Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 80: Pn7




Con cái là nợ kiếp trước của cha mẹ.

Lời này đặt ở trước đây, Cố Thanh quyết định sẽ không tin tưởng toàn bộ, cậu cho rằng ‘cha hiền con ngoan’, ‘mẹ đẹp con yêu’ mới là một gia đình hài hòa, mà không phải chỉ có 1 phía hi sinh cùng nỗ lực; thế nhưng, từ sau khi nuôi dưỡng nhóc ác ma – Cố Tử Tây, Cố Thanh phải suy nghĩ lại lời nói này.

Cố Thanh đau đầu nhìn đoàn người bao quanh với vẻ mặt xem kịch vui cùng với đôi trai gái đang giận dữ trước mặt.

“Tròn tròn, mau xin lỗi anh chị đi.” Cố Thanh ngồi chồm hổm xuống, lớn tiếng với con trai nhà mình.

“Mẹ…” Bạn nhỏ Cố Tử Tây còn chưa nói hết ra miệng, liền nhớ tới căn dặn của cha, chu miệng, vô tội nhìn Cố Thanh: “Ba ba, Tròn Tròn không có nói sạo, cô giáo nói – nói sạo là sai.”

“Cái đó và con nói sạo có liên quan gì?” Cố Thanh chất vấn.

“Có, liên quan thật lớn thật lớn. Thứ nhất, con thấy anh này trộm sờ mông nhỏ của chị gái xinh đẹp này, rồi trộm hôn chị ấy, đây là sự thực, Tròn Tròn không có gạt người; thứ hai, Tròn Tròn là bé ngoan, không có nói sạo, vì sao phải đi xin lỗi anh chị ấy chứ?”

Cố Thanh chỉ biết – đứa con siêu quậy này lại bắt đầy lý luận trời ơi của nó

“Ba ba, không phải ba ba vẫn nói làm tốt sẽ được thưởng sao? Tròn Tròn nói cho chị ấy biết, không phải chị ấy nên nói cám ơn con sao?” Bạn nhỏ Cố Tiểu Tây mở to đôi mắt, nghiêng đầu, lên tiếng hỏi ra sự nghi hoặc của mình.

Đoàn người bao quanh có chút nhịn không được trộm cười ra tiếng.

Cố Thanh thật hận không có cái hầm để cho cậu lập tức chạy trốn, hoặc là bồng con trai lên đánh mạnh vào mông nó vài cái, chỉ là hiện tại đang ở bên ngoài, cậu thật sự không thể đánh, chỉ có thể nhịn tức, giải thích: “Tròn Tròn, anh chị này là người yêu, thích đối phương mới có thể làm loại chuyện như thế, anh làm như vậy, không thể nói là trộm hôn được.”

Nói xong, Cố Thanh mới giựt mình phát giác – vừa rồi mình nói có bao nhiêu không thích hợp, cậu giương mắt trộm nhìn đôi trai gái trước người, quả nhiên thấy hai người đen mặt, lúc này Cố Thanh chỉ muốn tát cho mình một cái. Khỏi nghĩ cũng biết mình đã mất mặt thế nào, mà tất cả đều là lỗi của cái tên siêu quậy trước mắt này, cổ lửa giận trong lòng bừng bừng dâng cao.

“Như vậy a.” Bạn nhỏ Cố Tiểu Tây dừng một chút, nâng cằm suy nghĩ một hồi lâu, không xác định mà hỏi thăm: “Ba ba, thích nhau là có thể hôn và sờ sờ sao?”

Cố Thanh thật sự là không còn tinh lực để tính toán với ‘11.000 câu hỏi vì sao’ của nhà mình nữa, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

“Vậy Tròn Tròn xin lỗi, xin lỗi anh chị.”

Cố Tử Tây nghiêm mặt chân thành nói xin lỗi, nói xong còn vái người thật sâu.

Tuy đôi người yêu này bị đứa bé cho ăn chỉnh, thế nhưng thực sự không nở lòng trách cứ đứa bé như tiểu tiên đồng này, chỉ có thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người cha của đứa bé – Cố Thanh, sau khi hai người trừng mắt liếc cậu xong, nghênh ngang bỏ đi.

Chuyện hài vừa xảy ra, khiến cho Cố Thanh cũng không còn tâm tư để đi siêu thị nữa, nắm lấy tay con trai trở về nhà.

Dọc theo đường đi, Cố Tử Tây rất im lặng, ngẩng đầu, nhăn nhó mặt mày.

Tuy Cố Thanh tức giận con trai nghịch ngợm gây sự, nhưng bé con là do mình sinh ra, nhìn thấy bé thường ngày hoạt bát hiếu động, mà giờ đây an tĩnh im lặng, trong lòng lo sợ ngôn từ của mình đã quá mức nghiêm khắc. Cố Thanh sờ sờ đầu ác ma nhà mình, lên tiếng dỗ dành: “Đã xin lỗi rồi, về nhà ba ba sẽ không la con, không phải con thích ăn da chiên giòn sao? Về nhà ba ba làm cho con, thế nào?”

