Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1241: Không phải xin lỗi tôi




Ăn trưa xong, Hàn Húc và Liễu Tuấn tới tòa nhà tỉnh ủy sớm hơn vài phút, cả hai đều không xa lạ gì chỗ này, nhân viên làm việc ở đây cũngkhông lạ gì hai vị lãnh đạo của Tiềm Châu, thấy Hàn Húc và Liễu Tuấn sóng vái tới, những người nhận ra họ đều mỉm cười chào hỏi.

Có điều Hàn Húc và Liễu Tuấn đều nhận ra sự thi tự nhiên trên mặt những người này.

Xem ra sự kiện quần chúng hôm qua thật sự tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nhân viên công tác ở đây sớm đã nhận định hai vị quan phụ mẫu Tiềm Châu này tới để bị quát tháo rồi.

Tất nhiên Ngô thư ký không nông cạn như thế, nhìn thấy hai người vẫn tưới cười chào đón, hàn huyên mấy câu rồi xin chỉ thị, dẫn hai người vào văn phòng.

Cù Hạo Cẩm vẫn rất uy nghiêm ngòi sau bàn làm việc lớn, thấy hai người đi vào chỉ khẽ gật đầu, không đứng dậy bắt tay.

- Ngồi đi.

Cù Hạo Cẩm chỉ vào hai cái ghế trước bàn làm việc.

Hai người nghe lời ngồi ngay ngắn xuống, có điều tuy nhìn qua thần thái hai người vấn rất trấn định không đổ mồ hôi, nhưng không thể nói là thoải mái.

Cù Hạo Cẩm chậm rãi đóng giấy tờ đang xem lại, ánh mắt nhìn hai người không nghiêm khắc lắm, nhưng làm Hàn Húc và Liễu Tuấn đều phải khẽ rùng mình.

- Nói đi, chuyện là thế nào?

Cù Hạo Cẩm tác phong mạnh mẽ dứt khoát, cách nói chuyện cũng như thế, trừ khi báo cáo trên đại hội hoặc là phỏng vấn báo chí thì mơi snói một số lời quan cách, ở chốn riêng tư triệu kiến cán bộ cấp dưới thường đều nói ngắn gọn.

Liễu Tuấn nhắm mắt lại không lên tiếng, có Hàn Húc ở đây đương nhiên do hắn trả lời Cù Hạo Cẩm.

Đoán chừng chuyện này Cù Hạo Cẩm đã tỉm hiểu rồi, nếu không sẽ không triệu kiến như vậy, nhưng Hàn Húc không dám xen nhẹ, nói đơn giản nguyên nhân diễn biến sự việc.

Hàn Húc miêu tả sự việc rất khách quan, không thêm vào từ ngữ "tu sửa" nào, không hề đề cấp tới "tuyên bố hào hùng" kia của Liễu Tuấn, thậm chí cả việc điều động lực lượng vũ trang đóng cửa mỏ trái phép cũng chỉ miêu tả qua, mà không nhấn mạnh, phải nói thái độ khách quan này của Hàn Húc là chính sác.

Vì sự kiện quần chúng, bí thư tỉnh ủy triệu kiến hai người hỏi nguyên do là trình tự bình thường, cho dù hắn có phải là thân tín của Cù Hạo Cẩm hay không trước mặt Liễu Tuấn cũng không thể tùy tiện đưa lời bỉnh phẩm. Hắn chỉ cần nói rõ tình huống là được, phán đoán ra sao Cù Hạo Cẩm tự biết.

Cù Hạo Cẩm cau mày lại, vẻ mặt rất không vừa lòng:
- Náo loạn ở thành phố tới ba lần, phản ứng của các cậu phải chăng quá chậm chạp?

Hàn Húc và Liễu Tuấn đều lộ vẻ xấu hổ.

Cù Hạo Cẩm nhìn một cái trúng ngay mấu chốt của vấn đề, đúng là nếu bọn họ có dự phòng trước thì quá nửa không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Sự kiện mấy chục người khiếu nại không thể nói là lớn lắm, có một thời gian công nhân của quốc xĩ cải cách bị mất việc đi khiếu nại tập thể tới hơn một nghìn cười, cảnh tượng hùng tráng. Có điều đó do đại thế cần thiết, cái cách quốc xĩ đau một hồi là tất nhiên, công nhân bị mất đi nguồn sống gây chuyện một hồi trong mắt mọi người tựa hồ là điều bình thường.

