Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1202: Ý tưởng đột xuất của Liễu thị trưởng




Công ty Trường Phong rầm rộ khai trương nhà trưng bày ở đường Giải Phóng, tp Nam Phương.

Tình hình tiêu thụ của Cty Trường Phong hết sức lý tưởng, lợi thuế tăng trưởng đạt một cột mốc mới của tỉnh.

Xe hơi Trường Phong ăn nên làm ra, xe máy Trường Phong cũng không thua kém, năm ngoài đưa ra loại xe máy mới, được nhập kỹ thuật ưu tú từ nước Mỹ, trở thành một loại xe cao cấp, giá hơn 100 ngàn, được một số thanh niên thời đại yêu thích nhất.

Hiện giờ trên chiếc xe máy Trường Phong có hai người ăn mặc kiểu thanh niên thời đại tiêu chuẩn, nam cao lớn khôi ngô mặc đồ hiệu, mùa đông còn mang một cái kính râm lớn, trông chừng hai mươi mấy tuổi, vào cái tuổi rực rỡ nhất này phong cách một chút là có thể hiểu được, bạn gái của y mặc một bỏ váy đỏ chót bắt mắt, tóc dài phủ xuống hai bên má, đội mũ lưỡi trai trắng, giống như bạn trai đeo cái kinh râm lớn che quá nửa khuôn mặt, cho dù là thế vẫn không che dấu nổi vẻ đẹp trời sinh.

Vừa xuống xe, cô gái kéo tay bạn trai cười nói ríu rít, tựa hồ rất vui.

Chiếc xe máy vừa dừng lại, hai chiếc BMW đen xì cũng dừng lại cách đó không xa, trên xen có sáu bảy nam nữ trông thần thấi nghiêm nghị, mau chóng tản ra xung quanh, không ai có thể nhìn ra bọn họ đang bảo vệ đôi tình lữ trẻ trước mặt kia.

Cô gải cười nói:
- Tiểu Tuấn, anh lại bày trò rồi.

- Ha, cũng phải thả lỏng một hồi, hưởng thụ thế giới hiếm có của hai người chứ.

Thanh niên cao lớn đáp, nhìn đám đông xung quanhm lắc đầu có chút tự giễu bản thân.

Hai vị này chẳng phải đồng chí Liễu Tuấn và chủ tịch Lương Xảo hay sao? Trang phục thế này xuất hiện ở trên đường phố, nếu bị các giám đốc trong công ty nhận ra sợ rằng há mồm tới chệch khớp hàm.

May là những nhân vật có tư cách nhận ra chủ tịch Lương đều là nhân vật lớn dẫm chân một cái làm mặt đất rung chuyển, có ai lại vô duyên vô cớ đi dạo trên đường Giải Phóng.

Chẳng phải ai cũng có nhã hứng giống như Liễu thị trưởng.

Ái lang đột nhiên nổi tỉnh trẻ con muốn ngồi xe máy đưa cô đi hóng mát, chủ tịch Lương rất bất đắc dĩ, hiện giờ cô là nhân vật đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, chuyện thiếu niên nông nổi này đã xa cách cuộc sống của cô lâu lắm rồi.

Nhưng Liễu Tuấn kiên trì như thế, với tính tình hiền lành của Xảo Nhi cũng chẳng thể cự tuyệt.

Có điều đợi Xảo Nhi mặc bộ đồ "tiểu thái muội" ngồi lên xe máy, ôm lấy tấm thân cường tráng của ái lang, tâm tình lập tức thay đổi, cảm giác ấm áp dịu ngọt lấp đầy lòng cô.

Xem ra trong lòng Liễu Tuấn thủy chung không quên ký ức lãng mạn hai người để lại trên con đường Giải Phóng, chỉ cần có cơ hội là muốn hồi tưởng lại một chút.

Kỳ thực điều này đại biểu cho tình yêu của Liễu Tuân với cô trước sau như một.

