Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1262: Chọn đúng người




So với không khí nặng nề lúc nói chuyện với Phượng Trí Dũng, Liễu Tuấn triệu kiến Tương Hoành Mục không khí thoải mái hơn nhiều, không phải chỉ vì Tương Hoành Mục là tâm phúc đích hệ của Liễu Tuấn, mà vì tính cách sảng khoái của Tương Hoại Mục.

Trước kia, Tương Hoành Mục còn là bí thư trấn Dương Quan, Lưu Huy đã nghe tới thanh danh "tính cách thẳng thắn" của hắn, có thể thấy người này thường không vòng vo tam quốc gì.

Liễu Tuấn rất thích hắn.

Năm 98 tới Tiềm Châu kháng lũ, tính cách kiên cường quả cảm của Tương Hoành Mục đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Liễu Tuấn, sau đó vụ án huyện Bạch Hồ bị phanh phui, trấn Dưong Quan là nơi duy nhất khoản cứu tế được phát hoàn toàn tới tay người dân, có thể thấy được sự chính trực và năng lực kiểm soát của Tương Hoành Mục.

Sau đó Liễu Tuấn đề bạt thẳng hắn từ một bí thư trấn ủy thẳng tới chức phó bí thư huyện ủy, một trong ba nhân vật đứng đầu huyện, cùng Úc Chí Đạt, Nam Duệ hợp lực, hơn một năm qua làm công tác huyện Bạch Hồ hết sức tốt đẹp, được lãnh đạo thành ủy đánh giá cao, tiếng tăm trong dân gian rất tốt.

Lần này Hàn Húc được thăng lên làm phó tỉnh trưởng, thành tích lớn nhất bắt nguồn từ ý tưởng mời mẻ của Tương Hoành Mục.

Nghe nói Liễu bí thư triệu kiến, Tương Hoành Mục tới rất nhanh.

Đầu năm nay huyện Bạch Hồ khởi động việc cải tạo đường giao thông trước tiên, dốc vốn tiền lớn trong tình trạng tài chính huyện không được sung túc cho lắm, hiện giờ đã thấy được hiệu quả, thời gian qua lại huyện Bạch Hồ và Tiềm Châu được rút gọn gần một nửa.

Tương Hoành Mục tinh thần hăm hở tới văn phong Liễu Tuấn.

Mọi người đều nói đùa trong đại tướng Liễu hệ thì Tương Hoành Mục giống Liễu Tuấn nhất, cùng vóc người cao lớn, cùng tinh lực dồi dào, người không quen biết thậm chí còn hiểu lầm hai người là anh em.

Tương Hoành Mục cũng chỉ hơn Liễu Tuấn hai ba tuổi, năm nay chưa tới 34.

Vừa thấy Tương Hoành Mục, Liễu Tuấn đã cười:
- Hoành Mục, mấy ngày không cạo râu rồi?

Tương Hoành Mục tướng mạo thô hào, râu kiểu quai nón, nhìn hết sức "tươi tốt". Tương Hoành Mục không ngờ Liễu bí thư hỏi câu đầu tiên lại là chuyện râu ria, cũng cười đáp:
- Mới một ngày chưa cạo mà nói mọc ào ào lên như cỏ mùa xuân vậy.

- Đường đường là một phó bí thư huyện ủy phải để ý tới hình tượng một chút, thế này mà lên tàu hỏa ngồi chắc chắc ai dám tới gần, trông y hệt đại ca xã hội đen.
Liễu Tuấn trêu.

Tương Hoành Mục gãi đầu cười hì hì.

- Ngồi đi.
Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện, y không cần phải để ý thứ thể diện như tiếp đãi Phượng Trí Dũng.

- Vâng.
Tương Hoành Mục ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng tắp.

Cũng giống như Liễu Tuấn thích Tương Hoành Mục, hắn cũng có cảm giác thân thiết với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn sau khi tới Tiềm Châu, bất kể là phản hủ xướng liêm hay là phát triển kinh tế đều làm Tương Hoành Mục phục sát đất, quyết tâm đi theo Liễu Tuấn tới cùng, hắn là người thẳng thắn, chưa bao giờ che dấu sự kính phục với Liễu Tuấn.

- Bí thư, lần này chúng tôi được hả hê rồi.

