Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1639: Uông Quốc Chiêu muốn báo cáo đại sự với Liễu Tuấn!




Uông Quốc Chiêu làm việc rất ổn định, mặc dù hắn tin tưởng vào trí tuệ chính trị và độ nhạy cảm chính trị của Liễu Tuấn, nhưng tính toán thực sự quá lớn, chỉ đơn thuần bằng cảm giác mà muốn hai tập đoàn thế lực lớn của tỉnh A chung sức hợp tác, quả thực không chắc chắn mấy, một khi sơ xảy có thể xảy ra vấn đề trên phối hợp.

Sau khi đi ra từ chỗ Lưu Phi Bằng, Uông Quốc Chiêu luôn mãi suy nghĩ, vẫn là quyết định nói chuyện ngay mặt với Liễu Tuấn. Chỉ cần thành công, không chỉ đại cục có thể định, lại còn có thể tiện thể giải quyết chút chuyện nhỏ.

Khi Uông Quốc Chiêu gọi điện thoại tới, Liễu Tuấn đang đánh cầu lông với Trầm Nhiêu bên trong sân bóng ở khách sạn Thu Thủy.

Trầm Nhiêu còn trẻ nên thích vận động. Thời tiết giữa mùa hạ, tiểu nha đầu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, hai chân thon dài trắng tinh, mái tóc thật dài buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, vẩy tới vẩy lui, có vẻ tràn đây khí tức thanh xuân.

Liễu bí thư cũng cùng trang phục, dù cho ai thấy cũng không thể tin y là thủ trưởng số 1 của TP.Ngọc Lan.

Luận đến đánh cầu lông, kỹ thuật của Trầm Nhiêu có lẽ không dưới Liễu bí thư, nhưng thua ở không đủ thể lực. Chỉ mấy ván đã thở hổn hển, Liễu Tuấn thì vẫn khí định thần nhàn, không thấy khổ cực bao nhiêu, chỉ là trên thái dương đã hơi thấy mồ hôi.

"Này anh nói đi, sao sức khỏe của anh lại tốt như vậy?"

Trầm Nhiêu buông cây vợt, đi tới cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi rồi hứng thú hỏi. Trong cảm nhận của Trầm Nhiêu, hết thẩy cán bộ ngồi văn phòng thông thường đều là tay chân ít hoạt động, đa số còn trẻ đã mang cái bụng to như mang thai, ục ịch rất là trói buộc. Dường như một vị quan lớn như Liễu Tuấn có tố chất thân thể tốt như vậy thì quả thật là đặc dị.

Bề ngoài của Liễu Tuấn kiên cường hào hoa cùng sự vững vàng bên trong hỗn hợp thành một loại khí độ kỳ lạ, đó là điểm hấp dẫn Trầm Nhiêu nhất.

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "9 tuổi anh đã bắt đầu tập võ, luyện khí công suốt hơn 20 năm chưa ngừng, vậy thì thân thể có thể không tốt không?"

Trầm Nhiêu không khỏi giật mình giương mi lên: "Thật thế sao? Anh luyện qua khí công, còn luyện võ? Vậy có phải là anh có thể một quyền đánh vỡ gạch?"

Liễu Tuấn cười nói: "Cái trò này 13,14 tuổi anh đã làm được rồi, khi 15,16 tuổi còn có thể một quyền đánh nát 3,4 viên cơ."

Trầm Nhiêu trừng to hai mắt, giống như là không hề quen biết, lại quan sát trên dưới Liễu Tuấn, lẩm bẩm: "Nói như vậy là anh văn võ toàn tài? Cực phẩm nha, vậy là em đã vớ được một món hàng tốt rồi?"

Liễu Tuấn trừng mắt nhìn Trầm Nhiêu, lầm bầm: "Em nghĩ sao?"

Trầm Nhiêu nhăn mũi, "hừ" một tiếng: "Anh văn võ toàn tài thì sao? Bản cô nương cũng không kém!"

