Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1212: Đường cao tốc Ngọc Tiềm




Thư ký Tiểu Trịnh của Thai Duy Thanh vừa thấy bóng dáng cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện ở cửa văn phòng theo phản xạ đứng bật dậy, lưng hơi cong xuống, miệng cười cung kính, chỉ e ngày thường Tiểu Trịnh gặp Thai Duy Thanh cũng không khẩn trương như thế.

Thư ký chuyên chức của tỉnh trưởng thấy thị trưởng cấp dưới mà cung kính như vậy ước chừng chỉ có độc nhất một người.

Nhưng Tiểu Trịnh không dám làm cao.

Hắn chính là người cùng Thai Duy Thanh tới bái phỏng Liễu Tuấn tối hôm đó.

Lần đó cấp trên cấp dưới đảo lộn hết cả, từ đó trở đi đối với đại sự của Tiềm Châu, Thai Duy Thanh không nói không rằng, trừ những lúc phải làm theo lệ, thì Tiềm Châu cứ như không thuộc khu vực quản hạt của tỉnh A.

Sở dĩ có loại hiện tượng "đặc biệt" này là vì vị thị trưởng trẻ tới quá thể đáng trước mắt này, Tiểu Trịnh công tác ở chính phủ tỉnh nhiều năm chưa từng nghe thấy có loại chuyện này.

- Chào Trịnh xử.

Liễu Tuấn hoàn toàn chiếu theo quỷ củ cười chào hỏi.

Trịnh thư ký vội nói:
- Liễu thị trương xưng hô thế tôi không dám nhận, thị trưởng cứ cọi tôi là Tiểu Trịnh đi.

Liễu Tuấn chỉ cười.

Trịnh thư ký không dám nói nhiều:
- Mời Liễu thị trưởng chờ một chút tôi xin chỉ thị của tỉnh trưởng..... Liễu thị trưởng, mời.

Xin chỉ thị chỉ là một loại trình tự, loại hội kiến hẹn trước này thường rất ít thay đổi, nhất là Thai Duy Thanh triệu kiến Liễu Tuấn càng không thể thay đổi.

Liễu Tuấn tiến vào văn phòng của Thai Duy Thanh mỉm cười khom mình chào hỏi.

- Đồng chí Liễu Tuấn tới rồi, mời ngồi.

Thai Duy Thanh đứng dậy bắt tay Liễu Tuấn, nụ cười rất tự nhiên.

Hiện giờ cách hội nghị toàn đảng 4 tháng, vị trí của phó chủ tịch Lý Trì Quốc ở TW ngày càng vững trãi, Giao phong và giao dịch giữa các hệ phái đã hoàn thành, cơ bản tiến vào thời kỳ tương đối ổn định, không khí căn thẳng giữa Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ ở cuối năm trước đã lắng xuống.

Vụ án bến tàu Đông Hải cũng đã kết thúc, thế lực Thai Duy Thanh để lại ở Đông Hải bị suy yếu nghiêm trọng, nhưng Thai Duy Thanh thành công thoát thân khỏi vụ án.

Điều đó có nghĩa là Thai Duy Thanh và Liễu Tuấn khôi phục lại quan hệ trên dưới "bình thường".

Cho dù là thế Thai Duy Thanh không dám lên mặt trước Liễu Tuấn nữa.

Qua cuộc giao phong kịch liệt đó, Thai Duy Thanh có nhận thức rõ ràng về năng lực của người trẻ tuổi này, Cao Duy Thanh từ khi vào chính đàn chưa bao giờ khốn đốn như vậy, mặt mũi mất sạch, vì thế Thai Duy Thanh mất tiếng nói trước mặt đại lão cao tầng rất nhiều, các cự đầu của Cao hệ vốn hết sức xem trọng hắn nhiều có chút thất vọng.

Bị một người trẻ tuổi ép tới không còn sức đánh trả, phải dựa vào thế lực hệ phái mới miễn cưỡng qua ải, năng lực tỉnh trưởng đúng là tồn tại thiếu xót, ít nhất là ở vấn đề xử lý chuyện phức tạp thiếu đại cục là điều rõ ràng.

