Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 47




Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên cơm nước xong xuôi, không có nhàn rỗi, Tịch Nam Phương mở máy tính ra, tựa hồ chuẩn bị bàn một chút công việc cùng người khác qua video, Lục Quyên Quyên thì cầm một sấp giấy thật dày, sửa sang lại.

Tịch Lục lặng lẽ thu dọn bàn, rửa bát đũa, trở về vị trí.

Vừa lúc đầu cậu rửa bát Lục Quyên Quyên không đồng ý, nhưng không chịu nổi Tịch Lục kiên trì hết lần này tới lần khác, sau đó Tịch Lục rửa bát cũng đã là chuyện thường rồi, trong TV nhìn người ta lần đầu tiên rửa bát mười lần có chín lần đều là rơi vỡ bát, đến trên tay Tịch Lục, Tịch Lục vậy mà một cái bát cũng không đánh vỡ, sau khi rửa xong, bát sạch bong kin kít, làm cho lỗ mũi phổng của Tịch Lục nở to lên rồi.

Làm xong tất cả, bé ngoan Tịch Lục trở lại trong phòng LÀM! BÀI! TẬP! Làm một học sinh lớp mười một, cậu cảm thấy lượng bài tập trường học này sắp xếp thật là quá nhiều, lúc nào cũng cảm thấy làm mãi không xong.

Nói như vậy, tan học ít nhất phải làm hai giờ mới có thể làm xong.

Có một ngày sắp xếp nhiều hơn, Tịch Lục làm suốt cả năm giờ mới xong.

Tịch Lục cảm thấy mỗi ngày mình làm xong bài tập là chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhiều lắm là làm thêm mấy đề luyện tập, rồi bò lên giường luôn, cậu cũng buồn bực, làm sao bọn trong lớp có thể ngày ngày xuất hiện tinh thần dư thừa, đặc biệt là Chân Tần, ngày nào cũng nói với cậu ngày hôm qua cậu ta làm cái gì, chơi cái gì.

Tại sao cậu ta lại không có làm bài tập đến nôn mửa!

Tại sao mỗi ngày chỉ có mình cậu mệt như chó lết tới trường học?

Tịch Lục cảm thấy oải quá chừng, cậu quyết định thứ Hai lúc tới trường nhất định phải đi hỏi Chân Tần một câu, vì sao cậu ta không có quầng thâm mắt, vì sao mỗi ngày đều sáng lấp lánh, vì sao có nhiều thời gian rỗi đi làm những việc khác như vậy!

Than vãn xong, Tịch Lục nằm lên giường, bên ngoài vang lên tiếng sấm ùm ùm, Tịch Lục nhíu mày, kéo rèm cửa sổ lên, liền nhìn thấy mưa to bàng bạc bên ngoài, kèm theo mưa to còn có mấy tia chớp chói mắt, chăn hơi ẩm ướt.

Tịch Lục cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Trần Giới, kể từ sau khi cậu tới nơi này không có gọi điện thoại cho Trần Giới một lần, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có, nghe ngóng tình hình gần đây của cô chỉ là thông qua Trứng Lùn.

Ấn xuống phím quay số, rồi lại cắt đứt rất nhanh.

Tịch Lục cảm thấy mình cũng quái đản chết mất, vừa nhớ tới Trần Giới, lại vừa sợ mình gọi điện thoại qua cái gì cũng không nói nên lời, nghe thấy giọng nói của Trần Giới, càng thêm nhớ nhung.

Vùi đầu vào trong chăn, bức bí cả buổi, đột nhiên cậu bò từ trên giường dậy, chạy vội chạy vàng tới trong góc xó, mở cái thùng ra.

Cầm lấy một sổ chép tay thật dày, lật xem bằng tốc độ cao.

Cho đến khi nhìn thấy ngày tháng kia, Tịch Lục rú lên một tiếng quái dị.

Mẹ kiếp, cậu đã nói cậu hình như cứ nhớ đến cái gì mà, thì ra mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Trần Giới rồi.

