Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1640: Thế liên thủ đã thành




"Uông bí thư, ngày hôm nay anh tới đây chính là muốn nói chuyện này sao?"

Không đợi Trì Cố mở miệng, Liễu Tuấn đã thản nhiên nói.

Uông Quốc Chiêu rùng mình. Mặc dù Trì Cố chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng việc hắn làm lại là đâm dao găm sau lưng Liễu Tuấn, giờ muốn Liễu Tuấn không truy xét cũng không phải việc dễ đáp ứng. Nếu như Liễu Tuấn đáp ứng vậy thì không chỉ có không tái truy cứu Trì Cố mà đã đáp ứng nắm tay giảng hòa với Uông Quốc Chiêu.

Uông Quốc Chiêu chưa móc ra một thứ gì đó thực tế, Liễu Tuấn há có thể tùy tiện nhả ra?

"Ha ha, Liễu bí thư, đương nhiên còn có một số việc khác muốn báo cáo với bí thư đây. Khoảng thời gian này tôi thấy Trì Cố cứ sợ hãi suốt, cơm nước không màng, chị nó rất lo nên lần này dẫn nó qua đây thỉnh tội với Liễu bí thư."

Sắc mặt Uông Quốc Chiêu bất biến, mỉm cười nói.

"Uông bí thư, mời ngồi, nói chuyện chính sự trước đi."

Liễu Tuấn gật đầu rồi ngồi xuống, cũng không thèm nhìn Trì Cố.

"Được, cảm ơn Liễu bí thư!"

Uông Quốc Chiêu cũng không dây dưa tiếp, liền ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn, sau đó hướng về Trì Cố vung tay, Trì Cố không dám ở lại, hướng Liễu Tuấn khom lưng thật sâu mới chạy gấp, đầu cũng không dám ngoảnh lại.

"Uông bí thư, hút thuốc đi!"

Liễu Tuấn đưa cho Uông Quốc Chiêu một điếu thuốc, còn mình cũng ngậm một điếu. Uông Quốc Chiêu vội châm thuốc cho y.

Hai người cũng không nóng lòng nói gì mà chỉ hút thuốc, trong sân bóng rất yên tĩnh.

Mỗi lần Liễu Tuấn chơi bóng cùng Trầm Nhiêu đều là thuê cả bãi, bên cạnh không có người khác. Cũng không phải là Liễu Tuấn muốn khoe của, nếu để cho người khác thấy y ở cùng với Trầm Nhiêu không phải là điều tốt. Một số việc nên chú ý thì cần phải chú ý.

"Liễu bí thư, công trình nâng cấp tuyến quốc lộ tại TP.Nguyên Nam đã tra ra vấn đề chất lượng, tương đối nghiêm trọng. Chủ thầu là Chu Thái Nguyên, ăn bớt ăn xén, sử dụng xi-măng thấp kém, tiêu chuẩn kỹ thuật rất thấp, nhất là một số cây cầu, trải qua chuyên gia giám định là không đạt tiêu chuẩn."

Trầm mặc một lúc Uông Quốc Chiêu mới chậm rãi nói, thanh âm vẫn thong thả.

Liễu Tuấn thản nhiên cười: "Uông bí thư, công trình này hình như không cần phải báo cáo với tôi mà?"

"Liễu bí thư là lãnh đạo Tỉnh ủy, lại là một trong lãnh đạo chủ chốt của Chính phủ tỉnh, vấn đề xảy ra trong phạm vi tỉnh A, báo cáo với bí thư cũng là điều cần làm. Lại nói, 'công ty cầu đường Kim Lộ' của Chu Thái Nguyên là xí nghiệp đăng kí ở TP.Ngọc Lan. Ha ha, hơn nữa Chu Thái Nguyên này cũng coi như là người quen cũ với tôi, trước đây Cty Kim Lộ cũng chỉ là một xí nghiệp nhỏ. Mấy năm gần đây mới phát triển khá nhanh, có người nói Tạ Viện bí thư hay quan tâm tới hắn, giúp hắn giải quyết không ít trắc trở thực tế."

