Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1405: Cha hiền mẹ nghiêm




---Vọng nhạc - -
Đại tông phu như hà.
Tề lỗ thanh vị liễu.
Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.
Đãng hung sanh tằng vân, quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.

Dịch Nghĩa
Núi Ðại Tông như thế nào ?
Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
Tạo hóa hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó .
Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia
chiều sớm
Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều
nhỏ bé

Dịch Thơ
Ngắm núi

Thái Sơn biết thế nào
Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hóa
Trắng đen vẽ như mơ
Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim lạc mắt trừng nhìn
Có khi lên tận đỉnh
Vọng xuống đám núi xanh

Bản dịch: Trần Trọng San

Giọng trẻ con của Liễu Thịnh vang vọng trong phòng khách.

- Giỏi ... Thịnh Thịnh thật giỏi.

Đợi Liễu Thịnh đọc xong bài thơ, Liễu tỉnh trưởng và Tiểu Thanh liền vỗ tay khen hay, Liễu tỉnh trưởng đưa ngón tay cái ra cười ha hả.

Thịnh Thịnh bốn tuổi, mặc quần đai, hai tay chắp sau lưng, đứng ở giữa phòng khách ngâm thơ, được cha mẹ vỗ tay khen hay, khuông mặt tròn tròn liền lộ ra vẻ kiêu ngạo.

- Vợ này, em dậy con đấy à?
Liễu Tuấn khen một hồi rồi cười hỏi:

- Đứng thế..
Tiểu Thanh rất đắc ý:
- Thế nào? Con trai mình thông minh không?

- Đương nhiên, giống nhà họ Liễu mà, lại còn có thể không thông minh sao.
Liễu tỉnh trưởng chẳng khiêm tốn tẹo nào.

Tiểu Thanh bĩu môi:
- Có phải chỉ cần có công lao thì đều là của nhà họ Liễu không?

- Đương nhiên rồi, em cũng là người nhà họ Liễu mà.

- Đúng, mẹ cũng họ Liễu, cả nhà ta đều họ Liễu.
Thịnh Thịnh reo lên.

Bài Vọng Nhạc này của Đỗ Phủ kỳ thực không hợp cho trẻ con ngâm, có điều mẹ nói với nó, nếu như học thuộc bài thơ này đọc cho cha nghe, cha sẽ rất cao hứng. Thịnh thịnh liền bổ công sức ra cố nhớ lấy bài thở này, hiện giờ đọc ra đúng là cha cười hết sức vui vẻ.

Vì trước mặt con trai Liễu Thanh luôn khen Liễu Tuấn giỏi thế này thế kia, tự nhiên trong lòng Liễu Thịnh hình thành khái kiệm "cha rất vĩ đại", được cha biểu dương là thành tựu lớn.

- Con trai quá giỏi.

Liễu tỉnh trưởng ôm lấy con trai giơ lên thật cao, cha con nô đùa ầm i một hồi, Liễu tỉnh trưởng mới đặt con xuống, lấy một cái hộp xinh xắn ra.

- Thịnh Thịnh, đây là quà ba tặng cho con.

- Ba, là thứ gì thế?

Liễu Thịnh tò mò hỏi.

Liễu Tuấn cười:
- Con tự mở ra xem là biết ngay.

- Cám ơn ba.

Liễu Thịnh nhận lấy món quà, khom người với cha rất ra dáng.

Đây tất nhiên toàn là do công dạy dỗ của Tiểu Thanh, trong kế hoạch của Tiểu Thanh, con trai cô định sẵn sẽ đứng trên đỉnh cao giới tài chính toàn cầu, như vậy nuôi dạy thành giáo dưỡng tốt là rất quan trọng.

Tiểu Thanh và Xảo Nhi dạy con có chỗ giống, cũng có chỗ khác nhau lớn. Giống là cả hai đều chú trọng bồi dưỡng đạo đức cho con, Nhạc Nhạc hiện giờ đã học tiểu học, xe đưa đón đều rất bình thường, chưa từng tiết lộ thân phận Nhạc Nhạc ra ngoài, Xảo Nhi hi vọng Nhạc Nhạc thành người lương thiện, biết được hỉ nộ ái ố của người thường.

Còn Tiểu Thanh đi theo đường tinh anh, Liễu Thịnh vừa tròn bốn tuổi, Tiểu Thanh đã đưa nó vào nhà trẻ quý tộc, mời liền mấy vị thầy giáo tới dậy văn học cổ, tiếng Anh cho nó, có cả thời gian biểu nghiêm khắc. Dạy dỗ nghi lễ còn có cả chuyên gia phụ trách, từ trong bài Vọng Nhạc này có thể nhìn ra Liễu Thanh kỳ vọng với con trai cao thế nào.