Cố Tử Tây đang tự ngẫm vấn đề trong đầu, hoàn toàn không biết Cố Thanh đang nói cái gì, chỉ là vô thức phối hợp gật đầu.

Cố Thanh thấy thế, trong lòng mới thoải mái hơn.

Ngày hôm sau, pháp viện có một án tử rất quan trọng, cần mọi người hội họp thương lượng, Cố Thanh về nhà trễ hơn hai tiếng, vừa mở cửa ra, liền phát hiện con trai thường ngày nhất định sẽ tới đón mình lại không thấy bóng dáng, nhìn đồng hồ trên tường, đã 7g, lúc này đã trễ, sao còn về ở nhà.

Chờ Cố Thanh đi tới phòng khách, mới phát hiện trên sô pha ngồi đầy người, ngoại trừ Phương Tử Nhạc, còn có cả cô giáo Trần chủ nhiệm lớp.

Trong lòng lộp bộp một tiếng, không phải nhóc ác ma lại gây rắc rối gì đó chứ?

“Xin chào, Cô Trần.”

Bởi vì liên quan tới nhóc ác ma, Cố Thanh tiếp xúc với cô giáo Trần cũng không ít, tự nhiên là nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay.

“Xin chào, ngài Cố.”

Cô giáo Trần trầm giọng, nghiêm túc bắt chuyện cùng với Cố Thanh.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh thấy trên mặt cô giáo Trần có biểu tình như vậy, trong lòng không khỏi luống cuống lên, lại nhìn thấy Phương Tử Nhạc liên tục nháy mắt, cậu càng thêm để ý.

“Ngài Cố, tôi muốn bàn với ngài về chuyện học của Cố Tử Tây.”

Cố Thanh nhanh chóng ngồi lên sô pha, chăm chú lắng nghe.

Cô giáo Trần nhàn nhạt liếc nhìn Cố Thanh, trong mắt chứa đầy ý trách cứ rất rõ ràng, “Các người thân là người lớn, hẳn nên dạy dỗ trẻ con những quan niệm chính xác. Cố Tử Tây ngày thường nghịch ngợm gây sự, tôi coi như bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, với lại tâm tính trẻ con đều như vậy. Nhưng những điều này, cũng là do người lớn ở nhà không chịu chỉ bảo đúng sai cho bé.”

Cô giáo Trần nói một đống lớn lời nói phải trái, Cố Thanh nghe như lọt vào sương mù, dù cậu làm luật sư, thế nhưng cũng không chịu nổi một đống lý lẽ như vậy. Cố Thanh không thể làm gì hơn là ngăn cản cô giáo Trần đang nói không ngừng lại, gọn gàng dứt khoát nói: “Cô Trần, lần này Tử Tây nhà tôi lại phạm sai lầm gì?” Hù giáo viên, viết phấn lên mặt bạn học, hay là chọc bạn nữ khóc? … Câu nói kế tiếp, Cố Thanh không dám nói ra.

Cô giáo Trần là một cô giáo có tiếng tăm, tuổi cũng sấp xỉ 50, bình thường đều là người nắm quyền, đột nhiên bị Cố Thanh cắt ngang, bà rất bất mãn, hơn nữa vừa nghĩ tới chuyện hoàng đường Cố Tử Tây làm hôm nay, trong lòng càng thêm bực tức.

“Ngày hôm nay, bạn học Cố Tử tây ở trong phòng học sờ … bạn học Hàn Phương …” Sắc mặt cô giáo Trần trắng bệch, nói không nên lời chữ ‘mông’ thô tục. Chỉ có thể lướt qua, rồi nói tiếp: “Hôn … bạn học Hàn Phương … “ lần này, cô giáo Trần cũng nói không nên lời hai chữ ‘vào miệng’.

Tuy cô giáo Trần nói rất mịt mờ, nhưng Cố Thanh vẫn nghe được hiểu được, Cố Thanh cứng còng thân thể, ánh mắt mờ mịt sửng sờ nhìn Phương Tử Nhạc ở một bên, cậu ta xấu hổ cười cười, rồi cuống quít tránh thoát ánh mắt của Cố Thanh.

Cô giáo Trần lại bắt đầu liên miên cằn nhằn về cách giáo dục con cái, đại thể là – cha mẹ không chịu làm gương cho con cái, đừng nói trẻ con còn nhỏ, nó đã đủ lớn để hiểu mọi thứ, giữa các bé trai là không được làm những chuyện như thế.

Cố Thanh chỉ có thể không ngừng gật đầu, không ngừng đáp ứng nhất định sẽ dạy dỗ lại bé con.