Liễu Tuấn hít một hơi thuốc rồi bình tĩnh nói: "Nếu Chu Thái Nguyên nhận thầu công trình tại TP.Nguyên Nam, cách làm có phần không thích đáng, như vậy Uông bí thư cần phải nói chuyện với hắn chứ. Cải tạo tuyến quốc lộ là việc đại sự, nếu như để xảy ra sự cố chất lượng sẽ không dễ mà bàn giao đâu."

Uông Quốc Chiêu gật đầu: "Tôi đã từng nói qua với hắn. Tuy nhiên xét thấy vấn đề này tương đối nghiêm trọng, đã dính lên phạm tội hình sự. TP. Nguyên Nam có thể sắp tới sẽ áp dụng biện pháp nhất định. Lưu tỉnh trưởng đã triệu kiến các đồng chí phụ trách chủ yếu của cục Công lộ và sở Giao thông, muốn họ lập tức cấu thành tổ đi điều tra vấn đề này, nhất định phải tra ra manh mối. Lưu tỉnh trưởng đã ra chỉ thị, án này bất kể liên quan đến ai, bất kể trở lực lớn bao nhiêu đều phải tra đến cùng. Tôi đã thông tri cho các đồng chí của cục TP.Nguyên Nam để áp dụng biện pháp đối với Chu Thái Nguyên, phòng ngừa hắn chạy trốn."

Lúc này thì Liễu Tuấn đã rõ ý đồ đến đây của Uông Quốc Chiêu. Phải nói, Uông Quốc Chiêu lựa chọn thời cơ cực kỳ thích hợp. Lúc này, Liễu Tuấn đang rất bức thiết cần tiến thêm một bước để tăng cường quyền ngôn ngữ tại tỉnh A, để ứng đối với thế tiến công hùng hổ của Lưu Phi Bằng. Lúc này, Uông Quốc Chiêu đề xuất "hợp tác", có thể nói ngay đúng ý của Liễu Tuấn.

Giữa y và Lưu Phi Bằng bởi vì trận doanh bất đồng, tuyệt không có thể kết minh lâu dài, hơn nữa bởi ván cờ kịch liệt của đại phái hệ, họ có thể nói bị vây ở trong trạng thái đối lập gay gắt, thậm chí đã bày ra tư thế "quyết chiến".

Nhưng điều này cũng không ý nghĩa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng không có khả năng hợp tác.

Đối mặt với cơ hội ngàn năm khó gặp này, Liễu Tuấn không muốn bỏ qua và Lưu Phi Bằng càng không muốn bỏ qua. Bất kể Lưu Phi Bằng hay là Liễu Tuấn một mình đi làm việc này thì tỷ lệ thành công đều không phải rất lớn, chí ít là không có chắc chắn tất thắng. Ván cờ chính trị đã đến trình tự này, đã vượt xa như sự tưởng tượng đơn thuần của bên ngoài. Thậm chí đối thủ có phạm sai lầm hay không vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là sự ủng hộ đối với thế lực phía sau của mỗi bên lớn thế nào.

Nếu như Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng hợp tác, như vậy tỷ lệ thủ thắng sẽ lớn hơn nhiều.

Tuy nhiên Liễu Tuấn vẫn chưa có nóng lòng tỏ thái độ, bởi vì y vẫn chưa nghe được nội dung mà y muốn nghe trong miệng của Uông Quốc Chiêu.

Liễu Tuấn lại hít hai hơi thuốc, nói giọng bình thản: "Chu Thái Nguyên chẳng qua là một thương nhân vô lương, Uông bí thư cảm thấy nên bắt thì cứ bắt thôi."

Uông Quốc Chiêu khẽ nhíu mày: "Liễu bí thư, vấn đề sợ rằng không đơn giản như vậy đâu. Theo Chu Thái Nguyên nói, cổ đông của Cty Kim Lộ không chỉ một mình hắn, đồng chí Tạ Viện đã chiếm 3 phần cổ phần của công ty."

