Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1080: Hồng thủ tướng đích thân chú ý




Nghe Liễu Tuấn nói ba chữ "chào thủ tướng", Cừu Dụng Chi choáng váng, may mà hắn khôi phục nhanh, cuống quít lui ra, thiếu chút nữa đâm sầm vào Vu Hoài Tín đang chuẩn bị đi vào.

Nhìn thấy cảnh này, Vu Hoài Tín cả kinh, còn cho rằng Cừu Dụng Chi bị Liễu thị trưởng nghiêm khắc trách mắng, theo lý thì không thể, Vu Hoài Tín hiểu tính cách của Liễu Tuấn.

Vu Hoài Tin đang muốn mở miệng, Cừu Dụng Chi đặt ngón tay lên miệng "xuỵt" một tiếng, lật tay đóng cửa phòng lại, nói nhỏ:
- Thủ tướng đang nói chuyện với thị trưởng.

Vu Hoài Tín cũng hoa mày chóng mặt một trận, hắn đi theo Liễu Tuấn ba năm, cũng là lần đầu thấy thủ tướng đích thân gọi điện tới văn phòng Liễu Tuấn.

Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn vào cánh cửa màu đỏ thẫm, tựa hồ rất muốn đi vào, tìm hiểu xem thị trưởng và thủ tướng rốt cuộc nói chuyện gì. Đương nhiên chỉ là nghĩ thôi, tuyệt đối không dám làm.

Thủ tướng hỏi tới việc bán tài sản quốc hữu, Liễu Tuấn trình bảy đơn giản mô hình của mình.

Thủ tướng trầm ngâm một chút nói:
- Cậu tới thủ đô, nói rõ ràng trước mặt tôi.

Cúp điện thoại không lâu, Liễu Tuấn nhận được thông báo chính thức của văn phòng thủ tướng, bảo y ngày mai 2h 30 phút tới báo cáo với thủ tướng.

Tiềm Châu không có chuyến bay thẳng tới thủ đô, Liễu Tuấn liền sai Vu Hoài Tín đặt năm vé máy bay sáng mai ở Ngọc Lai, nếu về thủ đô, Phi Phi và Dương Dương cũng về cùng, đoán chừng bà ngoại bà nội mừng cuống lên.

Không đợi Giải Anh và Nguyễn Bích Tú mừng, Phi Phi đã vui sướng rồi, sau khi tới Tiềm Châu, Phi Phi "náu mình trong thâm cung", rất ít ra ngoài và tiếp xúc với người khác. Vào thời kỳ mẫn cảm tất cả phải thận trọng, may là to tính cách điềm đạm, lại có chồng và con làm bạn nên chịu được, có điều lâu không được gặp đám bạn thân, đúng là rất nhớ.

Tới sân bay thủ đô tiếp đón, là Vũ Viện Viện và chồng Lý Tử Hành. Vũ đại tiểu thư không muốn ở lại Đại Ninh , cũng điều tới thủ đô công tác, Lý Tử Hành là điển hình của loại sợ vợ, tất nhiên "vợ nói chồng phải theo", cũng cùng vợ tới thủ đô, hiện giờ là cán bộ cấ chính xử bộ ngoại thương. Nhưng Vũ đại tiểu thư ham chơi, Lý Tử Hành sốt ruột, nhưng vợ không chịu sinh con, cũng chỉ đành vụng trộm "than vắn thở dài", không dám để lộ ra mặt chút nào.

Có điều Lý xử không phải là hoàn toàn không làm gì được vợ, hắn có một tuyệt chiêu, nịnh bợ mẹ vợ, dì Bành không ngừng giáo dục Vũ Viện Viện, nnói nữ nhân lớn tuổi, sinh con rất khó, bảo cô nhanh chóng mang thai đi. Ngày than chiều trách, Vũ đại tiểu có ngang bướng đến đâu cũng đã có dấu hiệu không kháng cự được, "âm mưu" của Lý xử sớm muộn cũng thành.

Phi Phi và Viện Viện vừa gặp mặt đã sung sướng ôm chầm lấy nhau.