Tịch Lục mở tin nhắn ra soạn lên, gõ một chuỗi dài, đơn giản chỉ là Trần Giới gần đây cậu có khỏe không, học tập vất vả không, ngủ được ngon không? Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của cậu, có muốn cái gì không? Mình gửi qua.

Sau khi soạn xong, Tịch Lục nhìn đại khái những câu vô nghĩa của mình, lại xóa toàn bộ tin nhắn.

Cậu càng nghĩ, vẫn cảm thấy phải trở về một chuyến, nhất định phải trở về một chuyến chính miệng nói một tiếng “sinh nhật vui vẻ” với Trần Giới, tự tay tặng món quà mình chuẩn bị cho cô.

Nghĩ như vậy, Tịch Lục bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị việc này luôn.

Ngày hôm sau, lúc từ trên giường thức dậy, liền lấy tiền riêng mình tích cóp trước đây ra, đếm tới đếm lui, có bốn trăm đồng, Tịch Lục cầm tiền, rồi ra ngoài luôn.

Đến quảng trường trung tâm thành phố, Tịch Lục nhìn quanh bốn phía, đến cửa hàng quà tặng, nhìn một chút, cảm thấy quá chính thức mình tặng ra có chút không tốt, trong cửa hàng tinh phẩm cũng đi dạo loanh quanh, nhìn những món quà nhỏ đã bị tặng nát kia, chính Tịch Lục cũng không thích, nói chi đến Trần Giới thích.

Cậu ngồi ở trên ghế nghỉ đặt ở ven đường, điện thoại di động ở trong túi quần rung không ngừng.

Vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy Chân Tần to giọng, bạn nói Chân Tần bộ dạng tuy tốt, nhưng cậu ta và Trứng Lùn đều có một tính chung chính là vô cùng ồn ào vô cùng ầm ĩ, Tịch Lục cảm thấy có lẽ Chân Tần và Trứng Lùn có thể trở thành bạn tốt cũng không chừng ý chứ.

“Tịch Lục, ông ở đâu thế?”

Tịch Lục ngẩng đầu lên, nhìn người qua lại vội vã trên đường phố, trả lời: “Trung tâm thành phố.”

“Ông chạy đến đó làm gì thế, vừa mới rồi người ta thông báo cho tôi, tạm thời có thay đổi, hai giờ đi công ty tập hợp, sau đó tham gia bước phỏng vấn hậu kỳ cuối cùng.”

Tịch Lục nhíu mày, trả lời: “Không phải lúc trước còn nói là cuối tuần sao?”

Chân Tần trả lời: “Đối phương hy vọng có thể chụp hình vào hôm nay.”

Tịch Lục nói: “Thôi, phỏng chừng không chọn trúng tôi, ngày hôm qua trừ chúng ta, ba người khác, đều cao hơn tôi, mà bộ dạng cũng tốt, gương mặt ẻo lả thiếu đòn này của tôi, vẫn nên không đi nữa.”

Chân Tần lại tăng mạnh âm lượng lên, nói: “Rắm thối, đừng nói với tôi những thứ đó, vừa lúc tôi ở gần trung tâm thành phố, chờ tôi đến tìm ông, cùng đi, đừng nghĩ chạy cho tôi, biết chưa?”

Tịch Lục chịu rồi, trả lời: “Được, chẳng qua tôi muốn mua quà tặng, ông nói cho tôi biết tặng nữ sinh quà sinh nhật gì mới được?”

Chân Tần nói: “Làm sao? Tặng bạn gái.”

Tịch Lục nói: “Không phải, chỉ là bạn, giá tiền chỉ mấy trăm đồng.”

Chân Tần suy nghĩ một lúc, nói: “Tặng dây chuyền bạc đi, bạc bây giờ không đắt, mang theo cũng không mất giá, hơn nữa… Còn có thể để cho bạn của ông mỗi ngày đều mang theo bên người.”

Tịch Lục trợn trắng mắt một cái, nói: “Tục.”

Chân Tần cười trả lời: “Dù sao ông cũng không nghĩ ra cái tốt hơn, mua mau mau rồi chúng ta gặp nhau.”

