Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 151: Chị cả thi đỗ đại học




Chị cả thi đỗ đại học rồi.

Nhận được giấy báo nhập học của đại học Ninh Thanh của tỉnh N, người ta vô cùng vui mừng. Hơn nữa dựa vào quyền vị như bây giờ của cha, Chị Cả nếu như không thi đỗ đại học, vấn đề cũng không có vấn đề gì to tát cả, tự sẽ có cách sắp xếp thỏa đáng cho chị. Nếu như cha kiên quyết theo nguyên tắc, huynh đệ hiện nay đặt cho cái danh “ Nhà giàu nhất Hướng Dương” còn có thể không gì chị mà sắp xếp hay sao?

Nói đi cũng phải nói lại, phong cách học tập tại tỉnh N vốn rất thịnh, giữa bạn bè thân thiết, thường cho bạn trai và gái có thể đi học làm vinh dự. Nhà nào có con học đại học, thì được xem như là việc làm cho cả dòng tộc cảm thấy vinh dự.

Cha xuất thân từ việc dạy học, rất coi trọng cái vinh dự này.

Luật công mà thưởng, nhờ có công phụ đạo của Giang Hữu Tín, là có công đầu. Người ta có thầy giỏi, ở bên cạnh giúp đỡ, không kể tới công lao. Tôi vừa vui vẻ khuyến khích, vừa âm thầm kinh ngạc.

Xem ra cái lịch sử này, chỉ cần bạn đi thúc đẩy, nó sẽ có những thay đổi nho nhỏ. Trước đây chị không thể thi đỗ đại học. Nhưng chuyên ngành tài chính này, sau khi tốt nghiệp sẽ phân đên những công việc có lien quan tới tài chính, mà trước đây Chị Cả cũng đã từng làm việc tại ngân hàng rồi. Cái này cái này, chẳng nhẽ đã có ý trời sắp đăt? Tuy có cố gắng thay đổi như thế nào thì nó vẫn cố gắng chỉnh sửa lại không cho phép lệch quy luật quá xa?

Nghĩ như thế này, tôi có chút cảm thấy lành lạnh.

Huyền cơ trên trời, thần kỳ tạo ra vạn vật, làm cho nhưng kẻ phàm phu tục tử có thể hé lộ ra.

Nếu như việc tốt như thế này, đương nhiên cần làm bữa cơm chúc mừng.

Nhưng lần này thì không phải do nha nội này chi trả, tự có cha “ Đại khoản” chi trả rồi. Mời gia đình Nghiêm Ngọc Thành, cùng đến để ăn mừng.

Ý của mẹ là việc đại hỷ này, cần mời tất cả những phó chủ nhiệm của ủy ban cách mạng bà ủy ban thường vụ tới dự tiệc. Cha cười phản đối ý kiến này. Cái này cũng quá rõ ràng rồi, chuyền ra ngoài ảnh hưởng không hề tốt gì.

Còn về Nghiêm Ngọc Thành. Ai cũng biết có quan hệ với cha, nếu như không mời bác ta có kẽ sẽ bị người khác nói ra nói vào.

Mẹ thực sự vô cùng vui mừng. một kế không thành liền nghĩ ra kế khác. Nói cần phải mở tiệc tại liễu gia sơn để mời những người thân tại đây.

Cha lập tức phản đối kịch liệt.

Tôi cười nói: “ Mẹ, nếu như cha vẫn như trước đây, không làm chủ nhiệm hội ủy cách mạng này, thì cũng nên làm như vậy, bây giờ thì không phù hợp nữa. Người ta sẽ cho rằng chúng ta nhân cơ hội mà kiếm phong bao đó.”

Mẹ lườm, tức giận nói: “ Mẹ chỉ mời khách, không nhận quà, họ có lời nào để nói?”

Cha không ngừng lắc đầu, tôi cũng vậy.

“Mẹ, mẹ nói người ta tin sao?”

Mẹ càng tức giận nói: “ Mình chính trực thì không sợ gì! Sợ cái gì chứ?”

Haha, mẹ xứng đáng là người xuất thân là đội trưởng đội của những người phụ nữ thép, một cái khăn tốt không nhường cho đám này râu!

Tôi và cha nhìn nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, đều không còn cách nào khác.

