Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1209: Hiểu lầm




Lâm Thịnh là người biết phục thiện, là quan viên đầy khí phách, sau khi đàm luận với Liễu Tuấn, lập tức mở cuộc họp thường vụ chính phủ, bố trí thanh tra tình huống nợ tiền của nông dân đi làm thuê.

Trên cuộc hợp, Lâm Thịnh phát biểu những lời nhìn xa trông rộng, tuyên bố Nam Phương phải làm một thành phố mang đậm chất nhân văn, phải là một thành phố coi trọng tinh thần văn minh, Tiếp theo đó Lâm thị trưởng nghiêm túc giao nhiệm vụ.

Lâm Thịnh nói, các ban ngành chính phủ, nhất là ban ngành giám sát lao động phải coi đây như là một nhiệm vụ chính trị, trước ngày 25 tháng chạp, toàn bộ sự kiện thiếu tiền của người làm công phải được xử lý thỏa đáng, phàm là xí nghiệp và chủ xí nghiệp không chịu phối hợp với công tác chính phủ, cố ý thiếu nợ, tình tiết, thái độ ác liệt phải nghiêm trừng không tha.

Ban ngành tuyên truyền cũng phải theo sau, tạo thanh thế, để toàn xa hội giám sát loại hành vi vô đạo đức trái pháp luật này.

Đồng thời cục tài chính phải chuẩn bị đầy đủ tài chính, tình huống không tìm được chủ xí nghiệp hoặc xí nghiệp số ít không trả nợ, thành phố phải trả lương cho người lao động.

- Tp Nam Phương có tới cả triệu người làm công thời vụ, bọn họ đóng góp công sức cho việc kiết thiết thành phố chúng ta, hiến dang nhiệt huyết và tuổi xuân của mình. Thực sự cũng là chủ nhân của thành phố này, để họ vào năm mới không nhận được tiền lương, bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận được.

Lâm Thịnh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

- Đối với những xí nghiệp và chủ xí nghiệp cố ý thiếu nợ, phải đả kích nghiêm khắc, liệt vào danh sách đen, ban gành lao động phải trọng điểm giám sát.

Lâm thị trưởng ra "phán quyết".

Thành viên tham dự cuộc họp ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị, lần lượt tỏ thái độ kiên quyết chấp hành quyết định của chính phủ, làm tốt chiến dịch lần này.

Cùng lúc với cuộc họp thường vụ chính phủ Nam Phương, ở nhà khách Thải Vân nơi đoàn đại biểu Tiềm Châu chú chân, cũng mở cuộc hợp lâm thời với chủ đề làm sao để giúp đỡ nông dân Tiềm Châu làm công ở Giang Khẩu và Nam Phương.

Thường vụ phó thị trưởng Triệu Phạm, phó thị trưởng Quý An Đông, thư ký trưởng Trang Ích Khiêm, chủ nhiệm văn phòng chính phủ Trương Vạn Vinh, chỉ hủy ban kiến thiết Cừu Dụng Chi, bí thư khu Nam Than Phan Tri Nhân, những cán bộ Liễu Tuấn coi trọng nhất đều tham gia vào chuyến đi này.

Phong cách nhất quán của Liễu thị trưởng chỉ nắm phương hướng, công tác cụ thể do cấp dưới hoàn thành, y chỉ kiểm tra và giám sát. Nhà đầu tư từ Nam Phương, Giang Khẩu, Hồng Kông là chủ lực đầu tư của Tiềm Châu hiện nay, để những đại tướng này tiếp xúc thêm nhiều với nhà doanh nghiệp, có lợi cho công tác của họ sau này.

Liễu Tuấn đi thẳng vào chủ đề, giới thiệu đơn giản tình huống ngày hôm nay gặp được ở đường Giải Phóng.

Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Những người anh em ở Tiềm Châu không ngờ tha hương xứ người lại bị đãi ngộ bất công như thế này, các cán bộ Tiềm Châu trong lòng đều có cảm giác như bị người ta vả vào mặt.

- Thị trưởng như vậy là không được, phải trao đổi cẩn thận với các đồng chí bên Nam Phương, vất vả một năm trời ngay cả tiền lương cũng không có, thật quá quắt.
Triệu Sư Phạm rất tức giận.