Liễu Thanh không che dấu quan điểm của mình.

Cô rất biết Liễu Dương sau khi lớn lên có khả năng lớn tham gia chính trường, kế thừa vinh quang vô hạn của hai nhà Nghiêm Liễu, sẽ được bồi dưỡng thành người kế thừa chính trị của hệ phái hoặc gia tộc, rồi sẽ có một ngày lên đỉnh cao quyền lực. Còn Liễu Thịnh đương nhiên là kế thừa đế quốc tài chính của nhà họ Liễu, cũng sẽ lên tới đỉnh cao quyền lực.

Theo Liễu Thanh, đế quốc tài chính khổng lồ đã được thành lập nên, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ kinh thiên động địa thì khó mà sụp xuống được, nhiệm vụ chủ yếu của cô sau này là bồi dưỡng con trở thành người nối nghiệp.

Về nguyên tắc, Liễu Tuấn tán đồng kế hoạch này của Liễu Thanh, có dị nghị nhỏ, y luôn cho rằng quản giáo Liễu Thịnh từ 4 tuổi là quá tàn nhẫn, cho nên thương lượng với Tiểu Thanh nói đẩy lùi kế hoạch bồi dưỡng này lại hai ba năm, để con hưởng thụ chút niềm vui của trẻ thơ.

Chuyện khác Tiểu Thanh nghe lời chồng, chỉ có chuyện này Liễu Thanh luôn lắc đầu rất cố chấp.

Theo cách nói của Tiểu Thanh là " ba tuổi thấy nhỏ, bảy tuổi thấy già".
*** Quan điểm giáo dục xưa, cho rằng 3 tuổi bắt đầu định hình tính cách nhận thức, nên dạy dỗ từ 3-7 tuổi là tốt nhất.

Hiện giờ Thịnh Thịnh 4 tuổi, còn là muộn mất một năm rồi.

Liễu tỉnh trưởng trao đổi với vợ mấy lần liền đều không có hiệu quả gì, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý với kế hoạch của Tiểu Thanh. Trong các hồng nhan tri kỷ của y, Tiểu Thanh là cố chấp nhất, nhận định chuyện gì rồi là khó thay đổi được. Liền chỉ còn biết giảm bớt yêu cầu, muốn con trai trước khi trưởng thành, mỗi ngày phải có hai tiếng chơi đùa, nếu như là kỳ lễ tết tăng lên gấp đôi, nếu không Liễu tỉnh trưởng sẽ kháng nghị, lần nào gặp Tiểu Thanh sẽ "lải nhải" lần đó, không nói cho cô té xỉu thì không chịu thôi.

Thấy Liễu Tuấn buông lời dọa dẫm như thế, Tiểu Thanh đành đồng ý.

Hai vợ chồng đạt thành thỏa hiệp.

Liễu Thịnh thế là có được thời gian quý giá, mỗi ngày chơi hai tiếng.

Liễu Thịnh liền vội vàng mở hộp quà ra, thì ra là một bộ xe ô to điều khiển tử xa, mặt lộ vẻ thất vọng. Liễu Thanh cười nói:
- Lại đối phó với con trai à? Loại đồ chơi này Thịnh Thịnh phải có tới tám mười bộ...

Nói thực Liễu tỉnh trưởng đối phó qua loa với con trai như thế Tiểu Thanh rất không hài lòng, ngay cả đặt tên cho con trai cũng không để tâm, chỉ thuận miệng mà đặt.

Liễu Tuấn cười hăng hắc:
- Đừng vội ra kết luận, cái xe điều khiển từ xa này khác với các xe khác.

- Có gì mà khác? Chẳng phải đi lùi đi tiến, gặp chướng ngại vật thì rẽ.

Tiểu Thanh không nghĩ như thế.

Người này thật là, biết anh bận công tác, hai mẹ con cũng thông cảm, lại còn muốn cãi cùn.

- Cái xe này tên gọi thực sự là xe biến hình, bên trong có đặt chíp máy tỉnh cỡ nhỏ ngoại trừ khả năng như xe bình thường, còn có thể biến thành người máy, một kỹ sư trong sở nghiên cứu máy vi tính của Trương Thiên trong lúc rảnh rỗi đã nghĩ ra cái trò này.

- Trương Thiên? Giám đốc của Cty Trào Lưu hả?

Tiểu Thanh ngạc nhiên lắm, Trương Thiên trước kia là nhân viên nghiên cứu của cty Đằng Phi, khi Liễu Tuấn bảo Bàn Đại Hải thành lập công ty internet, chính Liễu Thanh tiến cử hắn cho Bàn Đại Hải, nên còn chút ấn tượng.