Cúp điện thoại của Chân Tần, Tịch Lục tuy rằng ngoài miệng nói tục khí, lại vẫn đứng dậy đến trong quán đồ trang sức bạc, nhân viên hướng dẫn mua rất nhiệt tình, Tịch Lục còn chưa nói gì, đối phương đã nói giới thiệu liên tiếp.

Bên cạnh có một đôi tình nhân, đàn gái dùng thanh âm ngọt chết người không đền mạng làm nũng với bạn trai nói: “Em rất thích những cái này mờ, muốn cả đó.”

Đàn trai chần chờ nhìn gần mười chiếc vòng trên quầy đàn gái chỉ qua, một cái tuy rằng không đắt, nhưng nhiêu đó cộng vào, giá tiền cũng là khá lớn.

Cuối cùng không chịu nổi bạn gái liên tục nài nỉ, bạn nam cắn răng một cái mua, chỉ là nhìn biểu tình kia là biết, trái tim đang rỉ máu.

Tịch Lục nắm thật chặt bốn trăm đồng tiền trong túi, cũng đau lòng thay cho bạn nam kia.

“Chào anh, anh có vừa ý hay không?” Một tiếng của nhân viên hướng dẫn mua lại gọi thần trí Tịch Lục trở về.

Cậu vội nói: “Cái đó, tôi mua để tặng người, tôi cũng không biết loại gì tốt hơn, cô có thể chọn giúp tôi không?”

Nhân viên hướng dẫn mua giương lên nụ cười trên mặt, nói: “Đương nhiên là có thể, anh thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tuổi của đối phương tầm tuổi anh sao? Là quà sinh nhật sao?”

Tịch Lục vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, đúng.”

Nhân viên hướng dẫn mua chỉ vào một dây bạc giá tiền đại khái là hai trăm đồng trong tủ bày hàng, nói: “Kiểu dáng này thế nào? Giá cả phải chăng, hơn nữa kiểu dáng giản lược hào phóng, có không ít học sinh mua, còn có nếu như là tặng bạn gái, nơi này có nhẫn bạc đồng bộ cho nam sĩ, đồ tình nhân, chỉ cần thêm năm mươi đồng nữa là có thể mua cả thảy.”

Tịch Lục nắm bốn trăm đồng trong tay, nhất thời sống lưng không tự chủ ưỡn lên, lại nhìn dây chuyền kia, quả thật rất đẹp, giá cũng không đắt, quan trọng là còn có thể “tình nhân” một chút, vừa nghĩ đến trên cổ Trần Giới mang theo dây chuyền, cậu cầm trên tay đầu nóng lên, há mồm chính là một câu: “Mua!”

Sau khi Tịch Lục nói xong, mới phát hiện những lời này của mình thật là tràn đầy ý vị thổ hào, đôi tình nhân bên cạnh cũng bị một tiếng “mua” hào khí mười phần này của mình hấp dẫn xoay đầu lại.

Nhân viên hướng dẫn mua sửng sốt, nhìn Tịch Lục phì cười, sau đó nói: “Ngại quá, ngại quá.”

Tịch Lục đỏ mặt lên, nói: “Không sao, không sao.”

Nhân viên hướng dẫn mua lấy dây chuyền và nhẫn từ bên trong ra, nói: “Hai cái này sao? Hay là mua một cái?”

Tịch Lục trả lời: “Mua cả.”

Trong mắt nhân viên hướng dẫn mua có ý cười nồng đậm, cô gật gật đầu, nói: ” Được, tôi lấy xuống cho anh.”

Tịch Lục đỏ mặt, trả tiền, sau đó nhận lấy cái túi đóng gói tinh xảo trên tay nhân viên hướng dẫn, rồi bước nhanh ra ngoài.

Đôi tình nhân bên cạnh nghe thấy, nữ sinh oán trách bạn trai nói: “Anh nhìn người ta đi, anh chừng nào thì có thể nói một tiếng vô cùng hào khí, mua, mua tất chứ.”

Nam sinh nắm miệng túi đã không còn thừa bao nhiêu tiền, một mặt máu.