Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 32: Vạch rõ ranh giới, đột nhiên trời mưa




“Đây rõ ràng là đã vượt ra khỏi phạm vi của từ thẳng thắn rồi! Vậy thì mình có phải nên tát cậu một cái sau đó nói với cậu mình chính là người xuống tay hơi nặng! Cậu đừng sợ đau nhé!” Lục An Nhiên nhướng mi nhìn về phía Sở Dao đang xấu hổ nói: “Ác miệng và miệng nói thẳng là hai phạm trù khác nhau, nói không suy nghĩ và thẳng thắn là hai việc khác nhau, không có giáo dục và tùy tính lại là hai chuyện khác nhau, không phân biệt nặng nhẹ và cương trực cũng là hai việc khác nhau! Nhờ cậu phân biệt rõ ràng sau đó hãy nói chuyện!”

“Mình...” Sở Dao cũng không tưởng tượng được Lục An Nhiên cư nhiên lại phản kháng lại, tức khắc cũng không phát ra được âm thanh nào.

“Cậu rống cậu ấy làm gì! Tôi sớm đã nhìn cậu không thuận mắt rồi!” Tôn Sa Sa cư nhiên nhìn thấy Lục An Nhiên lớn tiếng với Sở Dao, ngay lập tức cũng trở nên tức giận.

“Sớm đã nhìn mình không thuận mắt ư? Buồn cười! Chúng ta là bạn học cũng chỉ hai ba ngày! Trước khi tiến vào lớp học này, mình còn chưa gặp qua cậu! Cậu có gì nhìn mình không thuận mắt đây?”

“Tôn Sa Sa, cậu quá đáng lắm rồi!” Kỷ Linh nhìn vào Tôn Sa Sa, vốn dĩ cô cũng không muốn nói chuyện, nhưng mà cô thật sự là nhịn không được nữa: “Lục An Nhiên muốn làm gì chính là chuyện của cậu ấy! mọi người đều ra đây để chơi! Cậu làm gì vậy?”

“Kỷ Linh cậu đừng nhiều chuyện! Mình chính là nhìn cậu ta không thuận mắt!” Tôn Sa Sa sau khi lớn tiếng với Kỷ Linh lại quay qua nhìn Lục An Nhiên: “Không phải chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn thôi sao! Không thì dựa vào thành tích của cậu thì làm sao mà thi vào được lớp trọng điểm chứ! Lại còn làm Lớp trưởng! Tôi khinh! Cậu làm Lớp trưởng tôi là người đầu tiên không phục!” Từ trước tới nay trong lớp trọng điểm Tôn Sa Sa vẫn luôn là Lớp trưởng, cơ bản cô ta nghĩ rằng mình vẫn luôn có thể giữ nguyên chức vụ như vậy, ai ngờ được là giữa đường cư nhiên lại xuất hiện một Lục An Nhiên cướp đi, vốn dĩ trong lòng đối với Lục An Nhiên đã không vừa ý, vừa lúc được Sở Dao châm ngòi, Tôn Sa Sa lập tức liền bùng nổ, hoàn toàn quyết định đối đầu với Lục An Nhiên. Dù gì cô ta cũng chính là nhìn không quen cái người chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn như vậy hoành hành bá đạo trong trường, thậm chí ngay cả người bạn thân nhất cùng lớn lên từ nhỏ cũng muốn bắt nạt thật đúng là cặn bã.

“Thành tích của tôi như thế nào không đến lượt cậu bình phẩm! có đủ điểm vào lớp trọng điểm hay không cũng không tới phiên cậu xếp lớp! không phục tôi làm Lớp trưởng thì cậu có thể kiếm cô Tần Thư Hàm mà nói, đứng ở đây la hét thì sẽ có hiệu quả sao?” Vẻ mặt Lục An Nhiên lạnh lùng, cô thật sự đã nhịn quá đủ rồi.

“Cậu!” Tôn Sa Sa bị tức đến nỗi gần như muốn động thủ.

