịch Lục vừa muốn từ chối, đã bị Chân Tần nói: “Đi thôi, cùng nhau, rèn luyện thân thể.”

Tịch Lục nghĩ nghĩ, cũng là lúc bày ra một chút thành quả mình nỗ lực cả một kỳ nghỉ hè rồi, tốt xấu gì cậu cũng là từng luyện tập, vì thế cậu cầm điện thoại đưa cho một bạn học bên cạnh, nói: “Xin giúp mình chụp lại khoảnh khắc mình dẫn bóng.”

Bạn học nào đó: “…”

Hình ảnh trong đầu Tịch Lục là như vầy ——

Tuyển thủ hạt giống số chín cũng chính là mình ba bước nhảy một cái, vòng qua vô số đối thủ, làm một cú úp rổ (dunk).

dunkTuyển thủ hạt giống số chín ở chỗ cách hơn mười mét, đưa vào một bóng ba điểm hoàn mỹ.

Tuyển thủ hạt giống số chín dưới tình huống bị bốn người vây quanh, phá vòng vây, chắn bóng của đối thủ cao hơn mình hai mươi phân.



Mà trên thực tế ư…

“Tịch Lục, không được ôm bóng chạy! Này này! Phạm quy rồi!”

“Tịch Lục, ông có thể dẫn bóng hay không thế!”

“Tịch Lục, ông đụng vào người!”

“Trời ạ, Tịch Lục, làm sao ông ném được vào trong rổ đối phương rồi!”



Bạn học cùng một đội ngũ với Tịch Lục cuối cùng khóc kêu nói: “Tịch Lục, van ông, cứ yên lặng xem ở bên cạnh được không? Bọn tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Xin ông hãy cứ làm một anh chàng đẹp trai an an tĩnh tĩnh được không không không?”

Tịch Lục: “=. = “