Đương nhiên Cty Trào Lưu thành cổng Web site lớn nhất trong nước, giám đốc Trương danh tiếng lấy lừng, Tiểu Thanh cũng nghe nói tới.

- Đúng, người kỹ sử kia ban đầu chỉ tự làm để chơi, không phải muốn làm ra trò chơi mới, hiện giờ đám Trương Thiên thành lập công ty chuyên sản xuất thứ đồ chơi này, hạng mục này anh rất ủng hộ, quan trọng là có thể mở mang trí óc trẻ con... Nào Thịnh Thịnh để ba dạy con chơi!

Liễu tỉnh trưởng hứng thú rất cao, lập tức lấy điều khiển lắp pin, bắt đầu điều khiển, quả nhiên cái ô tô kia nhanh chóng biến hình thành một người máy rất ra dáng, còn biết đi về phía trước, vai phát ra tiếng súng bắn "tạch tạch tạch", trên đầu ánh đỏ lấp lóe.

- Hay quá!

Liễu Thịnh thấy thế vỗ tay reo lên sung sướng.

- Ba, mau đưa con, con muốn chơi.

Liễu tỉnh trưởng cười ha hả, đưa điều khiển cho con trai.

Món đồ chơi có hai loại biến thân này Liễu Thịnh chơi hào hứng, tiếng cười vui sướng vang vọng khắp phòng khách.

Thấy con trai chơi vui, Liễu Tuấn và Tiểu Thanh cũng rất cao hứng.

- Vợ ơi, mình thương lượng một chút.

Liễu tỉnh trưởng mặt cười cợt nói.

Tiểu Thanh nhìn y cảnh giác, khoanh tay trước ngực dí dóm nói:
- Liễu tỉnh trưởng có gì chỉ giáo cứ nói, đừng thừa cơ lừa gạt tôi.

- Nghe em nói kìa, cứ như anh là chuyên gia lừa gạt ấy.

- Có một chút.

Tiểu Thanh khi nói thế mặt hơi đỏ lên, thì ra nhớ tới chuyện trên giường, Liễu Tuấn cũng như thế, hết sức cổ quái, bày đủ mọi trò, mỗi lần Tiểu Thanh có ý không phối hợp, là Liễu tỉnh trưởng lời ngon tiếng ngọt dụ khị cuối cùng Tiểu Thanh không chịu được cám dỗ, ngoan ngoãn làm theo.

Tư đó suy ra, phải đề cao cảnh giác với người này không sơ xuất được.

Liễu tỉnh trưởng tất nhiên không đoán ra tâm tư của Tiểu Thanh, cười nói:
- Con trai chúng ta mỗi tuần có thể có một ngày chơi đùa hoàn chỉnh, không học gì cả không? Chỉ chơi thôi.

Tiểu Thanh không khỏi bật cười, lập tức nghiêm mặt nói:
- Không được, Liễu tỉnh trưởng, ngài chẳng lẽ không biết trẻ nhỏ không được chiều! Hiện giờ anh chiều con, sau này không lợi gì cho nó cả.

- Hì hi, em nói có lý , nhưng chỉ với đừa trẻ bỉnh thưởng thôi, con trai chúng ta là thiên tài, em nghĩ xem anh và em sinh ra nó, không thiên tài mà được sao?

Liễu tỉnh trưởng quả nhiên là giở trò lừa gạt ra.

- Hừ, anh đứng có lừa em.. Thiên tài xuất phát từ sự chăm chỉ! Thịnh Thịnh tất nhiên thông minh, nhưng không thông minh hơn đứa trẻ bình thường bao nhiêu, chủ yếu phải dựa vào nỗ lực sau này.

- Nỗ lực thì phải nỗ lực, nhưng Thịnh Thịnh mới 4 tuổi mà, phải chơi nhiều hơn mở mang đầu óc của con được, em làm như thế là đốt cháy giai đoạn, anh không tán đồng. Em không thương con, nhưng anh thương lắm..

Liễu tỉnh trưởng bảy ra hình tượng cha hiền.

- Chà, nói như thế em thành mẹ ghẻ rồi à? Chuyện này không thể thương lượng, hiện giờ không yêu cầu nghiêm khắc sau này nó biết thành hoàn khố thì gia sản giao cho ai?

Tiểu Thanh có chút không vui.

Liễu tỉnh trưởng thở dài không nói.

Thấy Liễu Tuấn hình như có chút giận thật, Tiểu Thanh tươi cười, ghé mặt tới nói:
- Được rồi, anh là ba tốt em là mẹ xấu ... Chứng ta mỗi người lùi một bước, sau này mỗi tuần cho Thịnh Thịnh chơi thêm 2 tiếng đã được chưa?

Liễu tỉnh trưởng lúc này mới đổi giận làm vui