Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 120: Anh không đi điều tra, tôi đi điều tra




Nghiêm Ngọc Thành và cha thảo luận đại khái về chuyện nhà máy máy móc nông nghiệp, Nghiêm Ngọc thành muốn tiễn khách. Bác Nghiêm là một lãnh đạo, chủ trương là những việc bình thường phải nắm rõ trọng điểm, cụ thể thao tác nhà máy máy móc nông nghiệp như thế nào, bác Nghiêm không dự định hỏi. Rõ ràng hai người có thể sắp xếp mọi chuyện thoả đáng.

Tôi không có ý định đi.

" Bác Nghiêm, bác muốn tiễn khách, tốt hơn hết là bưng trà."

Tôi lại cười một câu nói một câu trêu chọc.

Bưng trà tiễn khách, ngày xưa là như vậy.

Nghiêm Ngọc Thành cười : " sao vậy, còn chuyện gì muốn nói với bác hả ?"

" Vâng."

Khuôn mặt tươi cười của tôi lập tức nghiêm túc lại.

Nghiêm Ngọc Thành liếc mắt nhìn tôi kinh ngạc. Tôi đi vòng quanh trước mặt bác Nghiêm, giống như một chú hề, thời khắc quan trọng đã đến. Nghiêm Ngọc Thành lại nhìn cha, khuôn mặt của cha cũng rất hoang mang.

" Có chuyện gì vậy, nói mau đi ?"

Nghiêm Ngọc Thành lại nhìn đồng hồ.

" Mười giờ đúng bác có cuộc họp."

" Lần này khu vực lại cho tổ điều tra đến. Bác thấy thế nào?"

Tôi hỏi rất đột ngột.

Nghiêm Ngọc Thành ngẩn ra. Không ngờ tôi lại hỏi câu hỏi này : " Ý cháu là gì?"

Tôi từ từ nói : "Những người đó việc chính không làm. Cả ngày chỉ bận rộn xung quanh bản các trạng đen đó. Hai người có dự tính thế nào?"

Nghiêm Ngọc Thành nhăn mặt cười. Lập tức nghiêm mặt nói :" Tổ chức phản ánh tình hình với cấp trên. Quyền lợi của mỗi một người Đảng viên, một người nhân dân. Sao lại gọi là bản cáo trạng đen?"

Tôi nhíu nhíu hai đầu lông mày, tức giận nói : " Bác đúng là trẻ con, bác đừng nói đạo lí với cháu."

" Vậy ý của cháu là gì, cháu muốn làm như thế nào?"

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm túc nói, nhíu mày.

" Người không làm hại cháu, cháu cũng không làm hại người. Người nào làm hại cháu, cháu nhất định không tha cho người đó."

Sau lưng tôi < trích lời>.

" Lần này không giết được, sớm muộn cũng có người xuất hiện tìm ra con sâu bướm đó. Việc làm lần này, nhất định phải làm nghiêm túc một chút ?"

" Đến người cũng tìm không ra, cháu dự định giết như thế nào?"

Nghiêm Ngọc Thành bất động.

" Tuy vụ án đã được làm sáng tỏ, nhưng bên thanh tra cũng nên cho người điều tra rõ ràng nguồn gốc của bức thư?"

Nghiêm Ngọc Thành cười : "Cháu muốn điều tra thì tự đi điều tra? Bộ thanh tra khu vực là nhà cháu điều hành sao? Hơn nữa trong cuộc họp vừa rồi bí thư Long đã tức giận, từ nay về sau bọn họ sẽ cẩn thận hơn."

Tôi hì hì cười : "Tức giận của bí thư Long, chỉ quản được một lúc chứ không quản được cả đời. Không để cho người nhà của những người này phải chịu bồi thường, gió bão lần này vĩnh viễn không đừng lại được."

Nghiêm Ngọc Thành lại nhăn mặt : " Thằng bé này, việc này cháu còn phải dạy bác? Vấn đề là, một phần tám mọi người đều dán tem bưu điện, tuỳ ý tìm một hòm thư rồi thả vào, cháu điều tra thế nào?"

Nghĩ đi nghĩ lại đây cũng là sự thật, thế nhưng tôi lại không cam lòng.

