Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 43: Kế sách




Phương Tử Nhạc hiện tại đang trầm cảm, Cố Thanh đương nhiên rất lo lắng cậu ta ở 1 mình, nên thương lượng với Tần Lực Dương xong, liền đưa người tới Tần gia, thứ nhất tiện cho cậu chăm sóc, thứ hai Tần gia hiện tại có đứa con hoạt bát của hai người, nhiều người bầu không khí cũng náo nhiệt, Cố Thanh mong rằng có thể giải tỏa đau xót trong lòng Phương Tử Nhạc, mau chóng thoát khỏi sự tuyệt vọng.

Ban đêm, Cố Thanh nằm trên giường trằn trọc, càng nghĩ càng không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh Phương Tử Nhạc ngồi trước cửa sổ ngây người, không chút sức sống, cậu càng phiền não.

Tần Lực Dương nhạy cảm phát giác Cố Thanh bất an và nôn nóng, giơ tay kéo người ôm chặt vào lòng.

Cố Thanh cứng người, lúc này mới nhớ tới hắn ngày mai sáng sớm còn phải họp đột suất ở công ty, trong lòng áy náy.

“Xin lỗi, em đánh thức anh à, nếu không em sang phòng khách ngủ?”

Cố Thanh thấp giọng nói nói.

“Không cần phiền phức. Em có tâm sự à?”

Hai thân thể dựa sát vào nhau, tay cũng bị bàn tay to lớn nắm lấy, tình cảm ấm áp bao lấy toàn thân Cố Thanh, hòa tan sự lo lắng trong lòng, Cố Thanh không trả lời vấn đề của hắn, đêm đã khuya, cậu không muốn khiến hắn thêm phiền lòng.

“Là vì người bạn Phương Tử Nhạc của em à?”

Tần Lực Dương tiếp tục nói, người trong lòng nhẹ nhàng gật đầu.

“Em muốn giúp họ sao?”

Rút tay ra khỏi tay hắn, Cố Thanh xoay người lại, vùi đầu vào ***g ngực rắn chắc của hắn, tay trái đặt lên lưng đối phương.

“Tử Nhạc là người bạn tốt nhất của em.”

Cậu không trả lời trực tiếp, Tần Lực Dương vẫn hiểu được ý khác của cậu, Cố Thanh trọng cảm tình, hắn rất rõ ràng.

“Em muốn giúp thế nào?”

Cố Thanh lắc đầu, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu phiền lòng. Cậu không đành lòng nhìn thấy bạn tốt phải chịu đau khổ chia ly, cậu không muốn ích kỷ ở 1 bên quan sát, nhưng mặt khác, cậu cũng rất mâu thuẫn, cậu không biết nên giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào, cậu từng nghĩ mình có nên đi tìm cha mẹ Hàn Duy để nói chuyện hay không, nhưng tỉ mỉ tìm kế sách, cậu thực sự không nắm chắc sẽ thuyết phục được họ.

“Cố Thanh, việc này em không thích hợp đứng ra.”

Tần Lực Dương quả đoán nói ra cách nhìn của mình.

Miệng tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Cố Thanh rất rõ, Tần Lực Dương nói đúng, cậu đúng thật không không có tư cách gì đi yêu cầu hai vợ chồng chỉ có một đứa con trai, luôn khao khát con mình có thể thành gia lập nghiệp, kết hôn, nhưng nó lại cố chấp kiên trì phải trở thành 1 cặp đôi đồng tính luyến ái, bọn họ ích kỷ, xét theo mặt nào đó thì đúng như vậy, đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên người con trai, thậm chí không tiếc thương tổn con người khác, nhưng bọn họ cũng khiến người khác không thể hận, chuyện họ làm hôm nay tất cả đều chỉ xuất phát từ bản năng cha mẹ thương con, họ chỉ vì tương lai tươi sáng của con mình.

Cố Thanh đau đầu muốn bứt tóc, Tần Lực Dương đưa tay ngăn lại, hắn không thể nhìn Cố Thanh tự hành hạ như vậy.

