Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1257: Ngả bài với Cù Hạo Cẩm (hạ)




Cặp mông căng tròn đầy đặn của Lăng chủ nhiệm ma sát với đùi Liễu thị trưởng mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng, Lăng Nhã vươn hai tay quấn lấy cổ Liễu Tuấn mắt long lanh, cánh môi đỏ gợi cảm cong lên, cùng Liễu Tuấn hôn say sưa một hồi mới rời khỏi vòng tay của y, vui vẻ nhún nhảy đi pha cho y một cốc trà nóng:
- Có phải vì chuyện của tổ công tác tỉnh ủy nên tới đây không?

Liễu Tuấn vuốt chóp mũi cô, khen:
- Không tệ, ngày càng tiến bộ rồi, thoáng cái đã nhìn thấy cốt lõi vấn đề.

Lăng Nhã được khen thì hớn hở, cho dù cô biết sự biểu dương này ít nhiều là do Liễu thị trưởng chiều cô, nhưng vẫn rất vui.

- 9h sáng mai, anh phải nói chuyện với Hàn bí thư.
Liễu Tuấn hời hợt nói.

Lăng Nhã giật mình nói:
- Anh muốn ngả bài sao?

Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc

Ngày hôm sau Liễu Tuấn đúng giờ xuất hiện ở trước văn phòng bí thư tỉnh ủy, không hơn không kém một giây, Tiểu Ngô thầm thở dài, có lẽ những nhân vật mạnh mẽ đều kiêu ngạo như thế.

Cù Hạo Cẩm vẫn chỉ ngồi sau bàn làm việc khẽ gật đầu, nhưng Liễu Tuấn vẫn phát hiện ra sự khác biệt, trước kia y tới gặp Cù Hạm Cẩm đều tới khi Liễu nha nội đi vào mới ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, hôm nay rõ ràng Cù bí thư đợi y tới, giấy tờ đặt một bên trên bàn, không mở ra.

- Ngồi đi.

Liễu Tuấn gật đầu đi tới đối diện bàn làm việc ngồi xuống, thuận tay đặt cặp hồ sơ sang ghế bên cạnh, động tác rất tùy ý này làm Tiểu Ngô nhướng mày lên, Cù Hạo Cẩm thì làm như không nhìn thấy.

Tiểu Ngô đưa trà lên rồi lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Cù Hạo Cẩm đột nhiên có chút thay đổi, mắt mở lớn ra nhìn Liễu Tuấn đầy hứng thú, tựa hồ muốn nhận thức lại đồng chí thị trưởng trẻ này.

Chắc chắn Liễu Tuấn lần đầu chủ động cầu kiến không phải là tới nói chuyện phiếm kéo gần quan hệ với bí thư tỉnh ủy. Hàn Húc ở tỉnh ba ngày thì có hai ngày ngồi ở nhà Hàn Húc tới hơn mười giờ tối mới đi, Cù Hạo Cẩm lòng hiểu rõ, thế cục Tiềm Châu đã tới lúc phân thắng bại, cái đinh hơn một năm trước ông ta cắm vào Tiềm Châu đã không đứng vững được nữa.

Vương Hải là cán bộ mà Hàn Húc dốc hết sức đề bạt, từng được gửi gắm hi vọng lớn, với tình hình của Hàn Húc ở Tiềm Châu, Vương Hải chắc chắn được bồi dưỡng làm thân tín đích hệ. Nếu như hắn biểu hiện tốt, thì sau khi Hàn Húc từng bước thoát khỏi cảnh khó, sẽ cấp cho Vương Hải vị trí quan trọng hơn.

Nhưng Vương Hải làm Hàn Húc thất vọng, chơi âm mưu quỷ kế nhắm vào Phượng Trí Dũng cũng đành đi, thị trưởng và phó thị trưởng đấu tranh với nhau là thuộc về phạm trù "bình thường", nhưng Vương Hải lại chĩa mũi giáo vào Liễu Tuấn, người đứng đầu Tiềm Châu trên thực tế.

Đây dứt khoát vượt ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn, bất kỳ ai cũng sẽ coi hành động này của Vương Hải là do Hàn Húc sai khiến, nếu không Vương Hải lấy đâu ra gan lớn trùm trời như vậy.

Hàn Húc nói hắn không biết gì cả.

Cù Hạo Cẩm cũng tin lời hắn.

Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Vương Hải đã làm hơn nữa còn để Liễu Tuấn biết từ đầu tới cuối, thử nghĩ mà xem một bí thư thành ủy sai cấp dưới của mình chơi âm mưu quỷ kế nhắm vào người cộng sự, thậm chí bất chấp cả lợi ích chỉnh thể của Tiềm Châu làm quần chúng bao vây chính phủ tỉnh chỉ vì "đấu tranh", nếu truyền ra ngoài Hàn Húc sao còn đứng chân ở Tiềm Châu được? Chuyện này mà làm ầm lên, một trăm đại lão cao tầng thì cả một trăm không ủng hộ Hàn Húc.

Quan trường đấu tranh cũng phải chú trọng tới lý và lợi, không thể làm bừa.

Liễu Tuấn hôm nay cầu kiến Cù Hạo Cẩm là để trình bày ý kiến rồi.

Có điều Cù Hạo Cẩm vẫn thấy hứng thú với chuyện này, Liễu Tuấn làm thế chứng tỏ y là người tuân thủ quy tắc không tùy ý làm chuyện này to lên, sau đó ngồi ở Tiềm Châu giả vờ "oan ức" đợi hai người cha của y gây áp lực lên Cù Hạo Cẩm.

Liễu thị trưởng muốn tự mình đối diện với bí thư tỉnh ủy giải quyết vấn đề.

Đúng là một kẻ rất kiêu ngạo.

- Có chuyện gì thì nói đi.

Một lúc sau Cù Hào Cẩm mới lên tiếng, ngữ khí bình thản, không tỏ ra uy nghiêm lắm.

- Vâng, tôi có một số tài liệu muốn mời Cù bí thư xem qua.

Liễu Tuấn nói rồi mở chiếc cặp bên cạnh lấy ra một sập tài liiệu đặt trước Cù Hạo Cẩm.

Cù Hạo Cẩm hơi nheo mắt lại, lộ vẻ tò mò.

Ông ta vốn cho rằng Liễu Tuấn đưa cho ông ta xem tư liệu liên quan tới chuyện Vương Hải làm. Nhưng hiện ra xem ra không phải, chẳng lẽ Hàn Húc còn có điểm yếu gì bị Liễu Tuấn nắm trong tay.

- Đây là một số bài viết tải ở trên mạng về, toàn bộ liên quan tới sự kiện quần chúng khu mỏ đi khiếu nại, từ ngày quần chúng bao vây chính phủ tỉnh cho tới bốn ngày trước, gần như cứ hai ngày lại có bài viết mới.

Liễu Tuấn bình tĩnh giải thích cho Cù Hạo Cẩm.

- Ồ.

Rõ ràng ông ta không ngờ tới việc này, mày cau lại. Cù Hạo Cẩm gần như chỉ xem lướt qua, từ sự kiện "dùng vũ lực đóng cửa mỏ" cho tới quần chúng khiếu nại tập thể luôn nằm trong sự chú ý của Cù Hạo Cẩm, sự an định đoàn kết trong địa phận quản hạt là điều rất quan trọng.

Trước đó Liễu Tuấn dùng lực lượng vũ trang đóng cửa mỏ trái phép đã được Hàn Húc báo cáo cho ông ta, lúc ấy ông ta không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng kỳ thực rất tán thưởng cách làm của Liễu Tuấn, ông ta là nhân vật mạnh mẽ quản lý địa phương rất thích dùng thủ đoạn sấm sét, đối với hạng ung nhọt của xã hội này, ông ta luôn trừng trị không nương tay.

Đương nhiên, đứng ở thân phận lập trường như ông ta hiện nay, không tiện tỏ thái độ với cách làm khinh xuất như vậy.

Tiếp đó xảy ra sự kiện quần chúng khiếu nại, Cù Hạo Cẩm cũng rất rõ nguyên nhân, cho nên đại khái ông ta biết nội dung bài viết này, không cần xem kỹ, ông ta chỉ quan tâm tới quan điểm của tác giả.

Tài liệu có tới hơn trăm trang, Cù Hạo Cẩm xem nhanh tới đâu cũng không thể xong ngay được, nhưng Cù Hạo Cẩm không xem bỏ cách mà kiên trì xem từng trang.

Liễu Tuấn cũng không vội, ngồi đó ung dung uống trà, đó là trà mùa thu vừa hái năm nay, là Hoàng Sơn Vân Vụ chính tông, vị rất tuyệt.

Thế là trong cả gian phòng rộng chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng Liễu Tuấn uống trà.

Khi vừa uống hết cốc trà, Cù Hạo Cẩm nhướng mắt lên nói:
- Tự pha nước đi.

- Vâng.

Liễu Tuấn hơi giật mình, xem ra Cù Hạo Cẩm luôn chú ý tới nhất cử nhất động của y, liền tuân lệnh đứng dậy tới máy đun nước đổ đầy cốc, rồi tiếp tục ngồi thẳng lưng đối diện Cù Hạo Cẩm, đợi ông ta xem tài liệu.