Vị phó thị trưởng thường vụ này làm việc vô cùng có trách nhiệm, cũng có chút tinh thần trọng nghĩa, làm Liễu Tuấn rất hài lòng. Điều duy nhất nuối tiếc là tư tượng của Triệu Sư Phạm không đủ cởi mở, là cán bộ chăm chỉ làm việc, nhưng tầm nhìn toàn cục thiếu sót.

Quý An Đông cũng bày tỏ quan điểm của mình:
- Thị trưởng Sư Phạm nói đúng, thật quá quắt.

Liễu Tuấn khoát tay ngăn những lời chỉ trích của mọi người, nói:
- Nam Phương lớn như thế, có chủ doanh nghiệp bất lương cá biết cũng là điều có thể hiểu được, tôi đã cùng đồng chí Lâm Thịnh giành được ý kiến thống nhất, chính phủ Nam Phương sẽ có biện pháp mạnh mẽ nhắm vào hiện tượng này. Đoán chừng đại bộ phận người làm thuê sẽ lấy được tiền lương.

Mọi người nhìn nhau, đều gật đầu thở phào.

Chỉ cần Lâm Thịnh có thái độ như thế thì dễ làm rồi.

- Chính phủ Nam Phương đưa ra đối sách, Tiềm Châu chúng ta cũng không thể tụt hậu. Theo dự đoán của tôi, số nông dân Tiềm Châu làm thuê ở Nam Phương và Giang Khẩu không ít, trong đó hẳn còn có tình hình như những người Tương Hóa Kỳ. Công tác đòi tiền, các đồng chí bên phía Nam Phương sẽ thực hiện, nhưng làm sao giúp đỡ những người dân Tiềm Châu bị mắc kẹt có thể về quê ăn tết thì phải do chúng ta nghĩ cách. Đường sắt ở Nam Phương luôn là một chướng ngại, toàn bộ dựa vào các đồng chí Nam Phương giải quyết thì rất khó. Cho nên tôi nghĩ thành phố chúng ta nên tổ chức chuyến xe đường dài để giải quyết việc này.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.

- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của thị trưởng, chuyện này do chúng tôi tổ chức là được.
Triệu Sư Phạm lập tức tỏ thái độ ủng hộ.

Các đồng chí khác tất nhiên không có dị nghị gì.

- Thị trưởng ở đây có một vấn đề, chúng ta làm sao liên lạc được với những người anh em đi làm công của Tiềm Châu đây?
Trương Vạn Vinh nói với chút lo lắng.

*** Chú: Thực tế, Nam Phương là Quảng Châu, Giang Khẩu là Thâm Quyến.

- Chuyện này dễ thôi, dựa vào sức mạnh truyền thông hỗ trợ, trước tiên chúng ta định ra kế hoạch, sau đó thông qua báo chí, truyền hình của Nam Phương, Giang Khẩu, truyền kế hoạch của chúng ta đi. Để những người làm thuê Tiềm Châu biết được, liên hệ với chúng ta. Những nhà xe tuyến đường dài tới Tiềm Châu chúng ta biết nơi nào tập trung người dân lao động Tiềm Châu đông nhất, liên hệ với bọn họ, có thể mang lại tác dụng tốt.
Liễu Tuấn lập tức đưa ra đối sách.

- Thị trưởng, cách này rất tốt.
Mọi người đồng loạt gật đầu.

Liễu Tuấn nói:
- Trừ cung cấp sự giúp đỡ ra, chúng ta còn phải thương lượng kỹ vấn đề sang năm.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào y.

- Mọi người đều biết, năm ngoái kinh tế thành phố chúng ta thu được thành tích nhất định. Nhưng hiện nay chúng ta vẫn đang ở giai đoạn tích lũy tư bản, chẳng những chính phủ mà dân gian cũng thế. Cho nên mấy năm sau, vẫn sẽ có một bộ phận lao động tráng niên ra ngoài làm việc, thật ra đây là việc tốt, chẳng những kiếm được tiền, mà còn học được kỹ thuật, tầm nhìn rộng mở hơn. Sau này những quần thể đó mang tiền bạc và kỹ thuật về nhà lập nghiệp, sẽ có tác dụng xúc tiến phát triển kinh tế Tiềm Châu chúng ta rất tốt. Điều tôi muốn nói là, chính phủ phải làm sao có tác dụng dẫn đường trong chuyện này.
Liễu Tuấn uống một ngụm trà, thong thả nói.

