Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1356: Xả hận cho Cao đại thiếu gia




Đúng như dự liệu, tòa nhà văn phòng Tập đoàn Đông Phương khí thế to lớn, dưới ánh mặt tới tỏa ra sắc kim loại chói mắt, trông hết sức hiện đại.

Xe Audi tới trước cửa tòa nhà, có người nghênh đón, đó là cô gái trẻ mặc đồng phục, có vẻ như là một tiếp tân.

Một phó tỉnh trưởng tới, Kỷ Hiểu Bình không đích thân xuống tiếp, đã là hết sức thất lễ, hiện giờ tới cả thư ký cũng không thấy đâu, chỉ phái một cô tiếp tân ứng phó, Kỷ Hiểu Bình làm như thế, hai từ "hống hách" không đủ để hình dung rồi, đây rõ ràng muốn gây chuyện với Liễu nha nội.

Kha Khải Phàm cũng mơ hồ được biết, Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ không cùng đường, nhất là sắp tới kỳ đổi khóa, các hệ phái tranh đấu kịch liệt. Đấu tranh ở tầng cấp này, Kỷ Hiểu Bình khẳng định không xen vào được, dù sao ủy viên dự khuyết TW, ngay cả quyền tuyển cử và được tuyển cử đều không có, không giúp sức được. Cho nên mới lên mặt với Liễu Tuấn.

Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của Kha Khải Phàm thôi, suy nghĩ thực sự trong lòng Kỷ Hiểu Bình ra sao, Kha Khải Phàm không biết, có lẽ hắn làm như thế là ẩn chứa mục đích sâu hơn, dù sao làm tới ủy viên dự khuyết TW rồi, không phải là người lòng dạ tủn mủn mới đúng.

Liễu Tuấn càng tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn nói một tiếng cám ơn với cô gái kia.

Tiểu cô nương được tôn trọng đâm bối rối.

Mặc dù cô ta không biết thân phận của Liễu Tuấn, nhưng được cả một đoàn người xúm quanh, tuyệt đối là một nhân vật rất quan trọng.

Cô gái tiếp tân dẫn đoàn người Liễu Tuấn tới phòng hội nghị ở lầu 8, xem ra Kỷ Hiểu Bình hoàn toàn không có ý định hội đàm thân thiết với Liễu phó tỉnh trưởng ở văn phòng rồi, trực bày ra thế đàm phán. Cậu có là phó tỉnh trưởng thì cũng chẳng phải tới thương thảo chuyện hợp tác sao? Vậy trực tiếp đàm phát đi, đỡ tốn thời gian.

Phòng hội nghị bố trí lộng lấy, vừa mới vào còn tưởng rằng là đại sảnh của khách sạn năm sao, cuối bàn họp cực lớn, một nam nhân trung niên trên 50 mặt vuông, đầu chải ngược ra sau, hết sức bệ vệ, chắc chắn là Kỷ Hiểu Bình rồi.

Thấy đoàn người Liễu Tuấn đi tới, một thanh niên trên ba mươi mới đứng dậy đón, mỉm cười nói:
- Liễu phó tỉnh trưởng, xin chào tôi là Tiểu Lưu, thư ký của giám đốc Kỷ.

Tiểu Lưu trông cũng rất lịch sự, đeo kính gọng vàng, tóc bóng mượt, đưa thẳng tay ra với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn chạm tay hắn một chút rồi khẽ gật đầu.

Cán bộ thành phố Ngọc Lan thấy cảnh này ai nấy mặt mày nghiêm nghị, không có chút nụ cười nào, cả phòng hội nghị, trừ Tiểu Lưu, thì toàn bộ bộ ngồi im mặt mày ngạo nghễ, không ai có ý đứng dậy tiếp đón cả.

Cho dù bọn họ không phải đích hệ của Liễu Tuấn, trong lòng đều phẫn nộ.

Liễu Tuấn lần này tới có thể nói là đại biểu cho cả tỉnh A cũng không phải quá, bất kể như thế nào, Kỷ Hiểu Bình làm như thế này là cực kỳ quá đáng.

Lưu thư ký dẫn đám người Liễu Tuấn hướng tới phía Kỷ Hiểu Bình, không nghi ngờ gì muốn Liễu Tuấn tới bắt tay chào hỏi Kỷ Hiểu Bình rồi.

Đám người Chung Vĩnh Minh đều không kìm được dừng chân lại.