Giang Hữu Tín cười nói: “ Dì à, không làm quá to”

Đã nói “ Nước biển chấm đậu phụ, một vật nhấn một vật”. Giang Hữu Tín nhẹ nhàng nói 1 câu, mẹ lập tức mỉm cười thôi không nói thêm nữa. tôi cũng quay người lại, lặng lẽ đưa ngón tay cái về phía Giang Hữu Tín.

Ai biết được việc này vừa truyền ra ngoài thì mấy ngày sau đó khách khứa tới chúc mừng cứ liên tục.

Người đầu tiên tới chính là Đường Hải Thiên, không chỉ một mình tới, còn đem theo vợ con tới, còn mừng một “Paike” chiếc bút thép làm quà tặng. Đối với một phó thư ký cũ của huyện ủy thì như thế này cũng coi như là được rồi.

Lễ nhẹ lễ nặng là thứ yếu, then chốt là thái độ.

Đường Hải Thiên nói những lời chúc mừng với Chị Cả, ánh mắt lại cứ nhìn thẳng vào tôi.

ừm? bác Đường, bác cần làm gì? Như là nhà bác không có một đứa con gái nhỏ giống tuổi và diện mạo như nha nội này vậy

Ngay sau đó ông ta chuyển sang những lời công kích vào chính tôi, khuyến khích tôi cần chăm chỉ học hành, để sau này giống như chị cả vào được đại học, và tốt nhất là trường đại học trọng điểm có tiếng tăm, tôi mới có chút bất ngờ. thì ra Đường Hải Thiên vẫn là vì việc “ Tập hợp sự ghê tởm” để cảm ơn.

Hihi, những người trong chốn quan trường này, thành phủ cũng đủ sâu. Những câu nói không thấy giới hạn, người nói có lòng, thì người nghe cũng có ý, quan hệ với cha sẽ tiến thêm một bước.

Đây là việc rất tốt. sau này việc nhân sự có thay đổi, nếu như người điều đi là Nghiêm Ngọc Thành, cha vẫn ở lại huyện Hướng Dương, có Đường Hải Thiên làm bạn đồng minh, ý nghĩ không giống bình thường. thì coi nh cha không thêt nhận được 1 chức bí thư ủy ban của Nghiêm Ngọc Thành, vẫn làm chủ nhiệm ủy ban cách mạng, khu vực sẽ điều một bí thư khác tới, hai vị phó thư khí của vùng này cùng liên thủ lại, đủ đẻ đối kháng, gió cũng không lọt qua được.

Việc chốn quan trường, gió bão khác thường, cần có phương án dự phòng trước, có nhiều đồng minh, hơn là thêm một kẻ thù,thêm bạn bớt thù, sau Đường Hải Thiên, phó chủ nhiệm Mã Trí Khoan và Ngụy Ngọc Hoa cũng lần lượt tới chúc mừng, ngôn từ có chút khách khi. Sau đó, tất cả những phó chủ nhiệm củ ủy ban cách mạng và thưởng ủy huyện cũng đều đến, mấy tối liên tiếp, trong nhà bạn bè khách khứa lúc nào cũng có.

Trần Lập Hữu, Lương Quốc Cường, Hồ Gia Huy, Trình Tân Kiến, Từ Quốc Vĩ những nha nội này đương nhiên không chịu bị bỏ lại phía sau, cái cơ hội làm thân với Liễu chủ nhiệm, có thể bỏ qua sao? Ngay cả vạn kim đức cũng đến.

Mỗi tối những âm thanh cười nói vui vẻ, đến tận đêm tối, chỉ có mỗi việc thu dọn phong cũng đủ làm cho mẹ và chị mệt lử rồi. chị hai chị ba không cần làm việc nhà, cũng không cần đến đó, mẹ bị “ Thắng lợi vĩ đại” của việc chị cả thi đỗ đại học làm cho hưng phấn, vui mừng vô cùng, không ra thêm lệnh nào, chị hai chị ba cần thi đỗ đại học, đương nhiên bảo hai chị ở trong phòng chăm chỉ học hành rồi,

Chị ba thì chẳng có gì, căn bản chị ý cũng khá thích học hành, bốn chị em chúng tôi, kiếp trước chị là người nghiêm túc và chăm chỉ học thi đỗ đại học, cả đời này tính cách vẫn không đổi. Chỉ khổ chị hai, trời sinh đã không thích học hành, cũng phải miễn cường đi làm, lại chịu ảnh hưởng ‘ Trì ngư chi ương”( không liên quan mà chịu tai bay vạ gió)

May mà bình thường tôi “Lung lạc” bọn họ cũng không tồi, then chốt là thời gian, chưa từng chạm tới tôi. Nhưng nha nội này sợ cũng đang khó mà chạy thoát được.