“Sa Sa! Bỏ đi!” Sở Dao một tay giữ lại Tôn Sa Sa, đây chính là thời điểm tốt nhất để gia tăng cảm tình của mọi người đối với cô ta: “Sa Sa, mình cùng với An Nhiên lớn lên cùng nhau, cậu ấy không phải là người xấu, mỗi người lùi một bước, cậu cũng đừng xúc động quá!”

“Cô ta lúc nãy nói cậu như thế, cậu còn nói giúp cô ta?” Tôn Sa Sa thật sự cảm thấy Sở Dao quá lương thiện quá dễ bị ức hiếp rồi, ngược lại còn cảm thấy tức giận hơn mà chỉ thẳng mũi Lục An Nhiên mà mắng: “Cô thật sự là cực phẩm tồi tệ nhất! Khốn nạn! Sở Dao đối xử với cô tốt như vậy, cô cư nhiên lại ức hiếp cậu ấy! hai người không phải bạn bè cùng nhau lớn lên sao? Sở Dao không phải người bạn thân duy nhất của cô sao? Cô lại đối xử với cậu ấy như vậy?”

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi ức hiếp cậu ấy?” Lục An Nhiên khoanh hai tay trước ngực: “có phải hay không tôi đáng để cho hai người dùng lời nói đến chèn ép? Không thể nói lại? Nói lại một câu chính là tôi ức hiếp cậu ấy? Có cần cẩu huyết như thế không? Cậu nghĩ là cậu đang đóng phim truyền hình lúc 8 giờ tối sao? Phim truyền hình 8 giờ tối cũng không cậu huyết như cậu!”

“Chúng tôi khi nào thì dùng lời nói chèn ép cô chứ!” Tôn Sa Sa thà chết không buông: “Tôi nói đều là sự thật!”

“Cậu biết chuyện gì là sự thật sao?” Lục An Nhiên thật sự cảm thấy buồn cười.

“Không ăn thịt không phải chính là giả bộ sao! Tôi nói cậu như vậy thì sao?” Tôn Sa Sa thật sự không tin có người không ăn thịt! Ngay cả hòa thượng cũng xuống núi trộm đồ, huống hồ đây là thiên kim tiểu thư: “Cô chẳng qua cho là đồ ăn của chúng tôi quá kém, không xứng với thân phận của cô mà thôi! Tôi chửi cô thì sao chứ!”

“Tôi không ăn thịt là do ba tôi mất tích nhiều năm, mà tôi đang tích phúc cho ông ấy, hy vọng ông ấy sẽ sớm ngày trở về!” Lục An Nhiên tự có lí do để lấy lại công bằng cho bản thân: “Cậu cái gì cũng không biết thì dựa vào cái gì đối với tôi khoa tay múa chân! Chuyện Ba tôi mất tích Sở Dao cũng biết, không tin cậu có thể tự đi mà hỏi cậu ấy!”

Câu nói của Lục An Nhiên làm cho Tôn Sa Sa kinh ngạc mà nhìn sang Sở Dao, tất cả bạn học cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó lại hướng ánh mắt nhìn về phía Sở Dao.

Sở Dao sửng sốt, sau đó mới xấu hổ mở miệng trả lời: “Đúng, đúng là có chuyện này…”

“Cậu rõ ràng biết rõ chuyện này, vậy mà vào thời điểm Tôn Sa Sa một lần lại một lần bôi nhọ khiêu khích mình, cậu “một người bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ” với mình thì đang làm gì? Cậu một câu cũng không hề nói giúp mình!” Lục An Nhiên hai tay khoanh trước mặt vẻ mặt trào phúng: “Sở Dao! Cậu thật sự là bạn tốt của mình sao?”

“An… An Nhiên, cậu nghe mình giải thích…” Sở Dao trở nên lúng túng, tình huống hiện tại đối với cô ta hoàn toàn là bất lợi, không chỉ là gây ác cảm với Lục An Nhiên, mà ngay cả những bạn học sinh trong lớp cũng sẽ hiểu lầm cô ta.

“Không cần phải giải thích nữa đâu!” Lục An Nhiên thở ra một hơi nói: “Sở Dao, mình tuyệt không hề trách cậu lại tuyệt tình với mình như thế!” Lục An Nhiên vẫn là không muốn cắt đứt manh mối duy nhất có thể lần ra người bí ẩn đằng sau Sở Dao, liền cảm thấy tới lúc nên dừng lại rồi: “Hôm nay mọi người đều ra đây để vui chơi thật vui vẻ, thoải mái. Mình cũng không muốn làm lớn chuyện dẫn đến mọi người lại không vui.”