Đúng là bọn họ tới nhờ vả Tập đoàn Đông Phương thật, nhưng cũng là một sự hợp tác hai bên cùng có lợi, tập đoàn Đông Phương làm như thế thực sự là khinh người quá lắm, cuộc đàm phán này có cần tiếp tục tiến hay hay không phải suy nghĩ. Xí nghiệp sắt cỡ lớn không phải chỉ có một mình tập đoàn Đông Phương, ngay trong địa phận tỉnh A, cũng có một công ty đủ thực lực tiếp lấy hạng mục của Ngọc Lan.

Theo biểu hiện mạnh mẽ của Liễu Tuấn trước kia, cho dù ngay lúc này đây phất tay bỏ đi cũng chẳng có gì lạ.

Không ngờ Liễu Tuấn không chút do dự đi theo Lưu thư ký tới trước mặt Kỷ Hiểu Bình, đợi tới khi Liễu Tuấn tới rất gần rồi, Kỷ Hiểu Bình mới chậm rãi đứng dậy, đưa tay ra, miệng cười mặt lạnh tanh nói:
- Hoan nghênh Liễu phó tỉnh trưởng tới công ty tôi làm khách.

Liễu Tuấn như không hề thấy thái độ hống hách của Kỷ Hiểu Bình, bắt tay hắn cười ôn hòa :
- Cám ơn giám đốc Kỷ.

- Ha ha ha, Liễu phó tỉnh trưởng, hôm nay thật xin lỗi, hôm nay vốn định gặp cậu lúc 9h30, nhưng đột xuất có an bài khác, ngài John đại biểu chủ tịch công ty BHP Billiton bên Australia đột nhiên tới thăm, cho nên đành thất lễ với Liễu phó tỉnh tưởng, xin đừng trách.

Kỷ Hiểu Bình cười ha hả nói với thái độ bề trên, nói rằng hắn ta giải thích, không bằng thị uy với Liễu Tuấn.

Chuyện ngoại giao không thể là đột xuất được, công ty BHP Billiton là một trong số ba công ty khai khoáng lớn nhất thế giới, trợ lý chủ tịch tới thăm, dúng là chuyện lớn đáng để Kỷ Hiểu Bình bỏ qua các chuyện khác. Dù sao tập đoàn Đông Phương có nhu cầu cực lớn với khoáng sản, coi trọng ngài John là đương nhiên.
Nhưng ngài John tuyệt đối không thể đột nhiên tới thăm, mà ắt phải liên hệ với tập đoàn Đông Phương trước, Kỷ Hiểu Bình hoàn toàn có thể an bài thỏa đáng cả hai cuộc gặp mặt.

Nói như thế chẳng qua một lần nửa thể hiện sự ngạo mạn của Kỷ Hiểu Bình mà thôi.

Tôi coi thường cậu đấy, làm gì được nhau nào?

- Giám đốc Kỷ quá khách khí rồi, chuyện ngoại giao đương nhiên việc quan trọng hàng đầu, chuyện chúng ta là ở trong nhà, có thể hoãn lại để tiếp khách trước.

Liễu Tuấn vẫn giữ nụ cười.

Kỷ Hiểu Bình thấy người trẻ tuổi này mặt không chút xao động nào, trong lòng cũng giật mình. Người này quá trầm ổn rồi, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Kỷ Hiểu Bình.

Kỷ Hiểu Bình lần đầu tiên chính thức nghe người khác đàm luận về Liễu Tuấn là trong cuộc tụ họp tư nhân không lâu trước đó, đương nhiên người tham dự tụ họp đều thân phận địa vị không tâm thường, đa phần là cốt cán đích hệ của Cao hệ, tất cả là cán bộ cấp phó bộ trở lên, ngoại lệ duy nhất là nhân vật trung tâm của buổi tụ hội, Cao Trường Hoành.

Trước kia cuộc tụ hội kiểu này thường do Cao Kính Hán, hoặc thành viên hạch tâm khác của Cao hệ chủ trì, cũng không có chủ đề định trước nào, chủ yếu là để tập trung mọi người lại chuyện trò tăng tiến tình cảm, thậm chí nhiều lúc chỉ nói tới chuyện vặt vãnh vui vẻ, thực sự bàn luận chính trị không nhiều.

Theo như Kỷ Hiểu Bình biết, cuộc tụ hội như thế, Cao hệ mỗi năm tiến hành nhiều lần, địa điểm cũng không cố định.