Hài, nhìn mẹ không ngừng nhìn tôi, như đang nóng lòng muốn thử, tình thế vẫn không thật tốt.

Tôi đành phải chủ động công kích, nói : “ Mẹ, nửa năm sau con sẽ trực tiếp lên trung học, năm thứ 5 này, không học nữa.”

Cái danh “ Lấy tiến làm lùi” quả nhiên có tác dụng, mẹ lập tức cười, không có ý định đuổi tôi vào phòng trong chịu tội nữa.

Kì thực cái danh này tất nhiên có chút đột nhiên với những suy nghĩ trong mẹ, nhưng cũng chưa thử có một điểm ý cá nhân----Nghiêm Phi học kỳ sau thì đã học trung học rồi, ta hay là nhảy bậc một chút, cùng lớp với cô ấy.

Cô bé bây giờ đã 12tuổi rồi, càng lớn càng xinh xắn, người thấy đều yêu quý. Đã như đám cỏ sau cơn mưa xuân, trong lòng của nha nội này từ tốn và lại sinh ra một cách ngoan cường.

Nhiệm vụ “ Hộ hoa” sau này lại tăng thêm một bậc.
Cứ như vậy đến cuối tháng tám, ngày sinh viên đại học Ninh Thanh nhập học, Chị Cả thu dọn hành lý, chuẩn bị trước khi báo danh. Mẹ đương nhiên là không yên tâm cho một mình con gái ra khỏi nhà, cho nên phải địch thân đưa chị lên tận tỉnh thành.

Tôi cười nói “Mẹ, ở nhà nhiều việc, mẹ đi tỉnh rồi ai chăm sóc chúng con chứ? Hay là để anh Giang đưa chị đi .”

Chị liền đỏ mặt, trong mắt lại lộ ra sự hy vọng.

Mẹ lập tức hiểu ý, xoa xoa đầu tôi, cười nói: “ Thì làm như vậy đi, bảo tiểu Giang xin nghỉ hai ngày”

“Hai ngày không đủ đâu ạ? Đi về đã mất hai ngày rồi, còn ghi danh nữa, sắp xếp tại kí túc xá nữa vân vân, cũng tốn chút ít thời gian, con thấy ít nhất cũng phải 4 ngày.”

Tôi vừa nói vừa liếc nhìn chị cả, chị cả uy hiếp tôi bằng nắm đấm của mình.

“Được, 4 ngày thì 4 ngày, bảo anh giang của con mai đến xin phép cha con”

Giang Hữu Tín trong lòng có chút ngần ngại đến tìm cha xin phép nghỉ. Một người cẩn trọng như Giang Hữu Tín khi trình bày lý do xin nghỉ cũng khó tránh khỏi có chút căng thẳng, nói cứ ấp a ấp úng.

Cha mỉm cười, ôn tồn nói: “ Đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Giang Hữu Tín đi ra từ phòng làm việc của cha, mồ hôi túa ra đầm đìa.

Đứng đợi ở bên ngoài, nha nội này cười nói: “ Anh Giang, nắm lấy cơ hội. Như thế này, em điều xe cho anh chị, tránh việc trên đương phải chờ đợi xe gặp chuyện”

Đối với tình hình của tôi, Giang Hữu Tín rất rõ. Biết cái “ Công ty vận chuyển hàng Thông Đạt huyện Hướng Dương“ đó của tôi, bây giờ đã có 4 chiếc xe tải, 3 chiếc xe gaz, 1 chiếc xe jeep.

Đương nhiên, thân cận như Giang Hữu Tín, cũng khôg biết chiếc xe jeep đó thật sự là của mình tôi. Trên danh nghĩa là của công ty Thông Đạt, thực tế hang ngày vẫn đỗ tại một chỗ không xa so với cửa hàng bánh mì Xảo Xảo.