Khi cốc trà thứ hai uống được một nửa, Cù Hạo Cẩm xem xong trang cuối cùng, nhìn Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Ai viết vậy?

Liễu Tuấn mỉm cười.

Không thẹn là bí thư tỉnh ủy nhìn ngay ra mục đích thực sự y mang tài liệu tới đây.

- Là do chủ nhiệm văn phòng thành ủy La Mai sai hai cán bộ trong văn phòng viết.

Liễu Tuấn nói qua tình huống.

Hàng mi của Cù Hạo Cẩm khẽ giật một cái, ông ta cũng nghe nói tới mấy cán bộ Hàn Húc trọng dụng sau khi tới Tiềm Châu, La Mai là một trong số đó, thậm chí tin đồn về quan hệ mờ ám giữa Hàn Húc và La Mai cũng nghe không ít, đương nhiên ông ta không bận tâm lắm.

Hàn Húc thân là bí thư thành ủy mỗi ngày đều ở trong vòng xoáy thị phí, nếu cả lời đồn thế ngày mà Cù Hạo Cẩm cũng quan tâm thì dù ba đầu sáu tay cũng không làm hết việc.

Trừ khi có chứng cứ chứng minh lời đồn là sự thực hơn nữa đưa ra công khai, Cù Hạo Cẩm mới chú ý một chút.

Nhưng bất kể giữa Hàn Húc và La Mai có quan hệ mờ ám không, La Mai là một trong cán bộ đích hệ Hàn Húc coi trọng nhất là điều không cần tranh cãi.

Hiện giờ Liễu Tuấn nói với ông ta những bài viết nhắm vào y được La Mai sai phái, xuất phát từ tay cán bộ thành ủy Tiềm Châu thì tình hình hoàn toàn khác.

Lời đồn Hàn Húc bày mưu kế hãm hại Liễu Tuấn đã được xác định.

Cù Hạo Cẩm không truy cứu xem lời Liễu Tuấn có thật hay không, Liễu Tuấn hôm nay dám đem tài liệu này đặt trước mặt ông ta để "đàm phán", nếu ngay cả "hung thủ" chấp bút chưa tóm gọn, còn là Liễu Tuấn không?

Cù Hạo Cẩm trầm ngâm không nói.

Liễu Tuấn thong thả cầm cốc trà lên uống.

Cù Hạo Cẩm bỏ tài liệu qua lấy điếu thuốc lá đặt lên miệng, Liễu Tuấn châm lửa cho ông ta rồi chẳng khách khí tự châm một điếu.

Khói thuốc lượn quanh văn phòng trang nghiêm.

Cù Hạo Cẩm nói:
- Chuyện này Hàn Húc có biết không?

Câu này hỏi rất hay, đáng lý ông ta phải đi hỏi Hàn Húc, chứ không phải là đi hỏi Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn không chút do dự:
- Hẳn là không biết.

Cù Hạo Cẩm khẽ thở phào, Xem ra là La Mai tự ý chủ trương, muốn thừa cơ gây khó dễ cho Liễu Tuấn để thay đổi địa vị yếu thế của Hàn Húc ở Tiềm Châu. Mặc dù kết quả mọi người vẫn sẽ tính món nợ này lên đầu Hàn Húc, nhưng với Cù Hạo Cẩm mà nói thì cảm thụ hoàn toàn khác, ông ta có thể chấp nhận Hàn Húc sai lầm trong công tác, cũng hiểu cho cảnh hắn bị Liễu Tuấn áp chế. Nhưng không thể tiếp thụ kết quả Hàn Húc là kẻ tiểu nhân.

Tâm phhúc ông ta coi trọng lại là một tên tiểu nhân thì thể diện của Cù Hạo Cẩm còn để vào đầu được nữa.

- Cuộc phỏng vấn của Nhật báo nhân dân và ĐTH TW đều do cậu an bài?
Cù Hạo Cẩm lại hỏi.

- Vâng.
Liễu Tuấn thẳng thắn thừa nhận.

Cù Hạo Cẩm gật gù nhìn y đầy thâm ý, từ đầu tới cuối tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay Liễu Tuấn, Hàn Húc bại bởi người này không oan uổng chút nào, hơn nữa Liễu Tuấn cũng đã rải cho Hàn Húc một con đường lui lấp lánh.

Nếu như nói đây là đấu tranh, thì Liễu Tuấn đã hiểu được tinh túy của nó, một người có thể nghĩ cho địch thủ của mình mới có thể được tuyệt đại đa số hệ phái chính trị chấp nhận.

Liễu Tuấn đã hoàn toàn trưởng thành rồi