Liễu Tuấn nở nụ cười, đưa tay xo xoa đầu Trầm Nhiêu, đang muốn nói thì điện thoại chợt vang lên. Liễu Tuấn vừa nhìn thì thấy là một dãy số xa lạ, tuy nhiên vẫn ấn nút nghe.

"Xin chào, tôi là Liễu Tuấn!"

"Chào ngài Liễu bí thư, tôi là Uông Quốc Chiêu đây!"

Trong điện thoại truyền đến giọng âm lãnh của Uông Quốc Chiêu, mặc dù hắn đã tận khả năng thêm vài phần thân thiết, nhưng vẫn khó có thể che cỗ khí âm lãnh này.

Liễu Tuấn hơi kinh ngạc: "Uông bí thư hả? Xin chào!"

Trầm Nhiêu vừa nghe đã biết là quan viên gọi đến nên rất tự giác im lặng, ngồi xuống một bên uống nước, nhưng vẫn nhịn không được quan sát trên dưới Liễu Tuấn. Trầm Nhiêu phát giác, càng thân cận với người thanh niên này cô càng cảm thấy anh ta thần bí khó lường.

Tới cùng, trên người anh ta còn cất dấu bao nhiêu bí mật đây?

"Hiện tại Liễu bí thư có rảnh không? Tôi có một số việc muốn báo cáo với bí thư!"

Uông Quốc Chiêu dùng từ đặt câu đều rất đúng chỗ, giữ nghiêm bản phận thuộc hạ.

Mặc kệ thế nào, thân phận hiện nay của Liễu Tuấn là phó bí thư Tỉnh ủy, một trong ba ông trùm.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Uông bí thư khách khí rồi, mời nói đi!"

Uông Quốc Chiêu nói: "Liễu bí thư, chuyện này tương đối quan trọng, tôi nghĩ tốt nhất là có thể báo cáo ngay trước mặt bí thư."

Liễu Tuấn cũng không do dự liền đáp ứng: "Được thôi, hiện tại tôi đang ở trong sân bóng của khách sạn Thu Thủy, mời Uông bí thư qua đây đi."

Uông Quốc Chiêu nói ngay: "Được, mời Liễu bí thư đợi một lát, tôi lập tức sẽ qua ngay!"

Thấy Liễu Tuấn treo điện thoại, Trầm Nhiêu liền đứng dậy, thở dài nói: "Ôi, xem ra là có đồng chí lại phải bận rộn công vụ rồi. Tôi nói với ngài Liễu bí thư này, ngài làm bạn trai thật đúng là không đủ tư cách, ngày chủ nhật mới ngồi một tí thôi đã phải bận bịu rồi."

Liễu Tuấn khẽ vỗ lên khuôn mặt hồng hào của Trầm Nhiêu: "Đừng nghịch ngợm, có lẽ là đại sự thật. Như vậy đi, em đến Sauna massage đi, đợi ở đó anh sẽ đến tìm sau!"

Liễu Tuấn nói xong đưa cho Trầm Nhiêu tấm thẻ Vip số 1.

Mỗi lần Liễu Tuấn đi cùng Trầm Nhiêu đến khách sạn Thu Thủy tiêu phí đều dùng tấm thẻ số 1 này. Trầm Nhiêu biết, tấm thẻ này là hoàn toàn miễn phí, dù cho mua cả cái khách sạn Thu Thủy cũng là miễn phí. Liễu Tuấn đã từng nói qua với Trầm Nhiêu như vậy.

"Hừ, Liễu bí thư, hiện tại em rất hoài nghi anh là một quan viên hủ bại."

Trầm Nhiêu vốn là vui ngập trời, cho rằng Liễu Tuấn có thể đi chơi với cô cả buổi chiều cho nên đã lên hết kế hoạch, đánh cầu lông xong sẽ đi dạo phố mua đồ, sau đó cùng nhau ăn cơm chiều. Hiện tại kế hoạch này đã bị bóp nát nên cô giáo Trầm rất mất hứng, bĩu môi "châm chọc" Liễu bí thư vài câu để phát tiết bất mãn trong lòng.