" Việc đã như vậy thì không làm phiền bộ thanh tra khu vực nữa, Mọi người không điều tra, cháu sẽ tự đi điều tra !"

Tôi nói to quá, cha nghe thấy , càng hoảng sợ hơn, nói : " Tiểu Tuấn, không được hồ đồ ."

Nghiêm Ngọc Thành không tỏ vẻ căng thẳng : " Cháu dự định điều tra thế nào?"

Tôi giận dữ : " Cháu vẫn chưa tìm ra cách nào hay, đợi nghĩ ra cách rồi nói. Cháu không tin, không thu được kết quả gì, tất cả chỉ là làm loạn.

Nghiêm Ngọc Thành uống một ngụm trà, nhăn mặt nói : " Cháu đi điều tra đi. Nhưng bác nói cho cháu biết, điều tra như thế nào đó là việc của cháu, xảy ra chuyện gì cháu phải tự chịu trách nhiệm hết, không được làm liên lụy đến bác và cha cháu.

" Bác cứ yên tâm đi ạ, chuyện nhỏ như thế này cháu tự làm tự chịu, nhất định không để liên lụy đến cha và bác."

Nhìn thấy Nghiêm Ngọc Thành quả quyết như vậy, trong lòng tôi cũng hạ quyết tâm, cười , vẫy tay gọi Nghiêm Phi.

" Tạm biệt cha,tạm biệt chú Liễu."

Nghiêm Phi là một người con gái ngoan ngoãn, đưa tay chào hai vị lãnh đạo, kéo tay tôi, vừa đi vừa nhảy.

" Bí thư, anh sao vậy..."

Giọng nói của cha từ phía sau lưng tôi vọng vào, có chút giận dữ.

" Yên tâm, thằng bé này, biết phải làm thế nào, trong lòng nó luôn có chuẩn bị trước. Không nhìn thấy thủ đoạn của nó khi đối phó với tổ điều tra sao?"

Nghiêm Ngọc Thành là một đại tướng phong độ

Tôi đưa Nghiêm Phi về nhà, quay người chuẩn bị đến cửa hàng làm bánh mì của Xảo Xảo. Mắt nhìn Nghiêm Phi lưu luyến , thiếu chút nữa là dẫn cô ấy đi cùng, rất may là khống chế được.

Tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng con gái tuổi này cũng được coi là thiếu nữ rồi, mọi người đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ là lợi hại nhất, lần trước đã chạm trán ở nhà Nghiêm gia, việc đó làm cho tôi hãi hùng khiếp vía, lần này Lương Xảo biểu lộ tình ý, không thể hồ đồ để hai người lại chạm trán lần nữa, kết quả rất khó dự liệu.

May mà đầu óc sáng suốt nên đã không làm chuyện này.

Tôi đi đến đồn công an một chuyến, muốn tìm Trình Tân Kiến, không ngờ anh ấy đã đi thi hành nhiệm vụ rồi. Cũng không biết thời gian này đại đội trị an đang thi hành nhiệm vụ gì quan trọng. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mới của đại đội trưởng, thì thấy tìm việc gì đó để biểu hiện bản thân , không thể ngày nào cũng ngồi đọc báo uống trà được.

Tôi đến phòng công an viết mấy dòng chữ để lại, nói bao giờ anh có thời gian thì đến của hàng làm bánh mì của Xảo Xảo tìm tôi. Người công an già trong phòng công an nhận ra tôi, việc của nha nội Liễu giao phó, tôi sao dám không nghe lời, gật đầu cười hì hì.

Đến phòng làm bánh mì của Xảo Xảo, phía xa xa đã nhìn thấy Tào Sinh Dũng đứng của hàng bên cạnh cửa hàng bánh mì . Tào Sinh Dũng vẫn chưa bỏ ý định, nhưng vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của tôi, nên không dám lại gần cửa hàng bánh mì.

Tôi không phải là ỷ thế hiếp người, thực sự là người này quá gian xảo, Lương Tiểu Lan thực đã theo hắn đi về, chỉ có chịu khổ. Hơn nữa, vẻ mặt đằng đằng sát khí của hắn, sẽ làm cho khách hàng sợ chạy.