Với chuyện của Phương Tử Nhạc và Hàn Duy, Tần Lực Dương vốn không muốn nhúng tay can thiệp, không phải hắn lạnh lùng, dù sao đối phương cũng là bạn học và là bạn tốt của Cố Thanh, có giao tình như vậy, hắn hẳn nên ra tay giúp đỡ, nhưng hắn nghĩ đến nhiều mặt hơn Cố Thanh, cũng khách quan hơn, chuyện này và những vấn đề tiền bạc trên thương trường rất khác nhau, đây là chuyện nhà của người khác, trước tiên không nói họ không có biện pháp nào thuyết phục được cha mẹ Hàn Duy, đây chính là đàm phán đoạn tử tuyệt tôn, mặc dù là cưỡng ép cứu người ra, cha mẹ đau khổ vô cùng không nói, tiền đồ của hai người cũng coi như xong, nếu họ hiện tại bị đuổi học thì sao? Chọn mãi mãi trốn tránh? Đây không phải phương pháp giải quyết vấn đề, hơn nữa Hàn Duy và Phương Tử Nhạc đều còn quá trẻ, đối với tình yêu, tình thân và tương lai, đều chưa có định hình hoàn chỉnh, huống chi Tần Lực Dương rất phản đối thái độ trốn tránh sự đời, tình yêu nếu như không có được sự cảm thông và chúc phúc của người nhà, tình cảm hai người cho dù tốt, cũng chỉ có thể là hạnh phúc không toàn vẹn, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu hắn bất kể hậu quả, thậm chí còn xúc động lỗ mãng nhưng kiên quyết muốn nói rõ với cha mẹ chuyện của hắn và Cố Thanh.

Thật ra, Tần Lực Dương không muốn Cố Thanh lún sâu vào, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là hắn không muốn Cố Thanh gặp chuyện không may, Hàn Duy nếu như biến mất, Cố Thanh sẽ phải hứng chịu sự trách móc của 2 vợ chồng Hàn gia, Tần Lực Dương mặc dù rất tự tin có thể bảo vệ Cố Thanh chu toàn, nhưng hắn không muốn Cố Thanh phải chịu chút nguy hiểm nào.

“Lực Dương?”

“Ân.”

“Biết em vì sao muốn giúp đỡ Tử Nhạc và Hàn Duy không?”

Tần Lực Dương không trả lời, Cố Thanh nói tiếp: “Em đang suy nghĩ, nếu như ngày hôm nay là anh và em bị ép xa nhau, cho dù sẽ mất đi sự thấu hiểu của mẹ, em vẫn muốn ở cùng anh, sau đó dùng cả đời để bù đắp tiếc nuối của mẹ.”

Thân thể bỗng dưng càng bị ôm sát vào ***g ngực rắn chắc ấm áp, tứ chi dây dưa, chặt chẽ giao nhau, như dung nhập vào máu.

Tình yêu, có lúc rất mù quáng ích kỷ, nhưng cũng làm cho con người mạnh mẽ và kiên định!

Ngày hôm sau, Tần Lực Dương gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường đại học P nơi cha mẹ Hàn Duy dạy, đó là bạn tốt của cha hắn, luận thân phận hắn phải gọi một tiếng “bác”, Tần Lực Dương hàn huyên vài câu với hiệu trưởng, liền đưa ra thỉnh cầu, nói mong hiệu trưởng có thể phê chuẩn cho 2 vợ chồng giáo sư Hàn đến công ty của mình huấn luyện khóa ngắn hạn về sinh vật, việc này có quan hệ trọng đại, nhớ đến nước nhà có chuyên gia sinh vật nổi tiếng trong nước —— hai vợ chồng giáo sư Hàn tự mình huấn luyện là tốt nhất, Tần Lực Dương còn bảo đảm nguyện ý quyên góp phí tu sửa cho trường.

Giang hiệu trưởng cười nói quyên tiền thì không cần, chỉ là 2 vợ chồng giáo sư Hàn vài ngày trước đó đã xin nghỉ, hiện tại sợ không được.

Tần Lực Dương liền phát huy tuyệt chiêu bám riết không tha của mình, nói đến mức Giang hiệu trưởng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, vội vàng đồng ý, còn bảo đảm, ngày mai sẽ có câu trả lời thuyết phục, Tần Lực Dương mới thôi thao thao bất tuyệt, cười nói: “Bác à, lần này thực sự là phải phiền bác, hôm nào đó cháu nhất định tự mình tới nhà thăm hỏi cảm tạ.”