Lái xe là một chiến hữu của Châu Hậu Quần được mời tới từ Thanh An, tên là Tô Kiến Trung. Thân thể cường tráng, kỹ thuật tốt lại không nói nhiều, tôi nếu không gọi anh ta, cả ngày cũng ôm quyển sách ở trên lầu hai của tiệm bánh mì. Chính là đợi lái xe riêng của mình. Đương nhiên tôi tạm thời không dùng nhiều tới xe, chủ yếu là chạy xung quang Liễu Gia Sơn, xem nhà máy, thi thoảng cũng tự mình lái xe chơi cho quen tay.

Nhà máy tại Liễu Gia Sơn bây giờ cũng đã đạt đến 4 nhà máy rồi. Ngoài nhà máy gạch, sản xuất linh kiện, nhà máy tráng men ra, có lẽ mọi người đều biết, nhà máy quạt gió Thanh Lương cũng đã xây dựng rồi.
Quy mô của nhà máy quạt gió này, vẫn còn nhỏ, chủ yếu là sự hợp tác của phương văn thích và anh hai, họ chiếm 4 phần cổ phần, trong đó phương văn thích 3 phần, anh hai chỉ có 1 phần. Nguyên nhân rất đơn giản, Phương Văn Thích tích trữ tiền nhiều hơn anh hai. Liễu gia sơn đầu tư 5 phần, đều là hang thật giá thực. Liễu Gia Sơn bây giờ, cũng coi như là giàu có rồi, đầu tư mấy vạn cũng không khó khăn gì.

Như lời bác năm nói, chính là “ Công ty của nhà chúng ta cũng có thể tận dụng lợi thế của một người tàn tật”

Câu này nói thật đúng, lộ rõ ra con đường chính nghĩa.!

Còn phần còn lại, đương nhiên là do nha nôi này đầu tư vào. Tôi vốn không muốn lấy phần này, thật có chút hơi ngại, nhưng không phải kinh doanh gì đều cần cắm thêm 1 đòn. Cho dù tôi cũng biết, những năm sau này, trước khi quy mô lớn của điều hòa vẫn chưa dấy lên, quạt gió vẫn là sản phẩm xua đi cái nóng tốt nhất, còn có không gian thị trường rộng lớn nữa. Có như đến thế kỉ 21, một vài nhãn hang quạt gió rất vững chắc, buôn bán cũng không tồi. Hạng mục này tiếp tục đầu tư, vận hành tốt, tuyệt đối có thể sáng tạo ra một hang sản phẩm nổi tiếng. nhưng phương văn thích vẫn kiên quyết cần tôi nhận cổ phần. anh ta không thể bỏ qua “ Cửa hàng lợi dân phục vụ”, không có nhiều thời gian ở nhà máy, muốn học theo nha nội này, làm một người chỉ quản việc thu tiền. nếu như tôi không nhận cổ phần, thật sự có chút không yên tâm. Liễu Gia Sơn là quê hương của tôi và anh hai chứ không phải của anh ta. Nhưng anh ta lại rất yên tâ, với tôi, biết tôi sẽ không phản anh ta. Có cổ phần của tôi trong đó, anh ta càng yên tâm là sẽ không có ai dám động tới nhà máy của mình. Cái căn bản này là sợ cái đã có mất đi, tôi thì lại hiểu và tương đối lý giải nó, cũng chính là tâm nguyện của anh ta, rút ít tiền ra đổ vào đó.

Kỹ thuật chuyển nhượng vẫn là Lương Kinh Vĩ giúp tôi lien hệ nhà máy quạt gió của một nhãn hàng cũ tại hội tỉnh tỉnh D. đơn vị cũ của anh ta trong trận chiến phản kích tự vệ bị thương, không thể tiếp tục ở lại phục vụ trong quân đội được nữa, chuyển nghề sang nhà máy quạt gió của tỉnh nhà làm thư kí đảng viên tại đây. Lương Kinh Vĩ là đồng chí cũ một tay đưa về, là lính được coi trọng nhất, lại nghe nói là hỗ trợ kinh tế, không nói lời thứ 2 liền đồng ý trợ giúp cho nhà máy quạt gió thanh lương. Ngay cả thiết bị máy móc đều là hang second hand của nhà máy họ. Ở một mức độ nào đó, cũng có thể gọi là cùng có lợi cùng có ưu đãi.