Nếu tôi " Đánh chó rơi xuống nước", gọi người đánh hắn một trận, sẽ làm ép hắn vội vàng mà nhảy tường. Hơn nữa bắt nạt một người đáng thương, không phải là phong cách của tôi. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy việc này tiếp tục tiếp diễn không phải là cách tốt. Quan hệ giữa Lương Tiểu Lan và Sinh Dũng, việc đánh chết hay sống không liên quan đến tôi, chỉ là liên quan đến Lương Xảo, tôi không thể không quan tâm.

" Tiểu Tuấn..."

Xảo Nhi vui vẻ gọi tôi một tiếng. Hôm nay đến muộn một chút, trong lòng cô ấy đang lo lắng đợi tôi. Xem ra không quan tâm đến tuổi tác, cảm giác một ngày không gặp giống như cách ba mùa xuân của con gái khi yêu cũng tương đương.

Tôi gật đầu, ngược lại không bước vào cửa hàng, từ từ đi đến chỗ Tào Sinh Dũng.

Xảo Nhi vội vàng đuổi theo, thấy tôi đến, có chút không yên tâm, liền đi theo tôi.

Chỉ cách mấy mét, Tào Sinh Dũng cảm nhận được , cười, không yên tâm.

" Tào Sinh Dũng, đi theo em."

Tôi nói.

" Làm...Làm cái gì..."

Tào Sinh Dũng toàn thân run run.

Tôi nhíu nhíu mày : " Yên tâm, không đánh anh đâu, chỉ là muốn nói chuyện với anh. Nói xong, anh có thể đưa Tiểu Lan về nhà.

Tào Sinh Dũng đứng yên, ngạc nhiên nói : "Thật không?"

Lương Xảo bất ngờ, gọi : " Tiểu Quân..."

Tôi nhìn Lương Xảo rồi gật đầu, cô ấy không nói một lời. Trong lòng luôn tin rằng, bất luận có việc gì xảy ra, tôi đều có cách giải quyết.

Tôi không nói nhiều, quay người bước vào cửa hàng. Lương Xảo nhìn chằm chằm Tào Sinh Dũng.

Tào Sinh Dũng do dự một lúc, nói " người chết thì lên trời" , rồi đi theo tôi.

Hôm qua Lương Xảo gặp Tào Sinh Dũng, sợ đến nỗi toàn thân run run, may là vẫn ôm chặt đứa con không bỏ lại, lập tức chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa. Lương Xảo nhìn chị sợ hãi, măt hung hăng nhìn Tào Sinh Dũng, ý nghĩa đó, hận cũng không thể lập tức đuổi hắn đi được.

Lương Tiểu Lan này, vẫn còn yêu Tào Dũng mãnh liệt.

Tôi ngồi xuống, chỉ chỉ chiếc ghế đối diện, bảo Tào Sinh Dũng ngồi xuống.

Tào Sinh Dũng ngược lại cũng rất quy củ, nhìn tôi cung cung kính kính, mới ngồi xuống.

" Xảo Nhi, gọi chị ra đây... Yên tâm, Tào Dũng không dám làm gì đâu."

Tào Sinh Dũng cuống quýt hai tay nắm chặt, nói : " Không dám, không dám.."

Lương Tiểu Lan ôm đứa con từ trong phòng đi ra, ngồi gần tôi, cách xa Tào Sinh Dũng.

" Tào Sinh Dũng, Tào Sinh Minh bây giờ thế nào?"

" Cậu ấy...Cậu ấy bây giờ ở nhà, không dám ra ngoài, mẹ anh...Mẹ anh khóc đến nỗi hỏng cả hai con mắt, muốn có người chăm sóc..."

Tào Sinh Dũng không ngờ câu đầu tiên tôi lại hỏi về vấn đề của Tào Sinh Minh, im lặng một lúc mới trả lời. Tuy Tào Sinh Dũng không đẹp trai, nhưng cũng được cho là thông minh, lập tức lấy mẹ ra, giả vờ đáng thương.

Tôi cười , nói : " Tào Sinh Dũng, anh thật thông minh..."

" A ? Không dám, không dám..."

Tào Sinh Dũng ngạc nhiên, không biết lời nói này của tôi có ý khen ngợi hay xúc phạm, liền trả lời " không dám" .