Gác điện thoại, Tần Lực Dương kéo Cố Thanh vẫn đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng khẩn trương, đem người trực tiếp đặt trên đùi, đưa tới một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt đúng tiêu chuẩn, mới không cam lòng buông tha vợ yêu đang hít thở không thông, nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng sưng lên, Tần Lực Dương lúc này mới thoải mái, nghĩ rằng 1 hồi vừa rồi không uổng phí.

Cố Thanh nhịn không được liếc mắt khinh thường hắn, nhưng nhớ tới vừa rồi hắn miệng lưỡi lưu loát, ăn nói khép nép cầu xin người ta rất ủy khuất, cũng rất thân mật cho hắn thêm 1 nụ hôn nồng nhiệt.

Tần Lực Dương liền như mãnh thú, chuyện tốt như vậy, liền lập tức quấn lấy, mãi đến khi Cố Thanh phải đồng ý bồi thường hắn một đêm mới bằng lòng bỏ qua.

Thành công đánh lạc hướng 2 vị trưởng bối Hàn gia, kế tiếp chính là phái người liên hệ với Hàn Duy đang bị nhốt trong phòng, về điểm này, Cố Thanh đối với người đàn ông của mình rất có tự tin.

Tần Lực Dương tìm người mở khóa, gặp được Hàn Duy. Tần Lực Dương hỏi Hàn Duy có quyết tâm sống cùng Phương Tử Nhạc, nhất quyết nghịch ý cha mẹ, đoạn tử tuyệt tôn, thậm chí cắt đứt quan hệ với Hàn gia, cho dù trở thành kẻ thù của cha mẹ hay không.

Tần Lực Dương cố ý nói nghiêm trọng như thế, hắn đang khảo nghiệm thiếu niên trẻ tuổi này, hắn không hy vọng tương lai hai người sẽ hối hận, cuối cùng tổn thương nhau, Tần Lực Dương biết rất nhiều người thay đổi ý định cũng vì lúc đầu quá xúc động mà quyết định qua loa, hắn muốn cho thanh niên này thấy rõ tương lai của hai người, hiểu rõ suy nghĩ của chính mình.

Hàn Duy cũng xác thực không khiến Tần Lực Dương thất vọng, trong mắt hắn để lộ ra nhất quyết và kiên định, Tần Lực Dương tự tin sẽ không nhìn lầm, hắn đột nhiên có chút kính trọng thanh niên này, đối với quyết định ra tay trợ giúp đôi tình nhân trẻ tuổi này, trong lòng cũng không còn chần chờ nữa.

Tần Lực Dương nói sách lược sơ qua với Hàn Duy, bảo hắn tuyệt thực, kế sách nhìn như tầm thường, nhưng lúc này lại là vũ khí tốt nhất, 2 vợ chồng Hàn gia tuy rằng cứng rắn ép buộc con và người yêu chia tay, nhưng căn bản chỉ xuất phát từ tình thương và cưng chiều đối với con trai, muốn kháng nghị tranh thủ lợi thế cùng cha mẹ kiên quyết, như vậy mạng sống và sức khỏe của con trai đương nhiên sẽ thành uy hiếp của họ.

An bài xong, kế tiếp, họ có thể làm cũng chỉ có chờ đợi, về phần có thể thành công hay không, đành mặc cho số phận.

Cố Thanh không nói với Phương Tử Nhạc kế sách bảo Hàn Duy tuyệt thực kháng nghị, cậu sợ Phương Tử Nhạc lo lắng, chỉ thoải mái nói đợi mấy ngày nữa, hai người đã có thể gặp mặt. Cố Thanh lúc nói lời này thì chột dạ, trên thực tế cậu cũng không nắm chắc, nhưng cậu chọn nói dối, cậu không thể giương mắt nhìn bạn mình cứ tiếp tục gầy yếu như vậy, Tử Nhạc nên vui vẻ lạc quan mới đúng.

Cố Thanh và Phương Tử Nhạc ở nhà đợi một tuần, cậu đã nói với người phụ trách, trong nhà có việc gấp, người phụ trách rất hùng hồn, vung tay liền ký vào đơn xin phép.

Những ngày chờ đợi rất dài, đối với Phương Tử Nhạc mà nói, chính là 1 sự dằn vặt và dày vò. Tần Lực Dương mới bước vào cửa trước Tần gia, bên cạnh lập tức có 2 người vây quanh.