Con đường Giải Phóng này đã từng là nơi phồn hoa nhất Nam Phương, nhưng cùng với mấy năm qua Nam Phương phát triển nhảy vọt, những khu phố thương nghiệp mọc lên như nấm sau mưa, con đường này không còn chiếm lĩnh độc tôn nữa, mà cùng với thời gian trôi đi, con đường kiểu cũ này nếu không triệt để thăng cấp cải tạo, sẽ giống như rất nhiều thành phố từng huy hoàng, dần dần trở thành một ký ức.

Đương nhiên hiện giờ chưa tới mức như thế.

Con đường giải phóng vẫn rất náo nhiệt, sắp tới năm mới người qua người lại như mắc cửi, người người chen vai sát cánh nối liền không dứt, Liễu Tuấn và Lương Xảo không phải đi mua đồ, mà chỉ muốn ôn lại kỷ niệm năm nào mà thôi.

Với thân phận của hai người hiện nay, có thứ gì đáng để bọn họ phải đích thân ra phố mua?

- Xảo Nhi, cái cửa hàng kia là quán ăn tây, giờ sao lại đổi thành cửa hàng thời trang rồi.

- Xảo Nhi, trước kia chẳng phải có một cửa hàng bánh sao? Giờ đâu mất rồi?

Liễu Tuấn và Xảo Nhi tay trong tay giống như những đôi tình lữ đang trong thời yêu nhau tha thiết nhìn ngang ngó dọc, thi thoảng phát ra những lời cảm thán, Xảo Nhi gật đật cười cười đáp lại, có điều chủ tịch Lương cũng có chút buồn bực, sao người này toàn chỉ nhớ tới những nơi ăn uống?

Y hiện giờ là thị trưởng Tiềm Châu chứ đâu phải thổ dân Châu Phi!

Hai người cứ vậy đi dạo không mục đích, thi thoảng lại mua mấy món đồ, chủ yếu là đồ chơi trẻ con. Hai người đi dạo phố đi dạo phố không đưa Nhạc Nhạc đi cùng, mặc dù Dư Đan đưa có bé đi chơi công viên, nhưng nếu Liễu thị trưởng không mang chút quà về thế nào cũng bị con gái không thèm để ý tới nữa.

- Ồ cái cửa hàng bán xá xíu kia vẫn còn, đi, Xảo Nhi, tới ăn xa xíu đi. Anh cũng đói rồi.

Đi nửa ngày trời, Liễu thị trưởng mắt sáng lên, cuối cùng cũng gặp được một cửa hàng cũ. Cái cửa hàng này làm xá xíu và gà quay đều béo mà không ngấy, khi Liễu Tuấn học ở Nam Phương từng là chỗ mà y thích ăn nhất, thi thoàng lại kéo Xảo Nhi tới đây ăn một bữa.

Hiện giờ đã rất lâu rồi không được thưởng thức, vừa mới thấy con sâu tham ăn trong bụng Liễu thị trưởng đã ngọ ngoậy, nếu chẳng phải chú ý hình tượng đã nuốt nước bọt ừng ực rồi.

Thấy bộ dạng "chết đói " của tình lang, Xảo Nhi hé miệng cười đầy quyến rũ.

Lúc này cửa hàng đang khách khứa nườm nượp, may mà còn có chỗ ngồi, Liễu Tuấn kéo tay Xảo Nhi đi vào trong một góc, gọi liền mấy suất ăn ngon lành.

Xảo Nhi vốn có chút mẫn cảm với mấy mòn đồ thịt đầy mỡ này, hiện giờ cô cáo cả chuyên gia ẩm thực và chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn cho cô, nhưng hiện giờ tâm tình rất tốt, nên vứt lời "cảnh cáo" của các chuyên gia sang một bên, cùng ái lang thỏa sức vung đũa. Vợ chồng Tô Kiến Trung, Lệ Thục Dĩnh và mấy vệ sĩ đều tiến vào cửa hàng ngồi ở những bàn xung quanh, chỉ thi thoàng liếc mắt qua mà thôi.