- Chúng ta phải thay đổi phương thức làm việc tản mác này, phải tập trung những người ra ngoài làm thuê đó lại, tiến hành chỉ đạo, cung cấp sự hỗ trợ cần thiết. Như thế mới phát huy tốt sức mạnh của quần thể này. Mọi người động não suy nghĩ kỹ xem có biện pháp gì hữu hiệu.

Đối với cách ra đề bài này của Liễu thị trưởng, mọi người đều đã quen rồi, mỗi lần Liễu thị trưởng mở cuộc họp đều là lúc đầu óc mọi người vận chuyển mạnh mẽ nhát, tranh nhau bày mưu tính kế. Nếu có cán bộ phụ trách nào luôn không phát biểu, không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, thì để lâu sẽ phải nhường chỗ.

Liễu Tuấn ghét nhất cán bộ không có tư duy độc lập tự chủ.

Bất kể chấp chính nơi đâu, rèn luyện nên đội ngủ cán bộ trong sạch vững mạnh luôn là vấn đề Liễu Tuấn chú trọng nhất.

- Thị trưởng, hay là kiến lập chí bộ đảng trong những người làm công? Hoặc là tiểu tổ đảng cũng được. Như thế mọi người có chỗ dựa rồi, gặp phải chuyện gì có thể kịp thời liên hệ với tổ chức Đảng, thành phố chúng ta kịp thời giúp bọn họ giải quyết vấn đề.

Phan Tri Nhân theo Liễu Tuấn lâu nhất, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lập tức nghĩ ra ý kiến.

Liễu Tuấn mỉm cười, về sau có lưu hành phương pháp này, hình như cũng thu được hiệu quả không tệ, đáng tiếc kiếp trước y không được tham gia vào chi đội Đảng bộ nào như thế.

- Tôi thấy đề nghị này của Phan bí thư rất hay, có thể thực thi.
Triệu Sư Phạm lập tức tán đồng.

Những người khác cũng gật đầu nhất trí.

- Nếu như mọi người đều thấy tốt, thì khẳng định là tốt rồi. Đồng chí Ích Khiêm, đồng chí Vạn Vinh, chuyện này giao cho hai đồng chí phụ trách, phải đưa ra phương án chỉnh thể. Sau khi về Tiềm Châu, chúng ta sẽ tiến hành nghiên cứu thảo luận.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Trang Ích Khiêm và Trương Vạn Vinh gật đầu, tiếp theo đó mọi người lại để xuất một số phương thức khả thi.

Cuộc họp vừa chấm dứt, di động của Liễu thị trưởng vang lên, Liễu Tuấn nhìn số ngạc nhiên, không ngờ là Vũ Chính Hiên gọi tới.

Mặc dù là anh rể, nhưng Vũ Chính Hiên chưa bao giờ chủ động gọi điện cho y.

Cho dù Vũ Chính Hiên chịu gọi điện thoại, cũng phải chịu nói mới được.

Hôm nay đúng là bất ngờ.

- Anh Chính Hiên!

Liễu Tuấn ấn nút nghe.

- Ừ, Liễu Tuấn, là anh là Chính Hiên đây.

Liễu Tuán không khỏi bật cười, rõ ràng mình đã gọi rồi, mà vị này còn tự giải thiệu .
- Có chuyện gì thế ạ?

Liễu Tuấn vốn muốn trêu Vũ Chính Hiên mấy câu, nhưng nghĩ rồi lại thôi, bắt nạt người hiền lành không có ý nghĩa gì.

- À, Trương Gia Vĩ, con trai của Trương Quang Minh ấy, em còn nhớ không?
Vũ Chính Hiên nói có chút ấp úng.

Liễu Tuấn càng lạ, Vũ Chính Hiên sao lại gọi điện nói với y chuyện Trương Gia Vĩ? Giữa y và Trương Gia Vĩ trừ gặp mặt mấy lần, cơ bản chẳng có liên quan gì.

- Trương Gia Vĩ làm sao?

- Hắn cũng ở Nam Phương, muốn mời em ăn cơm, giải thích một số hiểu lầm.

- Hiểu lầm? Em và hắn có hiểu lầm gì?
Liễu Tuấn chả hiểu ra sao.

- Cụ thể thì anh không biết, nếu em rảnh thì gặp mặt hắn nhé.

- Vâng.
Liễu Tuấn chẳng do dự, đồng ý ngay