Trừ Vũ Viện Viện và Lý Tử Hành, tới đón còn có một người, làm Liễu Tuấn ngạc nhiên, đó là Trình Tân Kiến, đi một cái xe Jeep chuyên dụng của cảnh sát, oai phong lẫm liệt.

Liễu Tuấn cười ha hả, tới bắt tay Trình Tân Kiến.

- Anh Trình sao anh lại tới đây?

Y và Trình Tân Kiến có giao tình sinh tử, hai người một thời gian không gặp nhau rồi, đúng là niềm vui bất ngờ.

Trình Tân Kiến cười tới không khép miệng lại được, nhìn ngó Liễu Tuấn một hồi mới nói:
- Tới trưởng đảng học tập, học xong, ý Lương bộ trưởng là anh ở lại bộ luôn.

Trình Tân Kiến đã gần 50, lần này sắp thuận lợi tiến thêm một bậc rồi.

- Ồ? Cục nào trong bộ.

- Cục ba !

Cuối năm ngoái bộ công an trải qua một loạt cải cách lớp, sát nhập một số cơ cấu nội bộ. Cục ba là cục quản lý trị an, chính là sở trường của Trình Tân Kiến, do hắn chủ trì trị an thì rất nhiếu lưu manh côn đồ xui xẻo rồi! Trình Tân Kiến hơi thô lỗ một chút, nhưng việc nghiêm chỉnh tuyệt đối không qua loa.

- Tiêu Kiếm Tiêu Vũ vẫn khỏe chứ?
Liễu Tuấn hỏi.

- Khỏe lắm, nhưng rất nhớ cậu. Ý của Lương bộ trưởng là đợi anh tới cục ba nhậm chức rồi, cũng điều hai đứa nó tới bộ để rèn luyện một chút, sau này có thể dùng vào việc lớn.

Triều vua nào triều thần đó, Lương Quốc Cường tất nhiên phải bồi dưỡng lên một đám lực lượng cốt cán của mình, Tiêu Kiếm Tiêu Vũ đều là nhân tài không tệ.

- Vậy quá tốt rồi, sau này tới thủ đô, mọi người có thể xum họp với nhau rồi.
Liễu Tuấn vui mừng tự tận đáy lòng.

- Phải rồi, Vương Bác Siêu sao rồi? Cậu rời khỏi Ngọc Lan, liệu có kẻ nào ngáng chân hắn không?

Vương Bác Siêu là cấp dưới cũ của Trình Tân Kiến, Trình Tân Kiến rất chú trọng nghĩa khí, lúc nào cũng nhớ tới đám anh em.

Liễu Tuấn cười:
- Anh đâu phải không biết năng lực của Bác Siêu, ai ngáng chân được anh ấy? Anh ấy lật tay lại cho ngay một phát ấy chứ.

Trình Tân Kiến liền yên tâm, cười nói:
- Cũng phải, thẳng đó quỷ quyệt lắm.

2h 30 phải báo cáo với thủ tướng, thời gian eo hẹp, Liễu Tuấn tính qua, không về nhà ăn cơm nữa, bảo Vũ Viện Viện đưa mẹ con Phi Phi về trước, còn mình ăn cơm ở sân bay, tiếp đó Trình Tân Kiến tự lái xe, đưa y thẳng tới đại nội.

Trình Tân Kiến bản tính thô hào, cho dù vào đại nội cũng chẳng sợ, Liễu Tuấn xuống xe, hắn cười lớn nói:
- Tối phải tụ tập một bữa nhé!

Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.

Văn phòng Hồng thủ tướng vẫn ở chỗ cũ, đi trong sân vườn uyên tĩnh, nhìn cây vạn tuế cành lá xum xuê, đầy sức sống, chỉ tiếc rằng người đứng đón ở bậc thềm không còn là Lăng xử trương thiên kiều bá mị nữa rồi.

Nghĩ tới đây Liễu Tuấn thầm buồn cười, Lăng Nhã đã thành người bên gối của mình rồi, cần gì phải nhìn cảnh nhớ người?

Đón tiếp Liễu Tuấn là một nam nhân trẻ chừng 30 tuổi, đeo kính, bắt tay Liễu Tuấn nói:
- Liễu thị trưởng, mời theo tôi.