Liễu Tuấn khẽ giương lông mi lên: "Uông bí thư, lời tố cáo này rất nghiêm trọng!"

"Vâng, tôi cũng biết rất nghiêm trọng, nhưng Chu Thái Nguyên đã đưa ra đủ chứng cứ, hắn đã trước sau ba lần trả tiền lãi cổ phần, tổng cộng là 15tr, theo chúng tôi bí mật điều tra, chủ tài khoản đó quả thực là đồng chí Tạ Viện."

Uông Quốc Chiêu ưỡn thẳng lưng, nói rất chăm chú.

Thoạt nhìn, Uông Quốc Chiêu không chỉ đơn giản nói qua với Chu Thái Nguyên như vậy, có lẽ đã áp dụng biện pháp cưỡng chế, bằng không thì Chu Thái Nguyên làm sao có thể cung khai ra những tài liệu quan trọng này?

Nếu như có chứng cứ xác thực, như vậy Tạ Viện tuyệt đối chạy không thoát.

15 tr, là một con số rất lớn.

Liễu Tuấn trầm ngâm, đang muốn nói thì đtdđ lại vang lên, Liễu Tuấn cầm điện thoại xem thì thấy là số của Bàn Đại Hải.

"Ừ, tôi đây."

Liễu Tuấn cười xin lỗi với Uông Quốc Chiêu, sau đó tiếp điện thoại.

Uông Quốc Chiêu vội gật đầu, đứng dậy đi qua một bên, chắp tay sau đít quan sát bố cục của cả sân bóng.

"Tuấn thiếu gia, người của sở tỉnh đã đến Cty Triều Lưu, tới không ít người, dẫn đội chính là Lý phó sở trưởng. . ."

Giọng Bàn Đại Hải có phần không được bình tĩnh, hình như rất lo lắng. Trong khoảng thời gian này, Bàn Đại Hải đã chuyển trọng tâm quản lý qua Cty internet Triều Lưu, bình thường sẽ ở tổng bộ tại khu Trường Hà.

Liễu Tuấn chỉ lẳng lặng nghe, không nói gì.

"Lý phó sở trưởng nói, website Triều Lưu không tuân thủ quy định quản lý Internet của quốc gia, không trải qua xét duyệt đã tuyên bố một số văn chương và chính sách có liên quan, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới kiến thiết kinh tế, tạo thành tư tưởng hỗn loạn rất lớn trong đội ngũ cán bộ của tỉnh A. . . Mặt khác, còn nói website Triều Lưu đã đăng lại một số bài có liên quan đến đồi trụy, muốn website Triều Lưu lập tức tiến hành ngừng kinh doanh chỉnh đốn, còn muốn phạt tiền 1tr. . . tới cùng họ muốn làm gì?"

Có thể nghe được Bàn Đại Hải đang rất khó chịu.

Lại nói tiếp, Cty internet Triều Lưu hiện nay đã đóng góp cống hiến rất lớn cho kiến thiết kinh tế của TP.Ngọc Lan về mảng lợi thuế. Sở công an tỉnh làm như thế cũng có phần thái quá.

Phạt tiền 1tr không đáng nhắc đến, nhưng ngừng kinh doanh chỉnh đốn sẽ tạo thành ảnh hưởng quá lớn, cần biết website Triều Lưu hiện nay chính là trang web lớn nhất trong nước. Nếu như bị ngừng kinh doanh chỉnh đốn, tổn thất tạo thành quả thực khó có thể dự tính.

Liễu Tuấn vừa nghe đã biết là chuyện gì xảy ra, xem ra bên Lưu Phi Bằng đã nhẫn nhịn không nổi. Tuy nhiên phỏng chừng Lưu Phi Bằng làm ra quyết định này trước khi Uông Quốc Chiêu yết kiến hắn, bằng không thì Uông Quốc Chiêu cũng sẽ không đặc biệt tới đây một chuyến.