Tôi vẫy tay, không để hắn " Khiêm tốn ", nói : " Nếu hôm nay anh có thể dùng phần thông minh này, sống cuộc sống yên ổn, chị Tiểu Lan của tôi sẽ đi về nhà cùng anh, không phải là không được..."

Tào Sinh Dũng gật đầu không ngừng, khuôn mặt tê dại lộ ra vẻ vui mừng.

Lương Xảo cũng lộ sắc mặt vui mừng, thì ra " Chị Tiểu Lan của tôi" , cách xưng hô này làm cho chị mê hoặc. Trong trái tim tôi, chị đóng vai trò như người thân thích.

" Nhưng..."

Tôi cố ý kéo dài giọng nói, Tào Sinh Dũng khuôn mặt lập tức biến sắc. Xem ra không chỉ có tôi là sợ từ " Nhưng ", mà là tất cả mọi người đều sợ !

" Anh phải cam đoan, từ nay về sau không được đánh người! "

" Anh cam đoạn, cam đoan..."

Tào Sinh Dũng một lời không nói.

Tôi nhíu nhíu hai đầu lông mày, anh ấy trả lời nhanh như vậy, làm cho mọi người không yên tâm. Nếu một người hay nói dối, bất luận trong trường hợp nào những lời nói dối đó đều thốt ra được, không cần động não suy nghĩ.

" Anh im miệng đi. Nghe em nói hết đã, bao giờ cho phép anh nói anh mới được nói ! "

" Được , được.."

Tào Sinh Dũng ngược lại rất thông minh lanh lợi, mới nói hai từ " Được", lập tức im lặng, trong tình thế cấp bách như vậy hắn cũng nghĩ ra được.

" Anh có biết em là ai không?"

Tào Sinh Dũng gật đầu , lại lắc đầu.

Lương Xảo không do dự liền cười.

" Em là Liễu Quân, cha em là Liễu Tấn Tài chủ nhiệm huyện Cách Tú."

Tôi nhẹ nhàng nói, nhìn thấy Tào Sinh Dũng lộ ra ánh mắt khiếp sợ. Đại khái là hắn không thể ngờ được, hắn lại đắc tội với " Đệ nhất nha nội" huyện Hướng Dương.

" Xảo Nhi là người bạn tốt nhất của em, chị Tiểu Lan giống như chị ruột của em. Cho nên, nếu ai dám đắc tội đến hai chị em họ, cánh tay nào động vào em sẽ bẻ gãy cánh tay đó, hai tay đều động vào, em bẻ gãy cả hai tay, hiểu không?"

Giọng nói tôi không to, nhưng rất lạnh , không nói đến Tào Sinh Dũng, đến Lương Tiểu Lan cũng phải sợ.

" Vâng."

Tào Sinh Dũng gật đầu. Những lời này xuất phát từ nội tâm. Trong lòng nghĩ, Lương Tiểu Lan tìm được ngọn núi vững chắc làm chỗ dựa, nhà Tào gia mất thế cũng không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều không dám đắc tội với chủ nhiệm Liễu huyện Cách Tú ! Không ngờ dựa vào thế lực của cha hoành hành lại đơn giản như vậy.

Thôn Phù Dung trước kia, Tào gia là gia đình có thế lực, gọi gió được gió, hô mưa được mưa, Tào Bân -cha hắn thường nhắc nhở hai anh em hắn, muốn sống tốt trong xã hội, dựa vào tiền và thế lục của nhà thì không được, còn phải biết lợi dụng quyền thế này. Nếu không sẽ trở thành đứa con ngu ngốc phá hoại gia đình.

Tào Bân nói rất có lí. Đáng tiếc là, hai đứa con, con lớn bị huỷ hoại dung mạo,sinh được đứa con trai, hết lần này đến lần khác nói cha minh là người " Gối thêu hoa, người ngu ngốc phá hoại gia tử".

" Nói đi, nếu chị Tiểu Lan lần này theo anh về nhà, anh dự định sống như thế nào?"

Khẩu ngữ của tôi ôn hoà một chút.

Tào Sinh Minh nhìn tôi, nói nhỏ : " Chăm chỉ làm ruộng, chăm lo cuộc sống..."