Liễu Tuấn cười cốc lên đầu Trầm Nhiêu một cái: "Đừng nghịch ngợm, đi đi, sau này anh sẽ nói cho em cái gì là hủ bại!"

Mặc dù Trầm Nhiêu rất không hài lòng, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Liễu Tuấn khi nói điện thoại, biết sắp đến cũng là một nhân vật khó lường. Người có thể khiến Liễu Tuấn đối đãi thận trọng, há có thể là kẻ đầu đường xó chợ!

"Được rồi, em đi trước đây. Nếu như quá 5h mà anh chưa gọi thoại cho em thì em sẽ về trường học trước đấy."

Trầm Nhiêu nói rồi cầm lấy cái túi sách LV của mình. Từ khi Liễu Tuấn ở chỗ Hiểu Xuân gật đầu thừa nhận mình là "thủ phủ thế giới", mặc dù Trầm Nhiêu tuyệt không tin, nhưng món quà Liễu Tuấn mua cho cô từ từ cũng trở nên có giá trị hơn.

Người ta có tin hay không là một chuyện, nhưng thủ phủ thế giới phải có tác phong hành sự của thủ phủ.

Liễu Tuấn cười ôm lấy eo Trầm Nhiêu rồi khẽ hôn một cái lên má cô. Trầm Nhiêu đổi giận làm vui, cũng hôn y một cái, sau đó hai tay chắp sau mông, hai chân đan xen tung tăng bước đi.

Tiểu nha đầu kỳ thực rất dễ lừa, chỉ vừa hôn một cái có thể tẩy sạch nỗi bất mãn.

Đuổi đi Trầm Nhiêu rồi Liễu Tuấn mới ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, trong đầu bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.

Uông Quốc Chiêu có đại sự gì mà lại muốn thương lượng với mình?

Rất nhanh Liễu Tuấn đã nghĩ tới trên người Tạ Viện, đoán chừng cái công trình Tạ Viện nhận thầu tại TP.Nguyên Nam, bí mật bên trong đã bị Uông Quốc Chiêu phát hiện. Nếu muốn giấu diếm được Uông Quốc Chiêu thì không dễ gì.

Ngay cả Liễu Tuấn cũng chưa bao giờ từng coi thường Uông Quốc Chiêu.

Lý Huệ, Tô Kiệt thậm chí Đinh Ngọc Chu những nhân vật lợi hại này đều bị ăn quả đắng trong tay Uông Quốc Chiêu. Nếu nói tỉ mỉ, quyền mưu chính trị và thủ đoạn quan trường của họ so với Uông Quốc Chiêu hình như còn hơn một chút.

Tại tỉnh A, Uông Quốc Chiêu có thể coi là một nhân vật khó lường.

Uông Quốc Chiêu tới rất nhanh, Trầm Nhiêu rời khỏi không lâu thì Uông Quốc Chiêu đã chạy tới sân bóng bên trong khách sạn Thu Thủy. Hơi ngoài ý liệu của Liễu Tuấn chính là Uông Quốc Chiêu không phải tới một mình, đi cùng hắn còn có một người Liễu Tuấn quen biết đã lâu -- Trì Cố tiên sinh!

Nhìn thấy Liễu Tuấn ngồi ngay trên ghế, đột nhiên từ đáy lòng Trì Cố dấy lên một cảm giác sợ hãi nồng đậm. Đừng thấy Trì Cố ở nhà, mở miệng ngậm miệng đã mắng Liễu Tuấn, lần này khi mặt đối mặt thật sự, Trì Cố không ngờ cảm thấy lòng bàn chân như tê đi, cả người nhịn không được khẽ run, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã ướt đẫm toàn thân, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Thần thái này của cậu em vợ Uông Quốc Chiêu đều thấy rõ, không khỏi thầm thở dài.

Đức hạnh này mà lúc trước còn dám mạnh miệng với người ta?