Tần Lực Dương nói vẫn chưa có tin tức, hắn bảo Cố Thanh trước tiên đưa Phương Tử Nhạc trở về phòng, hắn còn có việc quan trọng cần làm, phải đi thư phòng trước. Nói xong, cũng không quay đầu lại đi về thư phòng.

“Cốc cốc…”

Nghe được tiếng gõ cửa, Tần Lực Dương vốn đang khổ não lập tức ngồi ngay ngắn, từ trong túi hồ sơ tùy ý rút ra một phần tư liệu, giả vờ đang chăm chú làm việc, rồi mới hô: “Vào đi.”

“Sao em lại tới đây?”

Tần Lực Dương thấy là Cố Thanh, trong lòng thở dài một hơi, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Cố Thanh vừa làm 1 bát mì, vẫn còn bốc khói nghi ngút, bưng đến đặt lên bàn, dặn Tần Lực Dương nên lo cho bao tử trước đã, nói bữa trưa mọi người ăn hơi muộn, cơm tối có thể sẽ trễ hơn.

Tần Lực Dương tiếp nhận mì vùi đầu ăn, bận cả ngày, hắn đúng là đã đói bụng, chỉ là trong lòng có việc giấu diếm, ăn uống cũng không ngon.

“Có phải bên Hàn Duy đã xảy ra chuyện gì không?”

Cố Thanh đột nhiên hỏi 1 câu khiến Tần Lực Dương sửng sốt, ngừng động tác trong tay, rút khăn lau sơ qua, Tần Lực Dương ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu với Cố Thanh, nói: “Ân, Hàn Duy mất nước nghiêm trọng, bác sĩ đang cấp cứu.”

“Tại sao có thể như vậy, có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Cố Thanh không dám tin, hoảng loạn hô lên trong lòng vừa khổ sở vừa lo lắng.

Tần Lực Dương lắc đầu, biểu thị hiện tại vẫn chưa biết tình hình cụ thể, hắn kéo Cố Thanh sang ôm vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu Cố Thanh, “Thằng nhóc này cũng quá ương ngạnh, cũng rất tuyệt tình, anh bảo cậu ta tuyệt thực, hắn ngay cả nước cũng không uống, cùng cha mẹ giằng co một tuần, nếu như không phải mẹ cậu ta nhân lúc đêm khi cậu ta ngủ len lén tiêm thuốc cho cậu ta, thì thằng nhóc này giờ đã nằm nhà xác.”

“Xoảng…”

Cửa truyền đến tiếng ly thủy tinh vỡ.

Cố Thanh hoảng hốt liếc mắt nhìn Tần Lực Dương, nhanh chóng đứng lên chạy ra cửa, liền thấy Phương Tử Nhạc hai mắt vô thần, trong miệng liên tục nói tiếng địa phương ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, mảnh vỡ thủy tinh bắn lên làm bị thương ở đùi, chảy ra máu tươi.

“Tử Nhạc?”

Cố Thanh đỡ Phương Tử Nhạc, chuẩn bị đưa cậu ta về phòng.

“Cố Thanh, Hàn Duy anh ấy không sao, đúng không?”

Phương Tử Nhạc đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Cố Thanh, trong mắt là bi thương và hy vọng.

Cố Thanh nắm tay cậu ta, kiên định gật đầu, nói: “Cậu ta nhất định không sao đâu!”

Tần Lực Dương ngay lúc Cố Thanh rời đi, liền gọi điện thoại tìm bác sĩ riêng.

Bác sĩ nghe máy, dặn bọn họ lúc nào cũng phải ở bên cạnh, cẩn thận chăm sóc, bệnh nhân lúc này tình trạng tinh thần rất không ổn định, không thể chịu thêm kích thích.

Cố Thanh nói với Tần Lực Dương buổi tối sẽ ngủ cùng Phương Tử Nhạc, không quay về, Tần Lực Dương không phản đối, hắn còn muốn nói gì đó, thì điện thoại di động trong túi lại reo lên, khi nhì rõ dãy số xong, liên nhanh chóng ra khỏi phòng, ấn nút nghe.

Tần Lực Dương lại quay vào, Cố Thanh đang dùng khăn ướt lau trán cho Phương Tử Nhạc.

“Cố Thanh.”

“Ân?”

Cố Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Tần Lực Dương, chờ hắn nói.

“Hàn Duy, không sao.”