“An Nhiên…” Sở Dao nghe thấy Lục An Nhiển bảo không trách chính mình, trong lòng cũng thả lỏng một chút. Nếu như Lục An Nhiên có lòng phòng bị đối với cô ta, ngày mai cô ta làm sao mà lừa Lục An Nhiên đi chết được nữa!

“Tâm trạng của mình không tốt lắm, không ở lại đây với các cậu nữa! mình đi mua đồ trước đây!” Lục An Nhiên quay người cơ thể hướng phía ngoài cửa đi ra.

“Mình đi chung với cậu.” Lâm Đạt đương nhiên là đứng về phía của Lục An Nhiên.

“Đợi mình với!” Kỷ Linh cũng gấp gáp đuổi theo.

“A…” Ngô Cương do dự một chút sau đó cũng chầm chậm đi theo sau, thấy có người dẫn đầu, những bạn học trong lớp từng người từng người một cũng đi theo Lục An Nhiên, cửa tiệm Macdonal vốn dĩ rất náo nhiệt, hiện tại một chỗ ngồi rộng lớn như vậy lại chỉ còn sót lại hai người Sở Dao và Tôn Sa Sa.

“Sở Dao…” Tôn Sa Sa có rất nhiều chuyện muốn hỏi Sở Dao.

“Đừng nói chuyện với tôi!” Thái độ của Sở Dao lạnh lùng, Lục An Nhiên đáng chết! tại sao không chết sớm một chút! Cư nhiên lại dám dẫn tất cả bạn học đi!

“…” Sở Dao như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Tôn Sa Sa vẻ mặt lúng túng. Trong trí nhớ của cô ta, Sở Dao luôn kể chuyện về việc Lục An Nhiên như thế nào mà ức hiếp ả, vẫn luôn là một bộ mặt yếu đuối, làm cho Tôn Sa Sa cảm thấy cảm động. Xuất thân cô ta không tốt, cha mẹ đều là công nhân trong xưởng của một công ty, mỗi ngày làm tối mắt tối mũi cũng chỉ có thể chu cấp đủ cho hai chị em cô ta ăn học, chú ruột trong nhà không phải không thể giúp đỡ, nhưng những người chú này một người so với một người đều ham hư vinh danh lợi, cho nên cô ta rất hận những kẻ có tiền cao cao tại thượng đó! Trùng hợp là Sở Dao lại miêu tả Lục An Nhiên giống những người đó như đúc, cô ta liền có cảm giác muốn tìm người mà phát tiết. Nhưng mà, Sở Dao của hiện tại thật đáng sợ, dường như người này trước sau là hai người khác nhau!

“Tôi về nhà đây…” Sở Dao đeo cặp của chính mình lên, quay người rời khỏi. Ả sẽ không thua, quyết định của ả nhất định sẽ không sai, sai lầm duy nhất mà ả ta mắc phải chính là có một đồng đội ngu như heo như Tôn Sa Sa! Nhưng mà điều này không là gì cả, thất bại của cô ta cũng chỉ là tạm thời!

Chỉ cần đợi đến ngày mai! Chính là ngày mai! Lục An Nhiên rất nhanh sẽ biến mất triệt đệ khỏi thế giới này! Chỉ cần triệt để hủy đi Lục An Nhiên, lần thất bại này của ả cũng không thể xem là thất bại được! Ả ta nhất định sẽ có thể lật ngược tình thế! Chỉ cần Lục An Nhiên chết đi! Chỉ cần cô chết đi là được!

Nhìn vào bóng dáng của Sở Dao, Tôn Sa Sa cau mày, Sở Dao này là bị làm sao thế nhỉ? Mỗi một lúc lại là một bộ dáng? Trước đây không phải còn rất tốt sao? Nhưng mà tại sao hiện tại lại đột nhiên giống như biến thành một con người khác, loại thay đổi này, làm cho Tôn Sa Sa có chút sợ hãi, trong lòng cũng tự có suy nghĩ của bản thân.