Nhưng sự kiện quần chúng lần này lại có chút nhân tố con người mà gây nên, nếu như các anh đã dùng tới lực lượng vũ trang đóng cửa mỏ trái phép, thì phải có biện tháp ứng phso với vấn để khả năng nảy sinh sau đó. Kết qủa người ta tới thành phố náo loạn ba lần đều qua loa cho xong, không phải là ngồi nhìn mâu thuẫn đẩy lên cao sao?

Hàn Húc đỏ mặt nói:
- Xin lỗi Hàn bí thư, đó là sai lầm của chúng tôi.

Cù Hạo Cẩm khoát tay lạnh nhạt nói:
- Câu xin lỗi này không cần phải nói với tôi, hai cậu là cán bộ của đảng không phải làm quan cho Cù Hạo Cẩm tôi! Sự kiện này bôi nhọ Tiềm Châu, bôi nhọ tỉnh, ảnh hưởng tới hình tượng của thành phố, cả hai phải xin lỗi quần chúng và cán bộ Tiềm Châu.
Cù Hạo Cẩm nói không nghiêm khắc lắm, nhưng làm hai vị quan phụ mẫu thấp thỏm không thôi.

Thái độ này biểu thị rõ sự bất mãn của Cù Hạo Cẩm.

Liễu Tuấn ở dĩ thấp thỏm quan trọng ở chỗ y chưa phán đoán được mục đích của cuộc triệu kiến hôm nay là gì, nếu chỉ tìm hiểu nội tình rồi giáo huấn cả hai một trận thì chẳng có gì phải lo, thân ở trong thể chế muốn 100% không phạm sai lầm là tuyệt đối không thể, như vậy bị quát mắng cũng là bình thường.

Không ai quy định Liễu nha nội chỉ được biểu dương không được phê bình.

Nhưng Liễu Tuấn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, vì thế cục chính trị đặc thì trong tỉnh, cho nên bất kỳ hành động chú ý nào của Cù Hạo Cẩm với Tiềm Châu đều được Liễu Tuấn quan tâm.

Nếu chỉ vì quần chúng vây cổng chính phủ tỉnh thì Thai Duy Thanh càng có lý do quát tháo hai người hơn.

Hàn Húc cũng chẳng nhẹ nhàng hơn Liễu Tuấn, Cù Hạo Cẩm gửi gắm hi vọng lớn hắn có thể áp chế được Liễu Tuấn, nhưng một năm qua hắn vẫn cách nhiệm vụ đó 1 vạn 8 ngàn dặm, không phải hắn áp chế Liễu Tuấn mà Liễu Tuấn áp chế hắn, nếu chẳng phải có Cù Hạo Cẩm ủng hộ, thì hoàn toàn trở thành một bí thư hữu danh vô thực rồi.

Mặc dù do Liễu nha nội quá uy thế, nhưng lúc đêm khuya vắng lại ngẩm lãi Cù Hạo Cẩm khó tránh khỏi hối hận vì quyết định của mình, có lẽ trước kia mình đánh giá nhầm năng lực của Hàn Húc, nên mới xảy ra chuyện này hôm nay. Thế thì càng đáng lo ngại.

Hắn biết rất rõ mất đi sự coi trọng của Cù Hạo Cẩm, sĩ đồ sau này của hắn cơ bản sẽ rất gian nan.

Đương nhiên trên quan trường, Hàn Húc không phải chỉ có một chỗ dựa là Cù Hạo Cẩm, trước kia hắn lên được cấp chính ở ở ủy ban quốc gia không phải là do Cù Hạo Cẩm tiến cử.

Có điều dù thế nào Hàn Húc tuyệt đối không muốn mất đi sự coi trọng của người đứng đầu tỉnh, nếu như hắn mất tín nhiệm ở tỉnh, thì cho dù những đại lão trước kia coi trọng hắn cũng cho rằng kinh nghiệm công tác địa phương của hắn không đủ.