Văn phòng này Liễu Tuấn chỉ tới một lần, nhưng ấn tượng sâu sắc như ngày hôm qua.

Đi vào văn phòng Hồng thủ tướng, Liễu thị trưởng giật mình, thì ra còn có bốn nhân vật lớn nữa, cha y cũng có mặt.

Ba vị còn lại Liễu Tuấn cũng nhận ra.

Vị đầu tiên ngồi bên phải Hồng thủ tướng, đối diện với cha y là một người nam tử trên 50, mặt phổ thông, khá uy nghiêm, chính là Hướng Xử Hậu giám đốc ngân hàng TW, ngay bên cạnh là một vị tuổi tương đương, trông khá gầy gò, mặt luôn mang nụ cười, phó chủ nhiệm Vinh Lực của ủy ban thương mại quốc gia, Vinh phó chủ nhiệm phụ trách cải cách quốc xí. Vị ngồi bên cạnh Liễu Tấn Tài tuổi khá trẻ, chừng 50, là trợ thủ của Liễu Tấn Tài, phó chủ nhiệm ủy ban phát triển quốc gia, Tống Ngạn Xương.

Đúng là một thế trận lớn.

Hôm qua nhận được chỉ thị của Hồng thủ tướng, Liễu Tuấn đương nhiên phải gọi điện trao đổi với cha, Liễu Tấn Tài đã nói hết sức rành mạch với y, Tống Ngạn Xương đã phê duyệt "đồng ý thí điểm" với phương an của y rồi. Có điều đây là chuyện lớn, lại liên quan tới cha con, Liễu Tấn Tài cẩn thẩn báo lên cho Hồng thủ tướng thẩm duyệt.

Trước đó Hồng thủ tướng chưa hề trao đổi riêng với Liễu Tấn Tài đã triệu kiến Liễu Tuấn, có điều trong điện thoại Liễu Tấn Tài dặt y cứ thẳng thắn trình bày lý tưởng của mình, không cần băn khoăn gì cả.

Chỉ cần bản thân cho là đúng thì phải kiên trì.

Liễu Tuấn đột nhiên thấy thế trận lớn như vậy, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Trên đường tới đây y không hề nhận được điện thoại của Liễu Tấn Tài cho biết có cảnh này, đây cũng do Hồng thủ tướng lâm thời quyết định, không có thời gian nhiều cho đám Liễu Tấn Tài. Trong chuyện này tất nhiên không bài trừ Hồng thủ tướng lo quan hệ cha con của hai người có khả năng sinh ra ảnh hưởng bất lợi, từ đó có thể thấy được mức độ coi trọng của Hồng thủ tướng với việc này.

Liễu Tuấn trấn định tinh thần, khom người chào hỏi, với Liễu Tấn Tài cũng gọi là "Liễu phó thủ tướng", không mang theo chút tình cảm cá nhân nào.

Hai nghìn năm trước, Tào Chương bắc phạt, Ngụy Vương Tào Tháo có cảnh cáo: Ở nhà là cha con, lên trận là quân thần.

Lời dạy xưa hiện giờ dùng rất hợp.

Năm vị quan lớn ai ấy vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu đáp lại Liễu Tuấn, chỉ có Vinh Lực là mang theo nụ cười thói quen.

Không khí trong văn phòng rất căng thẳng.

- Liễu Tuấn ngồi đi.
Hồng thủ tướng nói:

- Vâng, cám ơn thủ tướng.

Liễu Tuấn theo lời ngồi xuống, người đón tiếp y lúc nãy đưa trà lên rồi ngồi xuống bên cạnh, mở sổ ra chuẩn bị ghi chép. Trong tay năm vị quan lớn đều cầm một bản tài liệu, đó là báo cáo chính phủ Tiềm Châu đưa lên, trong tay Liễu Tuấn cũng có một bản.

Hồng thủ tướng không hỏi vội, mở tài liệu trong tay ra xem một lúc mới nhìn Liễu Tuấn hỏi:
- Liễu Tuấn, cậu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi phải không?