Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1096: Tới thăm Tiễn Kiến Quân




Hội giao dịch thương phẩm Nam Phương mỗi năm thu hút rất nhiều thương nhân tới bàn chuyện làm ăn, mấy ngày tổ chức hội đều rộn ràng huyên náo, người người chen chúc, náo nhiệt vô cùng.

Ngày hôm đó, khu triển lãm vốn cực kỳ tưng bừng đột nhiên náo loạn, một đoàn người đi vào hội trường, ai có kinh nghiệm một chút sẽ nhận ra ngay những người này đều là nhân viên cảnh vệ, thân thủ mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, mau chóng chiếm cứ vị trí có lợi, giám sát xung quanh.

Tức thì triển lãm đang xôn xao trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn ra phía cửa.

Thấy cảnh này, rõ ràng là có nhân vật lớn tới thị sát rồi, tiêu chuẩn cảnh vệ với cán bộ cấp cao TW có quy định nghiêm ngặt, một lần phải dùng tới nhiều cảnh vệ thường phục như vậy, hẳn là quy cách của lãnh đạo quốc gia.

Đám đông đều hạ giọng thì thầm bàn tán, đoán xem nhân vật sắp đến là thần thánh phương nào, một số người "già" tham gia nhiều lần giao dịch liền lên mặt khoe khoang kinh nghiệm và kiến thức của mình, nói khẳng định là lãnh đạo TW tới rồi, không phải là lãnh đạo tỉnh D.

Sự thực những "người già" kia cũng có kiến thức, nhưng bọn họ bỏ qua một sai sót nhỏ.

Tỉnh D cũng có lãnh đạo của đảng và quốc gia.

Một nam nhân trung niên nho nhã dưới một đám đông xúm xít vây quanh đi vào khu triển lãm.

- Là Tiễn bí thư..

Rất nhanh có người nhận ra nam nhân trung niên đeo kính đen mặc áo sơ mi trắng cộc tay, chính là Tiễn Kiến Quân bí thư tỉnh ủy tỉnh D, ủy viên cục chính trị.

Tiễn Kiến Quân dưới sự tháp tùng của nhân viên công tác, chậm rãi thị sát khu triển lãm, nói chuyện thân thiết với một số đại biểu xí nghiệp và thương nhân, hỏi thăm ý kiến bọn họ về hội giao dich, để chủ nhà cố gắng thỏa mãn nhu yêu cầu của khách.

Tiến Kiến Quân là quan viên kiểu học giả điển hình, nói năng thú vị, thi thoảng khơi lên những tiếng cười lớn.

- Ồ, thanh thế ghê thật.

Tới trung tâm khu triển lãm, Tiễn Kiến Quân thấy một khu màu sắc bố trí chỉnh tế, tiêu trí tuyên truyền nhất trí, màu sắc chính là xanh và trắng, phối hợp hết sức hài hòa, bố cục chung khí thế, làm người ta vừa nhìn là có ấn tượng sâu sắc.

- Bí thư, đây là nơi trưng bày của đoàn đại biểu Tiềm Châu, hội giao dịch lần này, đoàn đại biểu bọn họ là lớn nhất, do chính phủ thành phố thống nhất tổ chức.

Người phụ trách triển lãm đi theo bên cạnh Tiễn Kiến Quân vội giới thiệu.

- Đoàn đại biểu Tiềm Châu à? Ồ, chẳng phải là thành phố Liễu Tuấn chấp chính sao?
Tiễn Kiến Quân nghe vậy cười vui vẻ nói.

- Vâng thưa bác Tiễn, lần này là do cháu dẫn đoàn tới.

Tiếp sau giọng nói trầm ổn là một thanh niên trẻ cao lớn xuát hiện trước mặt Tiễn Kiến Quân.

Một tiếng "bác Tiễn" này làm bốn bề kinh động, ở trường hợp công khai như vậy mà gọi ủy viên cục chính trị là "bác" thì phải có giao tình và sự tin tin thế nào?

- Ái chà, Liễu thị trưởng đích thân dẫn đoàn tới à?

Tiễn Kiến Quân thấy Liễu Tuấn liền trêu một câu, dù sao đây cũng không phải là trường hợp chính thức lòng trọn, Tiễn Kiến Quân đi thị sát vốn mang tính chất thân dân, nói chuyện không phải cố kỵ nhiều.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Lần này Tiềm Châu bọn chóc đã dốc toàn bộ lực lượng tới chỗ Tiễn bí thư hò hét mời khách.