Đối với một quan lớn cấp bộ mà nói, đây đúng là sự đả kích rất lớn, vì thế dù trong lòng Thai Duy Thanh hận Liễu Tuấn tới tận xương tủy, nhưng không dám thể hiện ra mặt chút nào, vụ án Đông Hải tuy đã kết thúc, nhưng ai mà biết trong tay người này còn vũ khí gì lợi hai hay không.

Hơn nữa Thai Duy Thanh còn nghe nói, năm ngoài khi cao tầng tranh đấu kịch liệt nhất cũng thấy xuất hiện bóng dáng của Liễu Tuấn, người này tuổi con trẻ , nhưng tham dự chính trị cao tầng còn sâu hơn hắn, chỉ nghĩ thôi đã làm người ta vừa chấn động lại ủ rũ.

Nhân vận đáng sợ như thế tốt nhất đừng trêu chọc vào y.

- Đồng chí Liễu Tuấn, báo cáo chính phủ Tiềm Châu đề xuất ra rất có sáng tạo, cho nên tôi mời đồng chí tới đây để nói chuyện.

Thai Duy Thanh đi thẳng vào chuyện chính.

Giữa hắn và Liễu Tuấn, trừ công việc ra thật sự chẳng có mấy chuyện để trao đổi.

Bản bảo cáo của chính phủ Tiềm Châu có nội dung chủ yếu liên quan tới việc làm đường, cuối năm ngoái mạng lưới giao thông của Tiềm Châu cơ bản hoàn thành cải tạo nâng cấp, thay đổi lớn diện mạo thành phố, trên dưới hân hoan cổ vũ, chỉ có Liễu thị trưởng đầy vẻ sầu lo.

Thấy tình hình này, Triệu Sư Phạm rất ngạc nhiên, không nhịn được hỏi Liễu Tuấn vì sao. Thấy tình hình phát triển biến đổi từng ngày của Tiềm Châu, Triệu Sư Phạm đã hạ quyết tâm theo Liễu Tuấn đến cùng, cho dù ban đầu có chút do dự cũng đã hoàn toàn vứt qua sau đầu.

Triệu Sư Phạm tự giác đem mình thành thân tín đích hệ của Liễu Tuấn, nói chuyện không có kỵ nhiều, cho nào không hiểu là lên tiếng hỏi.

- Tình hình giao thông chỉ riêng chúng ta thay đổi là không đủ! Còn thiếu rất xa!
Liễu Tuấn không che giấu lo lắng trong lòng:
- Riêng mạng lưới giao thông của Tiềm Chầu chúng ta cải tải nâng cấp chỉ xúc tiến vật tư lưu thông trong nội bộ, nhưng phát triển kinh tế không thể đóng cửa mà làm, mà phải liên hệ mật thiết với bên ngoài, tình hình hiện giờ xe chạy trong Tiềm Châu rất nhanh nhưng ra khỏi Tiềm Châu là thành ốc sên, rất bất lợi.

- Vậy phải làm sao? Trừ Tiềm Châu, chuyện nơi khác chúng ta đâu quản được?
Triệu Sư Phạm nói rất bất lực.

Liễu thị trược có tài ba tới đâu cũng sao có thể can thiệp vào chính sách của thành phố khác chứ?

- Chúng ta không quản được thì còn có tỉnh, Sư Phạm, chuyện này phải tranh thủ.
Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi nói rất kiên định.

Thế là một một thỉnh cầu xây đường cao tốc Ngọc Tiềm được ra đời, lấy danh nghĩa chính phủ Tiềm Châu báo lên chính phủ tỉnh.