Thực sự là ngại chết chưa đủ nhanh à!

"Chào ngài Liễu bí thư!"

Uông Quốc Chiêu bước nhanh tới trước mặt Liễu Tuấn, hơi cúi đầu chào.

Liễu Tuấn đứng dậy, cùng Uông Quốc Chiêu nắm tay: "Xin chào, Uông bí thư!"

"Ha ha, Liễu bí thư hăng hái thế." Uông Quốc Chiêu quan sát cách ăn diện của Liễu Tuấn rồi cười nói, rồi lại bỏ thêm một câu: "Cũng chỉ có thân thể tốt như Liễu bí thư đây mới có hăng hái như vậy, tôi thì chắc chỉ một ván đã không được."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Tập luyện sức khỏe kỳ thực cũng là một vấn đề thói quen. Từ nhỏ tôi đã tập rồi, hơn 20 năm nên đã thành thói quen."

Uông Quốc Chiêu sợ hãi than: "Liễu bí thư kiên trì hơn 20 năm, quả là rất giỏi. Coi như là vận động viên chuyên nghiệp, năm đầu cũng chưa hẳn có thể kiên trì lâu như vậy."

Điều này cũng không phải cố ý nịnh hót, một số vận động viên chuyên nghiệp sau khi nghỉ thi đấu quả thực là khó có thể tiếp tục kiên trì, rất nhanh liền béo phì.

"Ha ha, thói quen thôi."

Uông Quốc Chiêu cùng Liễu Tuấn hàn huyên vài câu, liền nói: "Liễu bí thư, thực sự là xin lỗi, Trì Cố không hiểu chuyện, trước đây đã phạm phải một số sai lầm. Điều này đều phải trách nó khinh suất, không có đầu óc, ngày hôm nay tôi cố ý dẫn nó tới để chịu đòn nhận tội với Liễu bí thư. . . Trì Cố, còn không qua nhận lỗi với Liễu bí thư?"

Trì Cố đang đứng cách xa 5,6 m, hai cái đùi không ngừng run lên, nghe được Uông Quốc Chiêu gọi liền nơm nớp lo sợ đáp ứng, sau đó từng bước một bước qua, hai chân vẫn như buộc chì nặng cả nghìn cân. Khi đến trước mặt Liễu Tuấn thì đầu đã chạm đến ngực, hoàn toàn không dám ngẩng lên.

Hắn biết rõ, ngày hôm nay là anh rể tới miễn tội cho hắn.

Mặc dù lần đó Liễu Tuấn không có làm khó hắn, chỉ giam giữ một tuần, trong phòng giam cũng không có người chỉnh hắn. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Liễu Tuấn đã tha thứ hắn, chỉ là thời cơ mẫn cảm nên không thèm tính toán với người như hắn, sợ phá hủy đại sự mà thôi. Hôm nay vật đổi sao dời, tổ tuần sát Trung ương đã sớm trở về, Trì Cố còn muốn kiếm ăn tại TP.Ngọc Lan, nếu như Liễu Tuấn muốn trừng trị hắn thì đó chỉ là việc một câu nói.

Không chỉ nói Uông Quốc Chiêu không cứu được hắn, coi như là Thiên Vương lão tử, chỉ sợ cũng không có biện pháp.

Trước đây Trì Cố tốt xấu cũng là cục trưởng phân cục Công an, chơi người ta vô số lần, người bị chơi không ai là không bị táng gia bại sản, thậm chí cửa nát nhà tan. Chính bởi vì như vậy nên trong lòng Trì Cố rất rõ, bị đại quan như Liễu Tuấn để ý sẽ là một việc kinh khủng cỡ nào.

Hắn có thể bình an mà sống hết nửa quãng đời còn lại hay không thì phải trông chờ ngày hôm nay Uông Quốc Chiêu có đủ thể diện hay không thôi.

Nghiêm ngặt mà nói là phải nhìn lợi ích Uông Quốc Chiêu đưa cho Liễu Tuấn có đủ hay không!