Nào có ai vừa ngáng chân người ta xong lại vừa nói chuyện hợp tác?

Liễu Tuấn khẽ cười: "Ừ, tôi biết rồi, không có việc gì đâu. Anh cứ chiêu đãi cho tốt Lý phó sở trưởng, khi trở về phải bảo người đưa chút lễ vật, đừng để thất lễ."

Bàn Đại Hải hơi sững sờ, nghe giọng điệu của cậu này không ngờ lại thoải mái như vậy, hình như Lý phó sở trưởng lập tức sẽ ngừng công kích vậy.

"Tuấn thiếu gia, sợ rằng không đơn giản như vậy đâu, mấy người lão Lý họ sẽ làm theo việc công, tôi đoán là bên Lưu Phi Bằng đã bị giẫm lên chỗ đau nên nhẫn chịu không nổi rồi."

Bàn Đại Hải đang nhắc nhở Liễu Tuấn, phía sau người ta là Lưu Phi Bằng.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Không có việc gì đâu."

Bàn Đại Hải liền yên tâm, nếu Liễu Tuấn đã nói như vậy thì biểu thị cậu ta đã chắc ăn tuyệt đối. Đối với quyết định của Liễu Tuấn Bàn Đại Hải chưa bao giờ hoài nghi qua. Sự thực chứng minh, mỗi lần đều cực kỳ chính xác, vậy còn hoài nghi cái gì?

Thấy Liễu Tuấn ra hiệu sau khi nói điện thoại xong, Uông Quốc Chiêu mới quay lại ngồi, cười: "Điện thoại của bạn hả?"

"Ừ, Cty internet Triều Lưu khiếu nại với tôi, nói Lý phó sở trưởng của tỉnh dẫn đội yêu cầu bên họ ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, còn muốn phạt tiền 1 tr. Cty internet Triều Lưu là cây thuế lớn nhất của Ngọc Lan chúng tôi nên cũng được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt."

Liễu Tuấn nói lại đơn giản.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười: "Tôi nghĩ Lý phó sở trưởng chỉ hiểu lầm thôi, hiểu lầm này chắc là rất dễ xóa bỏ."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Nếu Uông Quốc Chiêu đã đại biểu Lưu Phi Bằng vươn cành ô-liu, như vậy mọi mâu thuẫn đương nhiên sẽ không để ở trong lòng nữa, mọi việc đều phải phân nặng nhẹ.

Uông Quốc Chiêu nói: "Liễu bí thư, tôi nghe nói Kỷ ủy TP.Ngọc Lan đang điều tra vài cán bộ có vấn đề, bao quát cả Hám Chí Bưu và hai người khác, hình như đều là cán bộ do bí thư Tạ Viện đề bạt lên phải không?"

Liễu Tuấn thản nhiên cười: "Tin tức của Uông bí thư cũng rất linh thông đấy."

Uông Quốc Chiêu vội nói: "Liễu bí thư đừng hiểu lầm, tôi cũng chỉ là nghe nói mà thôi."

Liễu Tuấn nói: "Tình huống mà Uông bí thư nghe nói cơ bản không sai. Bất kể họ là cán bộ do ai đề bạt lên, có vấn đề mà tra ra thì sẽ lộ chân tướng hết. Điểm này tôi và đồng chí Phi Bằng đã có cái nhìn nhất trí."

Uông Quốc Chiêu khẽ thở ra một hơi.

Đại sự đã thành!

Chuyến này hắn không có đi không.

Bố cục chính trị của tỉnh A tại tương lai không lâu sau sắp sửa xảy ra biến hóa to lớn.

"Uông bí thư, mời anh chuyển cáo cho Trì Cố, buổi trưa ngày mai tôi sẽ đến khách sạn An Cố ăn cơm."

Một lát sau Liễu Tuấn lại chậm rãi nói.

"Vâng, đa tạ Liễu bí thư."

Uông Quốc Chiêu đứng dậy, rất kính cẩn khom người với Liễu Tuấn