Hàn Húc trên bốn mươi tiền đồ rực rỡ, thực chất hắn rất có dã tâm chính trị, hắn biết nếu như bị mang ấn tượng không giỏi làm công tác địa phương, sẽ là trở ngại cực lớn cho sự tiến bộ sau này, những nhân vật đỉnh cấp không một ái là thiếu kinh nghiệm địa phương cả.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói Hàn Húc có lý do căm hận Liễu Tuấn.

Sự uy thế của Liễu Tuấn uy hiếp tới lợi ích căn bản của hắn.

Nhiều khi Hàn Húc cũng nghĩ tới việc bắt tay hợp tác với Liễu Tuấn, nhưng suy nghĩ kỹ vẫn bỏ đi ý tưởng này, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên tới từ áp lực hệ phái, quan hệ của hệ phái Cù Hạo Cẩm với hệ phái của Nghiêm Liễu không được hài hòa. Bởi vì hai năm sau sẽ là thời khắc thay đổi lãnh đạo tối cao của đảng, nó quyết định thế cơ bản của hai hệ phái lớn. Cuối cùng hai bên sẽ đạt tới cân bằng nhất trí, nhưng trước đó nhất định sẽ có tranh đấu kịch liệt, để khi giao ban có thể giành được lợi ích lớn nhất cho hệ phái.

Hàn Húc mặc dù thân phận và địa vị không đủ tham gia cuộc đấu tranh này, nhưng Cù Hạo Cẩm lại trong trung tâm vũng xoáy, hai năm nữa Cù Hạo Cẩm chưa tròn 58 tuổi, chính vào tuổi đạt độ chín trí tuệ khinh nghiệm, khẳng định là muốn tiến thêm một bước. Đương kim thủ trưởng coi trọng ông ta cho nên Cù Hạo Cẩm không thể "chung sống hòa bình" với Nghiêm Liễu Hệ, Hàn Hạo không được phép của Cù Hạo Cẩm mà đã đàm phán với Liễu Tuấn là phạm vào kỵ húy cơ bản nhất.

Hàn Húc từ bỏ ý tưởng bắt tay hợp tác với Liễu Tuấn còn có nguyên nhân thứ hai, đó là bản chất hắn là kẻ có dục vọng khống chế cực mạnh. Thân là bí thư thành ủy dù có hợp tác với Liễu Tuấn cũng có giới hạn, không thể vượt quá giới hạn, còn sự "bá đạo" Liễu Tuấn thể hiện ra cho thấy dục vọng khống chế của Liễu nha nội cũng chẳng kém gì Hàn Húc.

Đám phàn phân chia quy lực với một người như thế là chuyện khó kiểm soát, Hàn Húc chủ động bày tỏ thiện chí nói không chừng bị Liễu Tuấn coi là sự yếu đuối, từ đó càng đàn áp dữ dội hơn.

Chuyện này nói không chừng là một cơ hội.

- Liễu Tuấn, nghe nói ở cuộc họp thường ủy Tiềm Châu cậu kiên trì phải đóng cửa mỏ than trái phép ngay lập tức.
Cù Hạo Cẩm trầm giọng hỏi.

Liễu Tuấn gật đầu đáp:
- Vâng thưa bí thư, hơn nữa vì hoàn thành mục tiêu này, tôi kiến nghị dùng tới lực lượng vũ trang.

Thấy Liễu Tuấn thản nhiên thừa nhận Hàn Húc lấy làm ngạc nhiên.

Vị nha nội này đúng là có khí phách dám làm dám nhận.

Cù Hạo Cẩm chậm rãi gật đầu, không nhìn ra thái độ chân thật của ông ta với việc này, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Đả kích nghiêm khắc mỏ tồn tại trái phép không phải là sai. Sai lầm của các cậu là chỉ làm có một nửa, nếu đã dùng thủ đoạn sấm sét thì phải cân nhắc tới vấn đề xử lý hậu quả.

Đối với lời phê bình này Liễu Tuấn thành tâm tiếp nhận:
- Vâng, Cù bí thư phê bình rất đúng, việc xử lý hậu quả chuyện này đúng là tôi có trách nhiệm.

Liễu Tuấn không nói là "chúng tôi có trách nhiệm" khiến Cù Hạo Cẩm hơi bất ngờ