Lời này cũng chỉ có Tương Hoành Mục mới dám nói trước mặt Liễu Tuấn, trước đó Hàn Húc chơi trội khắp nơi, Liễu thị trưởng thì hết sức hạ mình. Đám đại tướng Liễu hệ như Tương Hoành Mục ai cũng bực bội trong lòng, hiện giờ mọi người được thở phào rồi.

Liễu Tuấn trừng mắt lên nhìn hắn.

Tương Hoành Mục cười hì hì.

- Hoành Mục, hôm nay tôi tìm anh có biết là vì việc gì không?

- Vâng, nghe nói tôi sắp thăng quan, tới thị xã Giang Thành làm thị trưởng.
Liễu Tuấn hỏi thẳng thắn, Tương Hoành Mục vẫn cười toét miệng đáp rất hay.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Đừng chỉ nghĩ tới thăng quan tiến chức, thị trưởng Giang Thanh không phải dễ làm đâu.

- Tôi biết Giang Thành rất loạn.
Tương Hoành Mục gật đầu.

Mặc dù tập đoàn thế lực tội ác Vương Hải tới Liên Ngũ Thành đều bị tiêu diệt nhưng không có nghĩa rằng Giang Thành từ nay thái bình vô sự, những xí nghiệp mỏ trái pháp bị đóng cửa nhất là đám khai thác trộm đang ngo ngoe trỗi dậy, nguồn lợi khoáng sản thực sự quá cám dỗ, Cty Liêu Thị vận hành một năm lợi nhuận khai thác khoáng sản tăng lên gấp đôi, sao bảo người ta không thèm khát cho được.

Thành phố mạnh mẽ chỉnh đốn chỉ áp chế được bề ngoài, mạng lưới quan hệ dày đặc của đám chủ mỏ không bị tiêu diệt, bọn chúng đang chờ cơ hội phất cờ trở lại, thậm chí ở một số địa phương kín đáo, đám khai thác trộm đã bắt đầu sống lại từ tro tàn, mầm mống này không khống chế kịp thời, sẽ mau chóng lan đi, biến thành trạng thái hỗn loạn như mấy tháng trước là hoàn toàn có thể.

Liễu Tuấn sắc mặt nghiêm trang nói:
- Xem ra anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, tới Giang Thành không phải là để ngồi hưởng thành quả, mà là để đánh trận đấy.

Nói tới chuyện nghiêm chỉnh, Tương Hoành Mục thu nụ cười lại, nghiêm túc đáp:
- Xin bí thư cứ yêm tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu:
- Hoành Mục, Phượng Trí Dũng là một cán bộ rất có năng lực, phẩm hạnh cá nhân cũng rất tốt, rất thanh liêm chính trực, nhưng hiện giờ công tác ở Giang Thành cũng rất khó khăn, anh có biết vì sao không?

Tương Hoành Mục tính cách phóng khoáng, nhưng không phải hạng lỗ mã ng, nhất là việc bình phẩm liên quan tới cán bộ lãnh đạo khá có danh vọng như Phượng Trí Dũng càng phải cẩn thận, Tương Hoành Mục nghĩ một lúc mới nói:
- Bí thư, tôi thấy Phượng thị trưởng phương diện khác rất tốt, nhưng quá chú trọng quy tắc, có một số việc nhìn không thoáng lắm.

Trong mắt Liễu Tuấn hiện ra vẻ tán thưởng, không nghi ngờ gì Tương Hoành Mục đã tìm ra mấu chốt của vấn đề, Phượng Trí Dũng đối diện với Tô Duyên Quang quá giữ gìn cái gọi là quy tắc quan trường, khi phải chủ động tấn công thì lại suy trước tính sau, phương diện khí phách có hơi thiếu sót, đương nhiên không thể trách Phượng Trí Dũng quá cẩn thận được, vì nói liên quan lớn tới căn cơ của hắn.

Trần Hướng Dương rời đi, Phượng Trí Dũng mất cỗ dựa, lại không được coi là thân tín của Liễu Tuấn, đối diện với Tô Duyên Quang chức vụ cao hơn mình, lại dựa lưng vào bí thư thành ủy, trói chân trói tay là điều khó tránh khỏi.