May mà có Lương Kinh Vĩ người xâu kinh rút chỉ, nếu không thì trong thời gian ngắn 2-3 tháng nhà máy quạt gió khó có thể đưa vào đầu tư sản xuất. Quạt gió sản phẩm này, tính thời tiết rất mạnh, nếu như không thể đuổi kịp thời gian của thời gian nóng nhất trong năm, thì phải hang đành xếp trong kho. Phương Văn Thích bỏ toàn bộ số tiền tích cóp được đổ hết vào đây, nếu như được kết quả như thế này, chỉ sợ vị trí của nha nội này trong mắt anh ta “ Hình tượng huy hoàng vô cùng to lớn” sẽ bị đổ sụp xuống, biến thành kẻ thù không đội trời chung mất.

Nghĩ anh là một người tàn tật, khó khăn vất vả đến ngày hôm nay, cũng rất khó khăn tôi cũng không thể phản anh ta. Quản lý nhà máy, người chọn là Liễu Triệu Vương. Nhà máy gạch đó là hoàn toàn giao cho bác Bẩy.

Thời gian thành lập nhà máy gạch là sớm nhất, quản lý nội bộ và công tác bên ngoài cũng đã khá thành thạo rồi, bác Bẩy tuy cho dù thời gian quản lý không lâu, nhưng cũng không sợ xảy ra việc gì. Rốt cuộc bác vẫn là “ Tổng giám kỹ thuật”, mọi ngưoif không phục quyền uy của bác không được.

Liễu Triệu Ngọc thu nhập tại nhà máy gạch này cũng gần 1 vạn, là tiền lương cao nhất của tầng lớp “ Quản cao”, thậm chí còn cao hơn là so với xưởng trưởng nhà máy linh kiện Trương Lực và tổng công trình Đường Nguyên Anh của nhà máy tráng men, để anh ta vứt đi cái đãi ngộ cao như thế này, đi “ Chịu thiệt” tại nhà máy quạt gió, tiền lương thấp hơn nhiều, trong lòng có chút tư tưởng đấu tranh.

Cuối cùng vẫn là bác Năm lên tiếng “ Làm người cần nhìn về phía trước” mới xem là có thể giải thoát cái kết lòng.

Bác Năm nói câu này không sai, giống như lời nói của Nghiêm Ngọc Thành nói với tôi, có khi cần nhìn hướng lên trên, “ Cục diện” cần phải có nhiều. Lương của nhà máy gạch cao, nhưng quy mô đã lên đên đỉnh điểm, tiền đồ phát triển đã tận cùng. Bác bẩy là người đã 50 tuổi, trông coi cái sạp hàng nhỏ này đương nhiên hợp lý. Liễu Triệu Ngọc trong thời gian tuổi đời đẹp, tiền đồ chưa phải hết. Chỉ thấy cái lợi nhất thời trước mắt mà cứ ở lại cái nhà máy gạch này, thật không đáng.

Nghe nói có xe chuyên đưa đi, Giang Hữu Tín rất vui mừng. Dựa vào quan hệ của anh và tôi, đương nhiên nửa câu khách khí cũng không có. Sau khi cùng chị cả chào cha mẹ, vui mừng ngồi lên chiếc xe jeep, xe chạy thẳng đến tỉnh thành.

Tôi vốn có ý cùng đi với họ lên tỉnh thành để thăm Châu tiên sinh và sư mẫu, cũng tiện thể giới thiệu chị cả với Bạch Dương. Nghĩ đi nghĩ lại thôi vậy. Chỉ muốn đặt quan hệ cho chị với Bạch Dương, bảo chị có thời gian thì nên cùng qua lại với Bạch Dương.

Từ cái lần “ Sự việc của Hắc Tử”, tôi vẫn giữ liên lạc với Bạch Dương và Bành Phi. Đương nhiên, chủ yếu qua thư từ, tuy cửa hàng bánh mì Xảo Xảo đã nối điện thoại, nhưng nếu như cần thông qua máy tổng tryền tin, thì thật không tiện. Hơn nữa tình bạn nói qua điện thoại không thể sánh bằng qua giấy trắng mực đen.

Giang Hữu Tín trở về từ tỉnh thành không lâu, thì điều động công tác của anh ta đã xong.