Nếu Liễu thị trưởng và chủ tịch Lương hứng thú muốn hưởng thụ "thế giới hai người", bọn họ không tiện đi quấy rầy.

- Tiểu Tuấn, anh muốn Hoa Hưng tới Tiềm Châu đầu tư à?

Xảo Nhi ăn một đĩa xá xíu nhỏ rồi hỏi:

Ngày hôm qua khi cả nhà ngồi tán gâu, vì có hai vợ chồng Lương Quốc Thành, Liễu Tuấn chỉ nhắc qua đề tài này, vốn định tới tối nói kỹ hơn, không ngờ Liễu thị trưởng say xưa "chiến đấu", chủ tịch Lương "vất vả ứng chiến" thế là chuyện này bị vứt béng ra sau đầu, lúc này mới nhớ ra.

Khi Liễu Tuấn mới tới khu Trường Hà, hoàn cảnh khó khăn vì muốn mau chóng lập thành tích đã phát "tổng động viên" thấy là những tập đoàn dưới trướng Tiểu Thanh và Xảo Nhi từ bốn phương tám hướng kéo tới, nhanh chóng lập nên một kỳ tích kinh tế. Nhưng khi tới Tiềm Châu, Liễu Tuấn liền trở nên cẩn thận, không yêu cầu Xảo Nhi và Tiểu Thanh trực tiếp đầu tư nữa.

Liễu thị trưởng hiện giờ ở tỉnh A mơ hồ đã thành lãnh tụ một phái, Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh đều hết sức chú ý, không thể không thận trọng một chút.

Nên Xảo Nhi không hiểu lắm việc Liễu Tuấn đột nhiên đề nghị Hoa Hưng vào Tiềm Châu.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Nghiêm khắc mà nói thì không phải đầu tư, anh hi vọng Hoa Hưng tới Tiềm Châu mang lại sự phát triển lành mạnh cho nghành địa ốc. Em cũng biết mục tiêu của anh là biến Tiềm Châu thành thành phố du lịch thích hợp để sống, như thế đất đai không thể phát triền tùy tiện, làm giá địa ốc tăng trưởng không bình thường, đi ngược lại mục tiêu lâu dài .

Xảo Nhi hiện giờ sớm đã có tầm nhìn rộng lớn trong giới thượng nghiệp, mấy năm qua tập đoàn Hoa Hưng phát triển mạnh mẽ, lợi nhuận thậm chí có thể sánh với tập đoàn Thu Thủy, cho nên cô hiểu được lo lắng của Liễu Tuấn.

Xảo Nhi nói:
- Nếu giá địa ốc tăng trưởng bất thường, có thể để chính phủ can thiệp mà.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Chính phủ can thiệp vào có rất nhiều cố kỵ, mà khi địa ốc tăng giá thì có lẽ anh đã rời khỏi Tiềm Châu, thế nên tốt nhất thông qua thủ đoạn thương nghiệp để kiểm soát. Xảo Nhi, Tiềm Châu đang phát triển nhưng anh rất lo, mấy năm sau kinh tế phát triển có được chút thành tích sẽ bị giá nhà đất tăng vọt nuốt chửng, người dân không được hưởng lợi gì cả, đây là tình huống anh không muốn xảy ra. Hoa Hưng sau khi tới đó phải ra sức ở phương diện kiến thiết nhà giá rẻ, có không gian lợi nhuận bình thường là được. Tiềm Châu muốn biến thành nơi thích hợp để sinh sống thỉ trước tiên người dân phải có được nhà để ở.

Xảo Nhi gật đầu:
- Em hiểu, anh yên tâm, Hoa Hưng sẽ hoàn thành nhiệm vụ này