Tiễn cô giáo Trần ra về, tất cả tức giận của Cố Thanh đều hiện hết ra trên mặt, cậu tức giận chạy ào vào phòng, trực tiếp kẹp lấy Cố Tử Tây đang chơi đùa với Hàn Phương, mang xuống phòng khách dưới lầu, đặt bé lên trên đùi mình, tính cho nhóc ác ma nhà mình ăn vài đập.

Phương Tử Nhạc thấy thế, vội vàng tiến lên chặn bàn tay Cố Thanh lại, đoạt lấy Cố Tử Tây từ trên đùi Cố Thanh, “Cố Thanh, bé con còn nhỏ, không hiểu chuyện, chậm rãi dạy là được. Đánh cũng không giải quyết được vấn đề.”

Hàn Phương và Cố Tử Tây là cùng nhau lớn lên, nhưng bé lại là bé trai ngoan ngoãn hiền lành, bé ít dám ở trước mặt người lớn mở miệng nói chuyện, nhưng lần này lại chủ động đi tới trước mặt Cố Thanh đang nổi giận, tay nhỏ bé cầm lấy góc áo của Cố Thanh, nơm nớp lo sợ mà nói rằng: “Chú A Thanh, đừng tức giận. Tròn Tròn là người tốt, đừng đánh.”

Cố Thanh nhìn con trai trong lòng Phương Tử Nhạc, rồi cúi đầu nhìn Hàn Phương nhu thuận nghe lời, trong lòng cảm khái – cũng là con trai, sao tính cách lại khác nhau lớn như vậy chứ.

Sợ làm cho Hàn Phương sợ, Cố Thanh thu hồi vẻ mặt tức giận, cười nhẹ, ôm lấy Hàn Phương đặt lên trên đùi mình.

“Biết sai chưa?” Cố Thanh nhéo nhéo tay nhỏ bé của Hàn Duy, đầy thịt mềm mại.

“Tròn Tròn làm sai cái gì?”

“Con … có phải con hôn hôn sờ sờ Phương Phương không?” Khi Cố Thanh nói lời này, đã dùng hai tay che kín lỗ tai Phương Phương lại.

“Vâng, đúng vậy.” Cố Tử Tây trịnh trọng gật đầu.

“Con … hai bé trai sao lại làm thế?”

Cố Thanh muốn nói, giữa các bé trai là không thể hôn hôn sờ sờ với nhau, nhưng nhớ tới mình và Tần Lực Dương, Phương Tử Nhạc và Hàn Duy, Ngô Hạo và Lâm Tân, nên lời nói vừa ra đành phải nuốt trở lại. Trong lòng Cố Thanh nghẹn một bụng khí, thật sự là có lý mà không thể nói rõ.

“Là mẹ nói, thích thì có thể hôn hôn sờ sờ.” Cố Tử Tây nhìn thẳng Cố Thanh, trả lời đầy hiển nhiên.

Thái dương Cố Thanh nổi đầy gân xanh, tên siêu quậy này quyết tâm không sửa từ ‘mẹ’ trong miệng, vậy mà hết lần này đến lần khác cậu đánh không được, gõ không được, nhéo không được, đập không được, bằng không hai ông bà xác định vững chắc sẽ từng quốc gia M bay trở về tìm cậu tính sổ.

“Ta nói qua lúc nào …” Nói được phân nửa, Cố Thanh đột nhiên nhớ tới tình hình ở siêu thị tối hôm qua, trừng mắt nhìn con trai ở đối diện, “Lời hôm qua nói, hôm nay không tính toán gì hết.”

“Mẹ gạt người, nói sạo đáng xấu hổ, mẹ nói sạo, mẹ là trứng thối.” Cố Tử Tây chu miệng, kiên quyết đối kháng với Cố Thanh.

Cố Thanh tức giận trừng mắt, muốn lấy thước gỗ dưới sô pha lên, bắt đầu dạy dỗ con trai, lại bị Phương Tử Nhạc cản lại lần nữa.

Trong lúc nhất thời, giữa hai cha con giương cung bạt kiếm.

Chẳng biết từ bao giờ, Hàn Phương đã trượt xuống khỏi đùi Cố Thanh, lẳng lặng đứng ở bên người Cố Tử Tây, nắm tay nhóc, nói: “Tròn Tròn, không được hỗn với chú Thanh, chú là ba ba.”

Cố Tử Tây nghiêng người qua, không hề coi ai ra gì, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Phương, chu cái miệng nhỏ của mình lên, hôn ‘bẹp’ một cái, gật đầu đáp ứng: “Phương Phương, mình sai rồi, mình sẽ không mắng chửi người nữa.”

“Uh.” Hàn Phương nhìn Cố Tử Tây, gương mặt đỏ hồng cười tươi.

Cái này, Cố Thanh và Phương Tử Nhạc hoàn toàn ngây dại, hai người nhìn nhau, một lát sau, cả hai cùng song song thở dài.

Mệnh số tới, chỉ có thể nghe theo ý trời.