Tôi nghĩ nghĩ, nói : " Chăm chỉ làm ruộng, rất tốt. Nhưng nhìn anh như vậy, có thể đi làm đồng được không?"

" Làm được, làm được."

Lương Tiểu Lan luôn im lặng thỉnh thoảng mới nói một hai câu, nói : "Ngày trước anh ấy đi làm thêm theo đội sản xuất."

Tôi thay đổi quan điểm đối với Tào Sinh Dũng, luôn nghĩ hắn và Tào Sinh Minh ăn chơi giống nhau.

" Như thế này nhé, em thấy trong thôn Phù Dung bây giờ, hai người sẽ rất cực khổ. Hay là anh và chị Tiểu Lan đền dọn lên sống ở trên phố , thuê một căn nhà gần đây..."

Thực ra tầng trên của hàng bánh mì vẫn còn phòng trống, nhưng em tuyệt đối không để bất kì một người con trai nào sống cùng nhà với Lương Xảo. Tỉ lệ nguy hiểm rất cao !

" Chị Tiểu Lan đến cửa hàng bánh mì làm thêm , tiền lãi chia đôi. Trước mắt chị hãy ở nhà chăm sóc con, đúng rồi, nếu mẹ anh muốn ở cùng, vậy hãy để bác ở nhà chăm sóc cháu, còn anh, có thể mua một chiếc xe đạp, đi đưa bánh mì, thu nhập một tháng cũng khá."

Tôi nhìn Lương Xảo.

Lương Xảo nói : " 100 tệ một tháng."

Trước mắt trong của hàng có hai người đi mang bánh mì cho khách, mỗi một cái bánh mì là hai phân tiền, khi nhiều , một ngày có thể bán được 2 đến 3 trăm chiếc, ít nhất là một ngày có thể bán được một trăm chiếc, bình quân thu nhập một ngày là khoảng năm nhân dân tệ, thời gian này, tiền lương tuyệt đối cao. Hai người đi đưa hàng cho khách, không hề nghi ngờ là không có cách che đậy những người xung quanh và mọi người trong thôn, huyện Hướng Dương. Thêm một người, cũng không có ảnh hưởng lớn đến hai người làm thêm cũ.

" Vậy thì cảm tình tốt... Nhưng..."

Tào Sinh Dũng rất phấn chấn, lập tức nhìn tôi với vẻ ngại ngùng.

" Nhưng cái gì? "

" Anh, anh về nhà hỏi ý kiến của mẹ anh, xem mẹ anh có chấp nhận cho anh chuyển ra phố sống không?"

Tôi gật đầu, ác cảm đối với hắn không còn nặng.

Xem ra, trong lòng người này vẫn còn và phần hiếu.

" Chị Tiểu Lan, ý của chị thế nào?"

Lương Tiểu Lan giống Lương Xảo, đôi mắt bồ câu toát ra rất nhiều cảm kích, nhìn tôi, lập tức cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói : " Chị nghe em ."

" Vậy thì tốt, chị thu dọn đồ, đi về cùng Tào Sinh Dũng, cùng người nhà thương lượng , lúc nào dự định lên phố cũng được."

" Ừ."

Lương Tiểu Lan vui vẻ trả lời, đưa con trai ôm trong lòng cho Tào Sinh Dũng, lập tức đứng dậy về phòng thu dọn đồ đạc."

Lương Xảo nhìn tôi, ánh mắt loé ra niềm vui sướng, nhẹ nhẹ véo tay tôi một cái. Động tác nhỏ này của chúng tôi hình như ngày nào cũng làm, nhìn thấy vẻ dịu dàng kiêu sa thêm chút ngại ngùng, trái tim tôi không ngừng rung động.

Thu dọn đồ xong rồi xuống lầu, nghe thấy tiếng " thình thịch" , Trình Tân Kiến đi xe ba bánh dừng ở trước cổng, bước vào gọi tôi.

" Thiếu gia Tuấn, có gì giao phó?"

Nhìn thấy chiếc xe ba bánh của công an gọi tôi, Tào Sinh Dũng nhìn tôi với ánh mắt kính trọng đầy sợ hãi.