Gần đây Cao hệ ra sức bồi dưỡng người kế nghiệp đời ba, Cao Trường Hoành dần thay thế Cao Kinh Hán chủ trì cuộc tụ hội, đương nhiên cuộc tụ hội có các quan lớn một cõi thì người chủ trì ắt phải là Cao Kính Chương. Có điều cấp bậc đó, Kỷ Hiểu Bình không tham dự được.

Cuộc tụ hội cách đó không lâu, Cao Trường Hoành đột nhiên hỏi tới vấn đề mô hình vận hành kinh doanh xí nghiệp sắt thép, phương diện này đương nhiên chẳng ai tinh thông bằng Kỷ Hiểu Bình, vì thế hắn hăm hở đi tới biểu hiện một phen trước mặt Cao đại thiếu gia. Có điều Kỷ Hiểu Bình vừa khoe khoang vừa lấy làm lạ, Cao đại thiếu gia sao lại hứng thú với luyện thép vậy?

Chẳng những hắn không hiểu, các giám đốc quốc xĩ khác tham dự tụ hội cũng không hiểu.

Chẳng lẽ Cao Trường Hoành muốn vào quốc xĩ công tác.

Có lẽ là thế, Cao Trường Hoành còn trẻ đã lên cấp chính sở nhiều năm rồi, cũng tới lúc tiến bộ. Vào thời khắc mẫn cảm hiện nay, đưa tới tỉnh nào đó là phó tỉnh trưởng hoặc là thành viên thư ủy tỉnh thì hơi kinh thế hãi tục. Nếu như tiến bộ trong cơ quan quốc gia càng bắt mắt, vì thế đi đường vòng tới quốc xĩ để nâng cấp bậc lên cũng là bình thường. Đợi năm sau đổi khóa xong, đại cục ổn định, rời khỏi quốc xĩ tới địa phương, không khiến các hệ phái khác quá chú ý nữa.

Cao Trường Hoành cũng nhìn ra mọi người khó hiểu, liền cười giải thích mấy câu, mọi người mới hiểu ra Cao Trường Hoành có khả năng bị phái tới dọn đống sắt rỉ ở Ngọc Lan.

Khi đó Kỷ Hiểu Bình vỗ ngực nói, nếu Cao Trường Hoành tới Ngọc Lan, vấn đề Cty Vĩ Phong cứ đặt hết lên người lão Kỷ, đảm bảo giải quyết thật đẹp, không có chút hậu họa gì.

Cũng trong lần tụ hội đó, Kỷ Hiểu Bình biết đối thủ cạnh tranh của Cao Trường Hoành là Liễu Tuấn, hắn cũng nghe tên Liễu Tuấn rồi, mấy người nối nghiệp kiệt xuất của các hệ phái lớn, thân ở trong quan trường, Kỷ Hiểu Bình sao không biết.

Kết quả cuối cùng Liễu Tuấn "chiến thắng", tới tỉnh A làm phó tỉnh trưởng, kiêm thị trưởng Ngọc Lan.

Điều này làm Kỷ Hiểu Bình cực kỳ uất hận.

Hắn do nhà họ Cao một tay đề bạn lên, một lòng trung thành đi theo nhà họ Cao, hiện giờ Liễu Tuấn đánh bại Cao Trường Hoành, trong mắt Kỷ Hiểu Bình là mất hết thể diện rồi.

Đừng nói Liễu Tuấn, cả Nghiêm Liễu hệ chẳng qua giai tầng mới nổi thôi, sao có thể đem so sánh với nhà họ Cao cho được.

Đương nhiên Cao Trường Hoành không muốn nhảy vào lò lửa mới đích thân tiến cử Liễu Tuấn cho Cù Hạo Cẩm, Kỷ Hiểu Bình lại không biết, cấp bậc của hắn chưa đủ để Cao Trường Hoành tiết lộ nội tình chuyện này.

Nếu Liễu Tuấn sau khi tới Ngọc Lan, tránh tập đoàn Đông Phương, tìm cách khác thì cũng đành Kỷ Hiểu Bình có khó chịu cũng chỉ đành nhịn, không ngờ Liễu Tuấn chủ động "nạp mạng".

Kỷ Hiểu Bình tất nhiên không khách khí, "xả hận" thay cho Cao đại thiếu gia.