Đối với vị trưởng giả thuần phác có giao tình sâu sắc tới Liễu Tấn Tài, Liễu thị trưởng không có chút áp lực tâm lý nào, có điều vẫn đổi sang cách xưng hô chính quy.

Tiễu Kiến Quân gật đầu:
- Ừ không tệ, do thị trưởng đích thân dẫn đoàn tham gia triển lãm, quả nhiên không thẹn là truyền nhân y bát của đồng chí Tấn Tài, ra sức tuyên truyền thành thị.

Nhân viên tháp tùng đi theo đều lộ vẻ kinh hãi, không ngờ người thanh niên trẻ này lại là một thị trưởng, có điều nghe Tiễn Kiến Quân nhắc tới "đồng chí Tấn Tài", một số đầu óc nhạy bén lập tức hiểu ra thân phận của Liễu Tuấn.

Vị công tử của Liễu phó thủ tưởng chẳng phải là thị trưởng trẻ nhất cả nước sao? Nghe tên không bằng thấy mặt, quả nhiên còn trẻ hơn cả trong lời đồn.

Tiễn Kiến Quân cười hỏi:
- Thế nào Liễu Tuấn, hiệu quả không tệ hả?

- Đương nhiên ạ, mấy ngày qua chúng tôi thu hoạch khá phong phú, ký được đơn đặt hàng trên trăm triệu.

- Ừ thế thì tốt.

Tiễn Kiến Quân rất hài lòng, dưới sự tháp tùng của Liễu Tuấn tiếp tục thị sát khu trưng bày của Tiềm Châu, Liễu Tuấn sắm vai giới thiệu, ra sức tuyên truyền các thương hiệu của Tiềm Châu.

- Tốt, rất tốt, các đồng chí phải học tập đồng chí Liễu Tuấn nhiều hơn, lấy chấn hưng kinh tế làm trách nhiệm của mình.

Tiễn Kiến Quân thấy Liễu Tuấn nắm rõ các sản phẩm trưng bày như lòng bàn tay, mặt lộ vẻ tán thưởng, quay lại nói với các quan viên quây quanh, mọi người đồng loạt gật đầu.

- Đồng chí Lâm Thịnh, tôi thấy thành phố Nam Phương có thể suy tính kết thành thành phố hữu nghị với Tiềm Châu, chi viện cho nhau, bù đắp cho nhau, cùng phát triển.

Tiễn Kiến Quân hứng chí, lại nói với một quan viên nam giới bên cạnh mình.

Đồng chí Lâm Thịnh chính là thị trưởng thành phố Nam Phương, nghe vậy vội nói:
- Vâng thưa Tiễn bí thư, chúng tôi nhất định quán triệt thực thi chỉ thị của bí thư.

Liễu Tuấn đưa tay ra bắt tay Lâm Thịnh:
- Thành phố Nam Phương là thành phố lớn nhất phương nam, thực lực tổng hợp hơn xa Tiềm Châu, mong Lâm thị trưởng sau này chi viện nhiều hơn cho thành phố nội địa chúng tôi kiến thiết kinh tế.

- Đâu có, đâu có, Liễu thị trưởng quá khách khí rồi, cùng trợ giúp lẫn nhau mà.

Lâm Thịn biến rõ thân phận Liễu Tuấn, tất nhiên không dám chậm trễ, tươi cười niềm nở, nói rất nhiều lời khách sao.

- Liễu Tuấn, đến được mấy ngày rồi?

Thị sát xong khu trưng bày của Tiềm Châu, Tiễn Kiến Quân đột nhiên hỏi:

- Ba ngày ạ.

- Ha ha, ba ngày, cậu đúng là người bận rộn.
Tiễn Kiến Quân trêu.

Liễu thị trưởng đỏ mặt, rất xấu hổ. Tiễn Kiến Quân đang trách y tới ba ngày mà không tới thăm. Về công về tư thật khó xuôi, Liễu thị trưởng chỉ biết gượng giải thích:
- Không phải sợ làm phiền bác sao ạ?

Tiễn Kiến Quân cười không nói.