Tương Hoành Mục tới đó tình hình tất nhiên sẽ khác, quan trường Tiềm Châu ai chẳng biết hắn là tâm phúc Liễu Tuấn tín nhiệm nhất, cấp dưới trước tiên trong lòng sợ hãi ba phần đã. Liễu Tuấn hiện giờ kiểm soát Tiềm Châu đã tới một tầm cao chưa từng có, ban thường ủy gần như đều là cán bộ Liễu hệ, thêm vào Lý Huệ làm thị trưởng cũng là do Liễu Tuấn đưa tới, nói y nhất ngôn cửu đỉnh cũng không phải là quá.

Liễu Tuấn dặn:
- Anh qua bên đó phải chú ý làm tốt quan hệ với đồng chí Tô Duyên Quang.

Mặc dù Tô Duyên Quang là người theo phe Hàn Húc, nhưng Liễu Tuấn không có ấn tượng xấu về hắn, Tô Duyên Quang Quang sau khi tới Giang Thành thể hiện được ý thức lo lắng đề phòng hiểm họa, chú trọng nông nghiệp, những điều này làm Liễu Tuấn khá coi trọng, còn hắn tranh đấu với Phượng Trí Dũng là do hoàn cảnh, trên quan trường ai chẳng tranh đấu.

Sự thực chứng minh âm mưu của Vương Hải không do Tô Duyên Quang sai phái, có lẽ không phải hắn hoàn toàn không hay biết, nhưng chỉ cần hắn không chủ động tham gia vào thì Liễu Tuấn có thể dung thứ được.

Tới tầng cấp hiện giờ, Liễu Tuấn đấu tranh càng chủ ý sách lược hơn.

Tương Hoành Mục nếu như tới đó cứ húc thẳng tới, làm quan hệ với Tô Duyên Quang trở nên căng thẳng, chẳng những danh tiếng bất lợi, mà lại chẳng có tác dụng gì với việc triển khai công tác ở Giang Thành.

Tương Hoành Mục vội gật đầu:
- Vâng, tôi nhớ rồi, tôi sẽ tôn trọng quyền uy của đồng chí Tô Duyên Quang.

- Nói đường lối của anh đi.

Đây là chuyện lớn nghiêm chỉnh, Tương Hoành Mục càng thêm cẩn thận, không vội trà lời mà trầm tư một lát mới chậm rãi nói:
- Bí thư, tôi nghĩ Giang Thành hiện nay quan trọng nhất là phải ổn định cục diện, cục cố thành quả chỉnh đốn mỏ, kiên quyết chắn đứng chuyện khai thác trái phép quay trở lại. Như thế mới có thể làm tốt quan hệ với Cty Liêu Thị để họ an tâm ở lại Giang Thành lâu dài, trở thành nguồn động lực phát triển về sau của Giang Thành, có tiền là dễ làm việc.

Liễu Tuấn càm cốc trà lên uống một ngụm.

Tương Hành Mục nói tiếp:
- Nhưng tôi cũng đã suy nghĩ kỹ càng, Giang Thành nếu chỉ dựa vào một mình tài nguyên khoáng sản thì không phải là kế lâu dài, nhà nước định ra hạn ngạch khai thác với tài nguyên khoáng sản, sau này chúng ta không thể thoải mái khai thác nữa, phải giữ lại một chút cho con cháu đời sau.

- Ừ, rất hay.
Liễu Tuấn gật gù tán thành.

Tương Hoành Mục lại ngoạc miệng ra cười:
- Cho nên tôi cho rằng mục tiêu lâu dài của Giang Thành nên nhất trí với thành phố, đi theo con đường phát triển văn hóa, làm du lịch. Giang Thành là tòa thành có lịch sự văn hóa hàng nghìn năm, bên trong nó chứa nhiều thứ đáng khai quật. Chúng ta phải lợi dụng tốt tài nguyên khoáng sản để đầu tư vào phương diện này. Tôi nghĩ, nếu như ba có ba năm là đủ có thành tựu rồi, năm sau bắt đầu, chúng ta có thể nghĩ tới viêc làm một lễ hội văn hóa dân gian ở Giang Thành, để lấy nó làm động lực thúc đẩy văn hóa Giang Thành phát triển.

- Nói rất hay!
Liễu Tuấn vỗ bàn thốt lên, ánh mắt nhìn Tương Hoành Mục mang vẻ tán thưởng rõ ràng.

- Hoành Mục, không ngờ anh tính toán sâu xa được như thế. Hay, rất hay, đường lối này rất chính xác. Xem ra để anh tới Giang Thành là chọn đúng người rồi