Một tiếng sấm sét mạnh mẽ vang lên, một tia sấm chớp cách ngang màn đêm đang tối dần, sau đó những hạt mưa lớn bằng hạt đậu liền buông xuống khu trung tâm thành phố, những người vẫn còn đang đi dạo trên đường nhanh chóng chạy đến trú dưới mái hiên của một cửa tiệm nhỏ.

“Oa! Bầu trời như thế tại sao nói mưa liền mưa chứ!” Kỷ Linh oa oa kêu lên: “Dự báo thời tiết cũng không có nói là hôm nay sẽ mưa mà!”

“Dự báo thời tiết có mấy lần là đúng cơ chứ!” Điền Miêu Miêu đứng sau Kỷ Linh trợn trắng mắt, dùng tay phủi phủi những hạt mưa đang bám trên mái tóc ngắn của mình.

“Có khi nào ngày mai sẽ mưa không?” Những bạn nam sinh trong lớp vừa mở miệng liền lo lắng.

“Không phải chứ... khó khắn lắm mới có một buổi dã ngoại mà!”

“Chắc là sẽ không mưa đâu! Đêm nay mưa lớn như thế, ngày mai chắc sẽ là một ngày đẹp trời!” Điền Miêu Miêu nói xong hít vào một hơi: “Cũng không biết cơn mưa đêm nay sẽ mưa tới mấy giờ.”

“Chắc là sẽ không lâu lắm đâu...” Kỷ Linh nhìn những hạt mưa đang rơi xuống mặt kính cửa sổ sát đất.

Lục An Nhiên tìm một được một chiếc ghế liền ngồi vào, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, cửa tiệm này là một tiệm cà phê, lúc nãy vì để tránh mưa, mọi người đều đã núp vào đây, cửa hàng trống trãi bỗng chốc trở nên đông đúc, trong không gian nhỏ nhắn của cửa tiệm tản ra hương vị của cà phê, đậm đà mà làm say lòng người. Mọi người nhìn thấy Lục An Nhiên đã ngồi xuống, cũng tự kiếm chỗ ngồi cho mình.

Nhân viên trong tiệm nghe thấy âm thanh liền đi ra tiếp khách, nhìn thấy trong tiệm đột nhiên xuất hiện nhiều khách như thế cũng sửng sốt một lúc: “Hoan... hoan nghênh quý khách...” nhân viên là một cô gái hơn hai mươi tuổi, tóc cột hai bím, trên người mặc một chiếc tạp dề màu đỏ trắng, trên ngực có in logo của cửa tiệm: “Qúy khách muốn dùng gì ạ?”

“Cửa tiệm này có những gì thế?” Mọi người cũng là vì tránh mưa nên mới núp vào đây, trước đây cũng chưa có ghé qua cửa tiệm này, vẫn còn không biết có những món gì.

“Trên tường bên trái có tất cả những loại cà phê của cửa tiệm, mặt tường bên phải là những món điểm tâm, và tủ kính trên quầy kia là những món bánh ngọt hôm nay của chúng tôi.” Nữ nhân viên cũng từ trong trạng thái hoảng loạn mà lấy lại tinh thần, cười nói với mọi người.

“Có món nào ngon có thể giới thiệu cho chúng tôi không?” Điền Miêu Miêu nhìn hai bên tường có chút hoa mắt.

“Hương vị cà phê Italy trong tiệm của chúng tôi cũng không tệ, một trong số những người pha chế của cửa tiệm cũng là một người Italy thú vị.” Nữ nhân viên cười nói.

“Vậy tôi muốn…” Kỷ Linh ngập ngừng, nhìn Lục An Nhiên: “Cậu muốn uống gì?” cô ấy cũng không biết là cà phê cũng có phân quốc tịch như vậy...

“Một ly Capuchino.” Lục An Nhiên nói.

“Vậy tôi cũng muốn Capuchino!” Kỷ Linh không biết những loại cà phê này có gì khác nhau, nhưng mà loại mà đại tiểu thư như Lục An Nhiên uống khẳng định cũng sẽ không khó uống lắm.