Tối ngày hôm đó Liễu thị trưởng liền xuất hiện ở biệt thự số một thư ủy tỉnh, Tiến chính cục đã giận rồi, nếu còn để lâu, Liễu thị trưởng không thể trả lời được.

Giống tất cả các khu thường ủy tỉnh khác, nơi này cũng nằm giữa cảnh cây xanh hoa thắm, như tranh sơn thủy, có điều Liễu thị trưởng tới thăm viếng vào buổi tổi, không đươc thưởng thức cảnh đạp này.

Dì Đàm vợ Tiễn Kiến Quân cũng rất quen thuộc Liễu Tuấn, trước kia y tới thăm nhiều lần, nhưng đã lâu không gặp, dì Trương đã hơi béo lên, đeo thêm kính, nhưng vẫn hiền từ, đầy khí chất trí thức.

- Tiểu Tuấn, đúng là khách quý.
Thấy Liễu Tuấn tới, dì Đàm rất mừng, vội ra chào.


- Ha ha ha, cậu ta không phải là khách quý mà lad người bận rộn, tới ba ngày rồi, tôi không mời, cậu ta không lộ diện đâu.

Tiễn Kiến Quân tâm tình rất tốt, lại trêu Liễu thị trưởng, tuy nói Tiễn Kiến Quân rất bình dị, nhưng với thân phận của ông hiện này nếu là giao tình bình thường tuyệt không nói câu này.

Liễu thị trưởng chỉ cười không đáp lời.

- Thế sao? Tiểu Tuấn, vậy là cháu không đúng rồi, tới ba ngày không tới chơi, ghét ta và bác Tiến như vậy sao?
Dì Đàm trách.

Liễu Tuấn vội nói:
- Dì Đàm, chẳng phải cháu không muốn quấy nhiễu bác Tiễn và dì nghỉ ngơi sao?

Kỳ thực Liễu thị trưởng cũng biết cái cớ này không cao minh, nhưng trong lúc gấp gáp, chỉ đành lấy nó ra chống đỡ.

Tiễn Kiến Quân cười ha ha, không trêu ý nữa, mời ngồi xuống rồi hỏi:
- Ba và nhạc phụ cậu sức khỏe thế nào rồi.

Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng đáp:
- Cám ơn bác quan tâm, ba và nhạc phụ cháu đều khỏe ạ. Dì Đàm, mẹ cháu gửi lời hỏi thăm dì.

Khi Liễu Tấn Tài ở tỉnh J, phu nhân hai nhà qua lại rất thân thiết, dì Đàm gật đầu:
- Cám ơn cháu, Bích Tú tới thủ đô đã quen chưa? À đồng chí Giải Anh cũng tới thủ đô rồi, không sợ thiếu người nói chuyện.

Dì Đàm tỏ vẻ hâm mộ, thân phận nhất phẩm phu nhân hết sức mẫn cảm, vòng giao du rất nhỏ, con cháu lại không thường xuyên ở bên cạnh, dù thân phận tôn quý, nhưng khó tránh khỏi cô đơn. Nguyễn Bích Tú và Giải Anh vừa là bạn thân vừa là thông gia, có thể ở cạnh nhau là duyên phận và hạnh phúc hiếm có.

- Liễu Tuấn, cậu ở Tiềm Châu gây ra xôn xao không nhỏ đấy.
Tán gẫu một hồi, Tiễn Kiến Quân nói.


Liễu Tuấn khiêm tốn mấy câu, việc y làm ở Tiềm Châu đúng là làm cả nước xôn xao.

- Nghe nói phương pháp cho thuê kiếm tiền kia của cậu trong tỉnh có ý kiến khác phải không?

Liễu Tuấn gật đầu đáp:
- Vâng thưa bác, đồng chí Thai Duy Thanh lúc đầu không đồng ý lắm.

Thấy Liễu Tuấn nói thẳng như thế, Tiễn Kiến Quân hơi ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Một mô hình mới, có ý kiến trái chiều là chuyện thường tình. Đồng chí Thai Duy Thanh cũng vì thận trọng thôi, dù sao trong phương án này ẩn chưa quá nhiều nguy hiểm, nếu như giám sát không đủ, dễ xảy ra vấn đề.

Liễu Tuấn cười gật đầu, không đàm luận chuyện này nữa