Tổng lượng kinh tế của tỉnh A mặc dù không thể nói lọt vào nhóm đầu cả nước, nhưng kiến thiết đường xá lại đi đầu cả nước. Vào thập niên 80 của thế kỷ trước, các tỉnh khác còn đang bàn cãi xem có nên làm đường cao tốc không thì con đường cao tốc liên tỉnh đầu tiên của tỉnh A đã được khởi công kiến thiết, đầu thập kiên 90, một con đường quốc lộ hơn 300 km với 4 làn xe đã được thông xe, có tác dụng trọng yếu trong lần chống lũ cứu nạn, cũng có tác dụng lớn trong việc kiến thiết kinh tế.

Nhưng xây đường cao tốc tuyệt đối là một công việc đốt tiền, không có thực lực kinh tế hùng hậu làm hậu thuẫn, chỉ dựa vào sửa đường không rất khó có đột phá.

Làm một con đường cao tốc cần phải cân nhắc hiệu ích của nó, không thể làm đường chỉ để làm đường.

Lúc này chính phủ Tiềm Châu đề xuất ý kiến sửa đường nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.

- Đồng chí hãy nói ý kiến của mình đi.

Thai Duy Thành tay cầm bản bao cáo kia, ôn hòa nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, thong thả nói:
- Thai tỉnh trưởng, ý nghĩa xây dựng con đường cao tốc Ngọc Tiềm đã trình bày rõ ràng trong báo cáo. Ngọc Lam là thủ phủ của tỉnh, Tiềm Châu là thủ phủ cũ, giữa hai thành phố nên tăng cường qua lại. Nhìn từ góc độ kiến thiết kinh tế mà nói Ngọc Lan đứng đầu toàn tình, Tiềm Chau đừng thứ ba, giữa hai hệ thống kinh tế có nhiều vật tư lưu thông, có nghĩa chiến lược hết sức quan trọng cho giao lưu phát triển kinh tế của hai thành phố.

Hiện giờ đường quốc lộ từ Ngọc Lan tới Tiềm Châu rất tệ, có 200 km lộ trình mà xe con phải đi tới 3,4 tiếng đồng hồ, xe chở hàng phải hơn 7 tiếng, như thế sẽ hạn chế nghiêm trọng mức độ và quy mô vật tư lưu thông giữa hai bên, bất lợi cho kinh tế, cho nên chúng tôi cho rằng cần phải xây một con đường cao tao để cải thiện triệt để tình huống này.

- Ồ.

Thai Duy Thanh gật gù, trầm tư một chút rồi nói:

- Cá nhân tôi nhận thấy kiến nghị này của các đồng chí rất có lý, nhưng căn cứ vào quy hoạch các đồng chí đề xuất ra thì con đường này dài hơn 180km, sáu làn xe song song, đầu tư cực lớn, ít nhất phải 7,8 tỷ.

Địa hình từ Ngọc Lan tới Tiềm Châu phức tạp, nhiều sông ngòi đồi núi cản trở, lượng đầu tư phải cực lớn, bình quân mỗi 1km đường phải mất tới chừng 40 triệu.

Bất kể là tỉnh, Ngọc Lan hay Tiềm Châu thì đây là con số khủng khiếp.

- Thai tỉnh trưởng, chi phi xây dựng rất cao, nhưng tác dụng xúc tiến kinh tế sau này rất rõ ràng, có lẽ không cần bao lâu, số tiền đầu tư đó sẽ được thu hồi lại toàn bộ.
Liễu Tuấn kiên định nói.

Đương nhiên không phải chỉ dựa vào thu phí cầu đường mà có thể thu hồi lại khoản đầu tư khổng lồ như thế.

Khóe miệng Thai Duy Thanh hơi nhếch lên một chút thành nụ cười, nhưng mau chóng che dấu đi, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, tôi rất rõ tác dụng xúc tiến kinh tế của đường cao tốc, nhưng hiện giờ chúng ta đang đối diện với một vấn đề là 7,8 tỷ này từ đâu ra.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Điều này thì phải nhờ tỉnh trưởng nghĩ cách rồi.

Thai Duy Thanh nghẹn họng, hóa ra món tiền này đổ lên đầu tôi? Tôi là tỉnh trưởng chứ đâu phải giám đốc ngân hàng.

Chuyện này còn phải để nghiên cứu thêm đã.